Chương 1418: Trái tim lỡ nhịp một nhịp......
Chương 1418: Trái tim lỡ nhịp một nhịp......Chương 1418: Trái tim lỡ nhịp một nhịp......
Ngoài Khôi Lỗi học viện, Sóc Châu học viện và Thánh Quang học viện cũng là những học viện tham gia vòng loại.
Những điều này, Cửu Bạch Lộ cũng dẫn theo Mục Phù Sinh tìm hiểu một lượt.
Sóc Châu học viện có rất nhiều tu sĩ thuộc tính lôi.
Còn Thánh Quang học viện thì có phần đặc biệt, đó là tu luyện theo quang miinh chỉ đạo, đây cũng là một trong ba nghìn đạo pháp tối cao.
Sóc Châu học viện vốn là đối thủ mạnh trong vòng loại, căn bản không cần mời viện binh.
Còn Thánh Quang học viện thì khác, mặc dù địa vị trên đại lục Thiên Cơ là độc nhất vô nhị.
Nhưng tu sĩ có thể tu luyện đạo pháp tối cao như quang minh chi đạo vốn rất ít, ngay cả Thánh Quang học viện cũng cực kỳ hiếm, trước đây thường xuyên vì học viên tham gia không đồng đều, có một hai người rất lợi hại vê quang minh chi đạo, nhưng những người khác chỉ có thể coi là nhất lưu hay nhị lưu thôi.
Cửu Bạch Lộ nói: "Nếu tất cả học viên Thánh Quang học viện đều có thể tu luyện quang minh chi đạo thì ngay cả Khôi Lỗi học viện có sự tham gia của Mặc gia cũng phải lùi bước."
Lần này vì tính đặc thù của vòng loại, Thánh Quang học viện đã cử ra toàn bộ ba học viên có thể tu luyện quang minh chi đạo, đồng thời bỏ ra cái giá rất lớn để mời viện binh, như vậy mới có thể mạnh mẽ xông vào vòng loại.
Sau khi điều tra xong, Cửu Bạch Lộ nhìn Mục Phù Sinh cười nói: "Thế nào, ta đã giúp ngươi một việc lớn như vậy, có xem như ngươi nợ ta một ân tình không?”
Mục Phù Sinh trong lòng bất đắc dĩ, nói: "Lại nợ thêm một ân tình?"
Trước đây Cửu Bạch Lộ đã giúp đỡ các sư huynh rất nhiều trong lăng mộ Thân vương, dù sao cũng là sư huynh của mình, ân tình này nhất định phải nhận.
"Ngươi không muốn sao?" Cửu Bạch Lộ hơi nhướng mày.
Mục Phù Sinh xòe tay nói: "Được rồi, vậy ngươi muốn ta làm gì, miễn là trong phạm vi năng lực của ta."
Cửu Bạch Lộ lúc này mới nở nụ cười, sau đó chạy nhanh đến một cửa hàng, cửa hàng đều bán đồ phòng ngự.
Mục Phù Sinh không tự chủ được cười khẽ một tiếng, đi theo vào.
Chỉ thấy Cửu Bạch Lộ đứng trước một chiếc khăn choàng vai bằng lụa mỏng màu trắng như tuyết, cười nói:
"Dùng tạm một cái trước đi, ngươi mua giúp ta.'
Cửu Bạch Lộ giải trừ thuật dịch dung, không tiếp tục cải trang nữa, dáng vẻ kiều diễm trái ngược hẳn với vẻ lạnh lùng băng giá trước đó.
Những người khác trong cửa hàng cũng ngây người.
Mục Phù Sinh cũng sửng sốt, trái tim như lỡ nhịp một nhịp... Nhận ra điều này, Mục Phù Sinh đột nhiên tự tát mình một cái.
Sao lại vô tích sự như vậy chứ?
Ngay sau đó tiến lên nghi ngờ nhìn Cửu Bạch Lộ, hỏi: "Ngươi chắc chứ, dùng một ân tình để đổi lấy thứ này?"
Mặc dù giá cũng phải một vạn viên hạ Hỗn Nguyên Thạch, còn là một kiện Tổ khí.
Nhưng với thân phận của Cửu Bạch Lộ mà nói, mua chiếc khăn choàng vai này là chuyện đơn giản.
"Ngàn vàng khó mua được niềm vui của ta, giá trị không phải do người khác định ra mà là do chúng ta.'
Nghe vậy, Mục Phù Sinh gật đầu, sau khi đi thanh toán xong thì thấy Cửu Bạch Lộ khoác chiếc khăn choàng lên vai, trang phục của nàng có thêm một điểm nhấn.
Cửu Bạch Lộ dường như không thích điểm xuyết trên trang phục, mỗi lần mặc đều thuần một sắc.
Nhưng cũng đúng, đối với Cửu Bạch Lộ mà nói, bất kỳ điểm nhấn nào cũng đều là dư thừa.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hai người sóng vai bước ra khỏi cửa hàng.
"Ngươi không có gì muốn nói sao?" Cửu Bạch Lộ hơi bất mãn nói.
Mục Phù Sinh gãi gãi gáy, sau đó nói: "Đồ phòng ngự Tổ cảnh, ừm, xem ra hiệu quả không tệ.'
Cửu Bạch Lộ nghe xong không những không tức giận, ngược lại còn cười rất vui vẻ.
"Ngươi biết không, ta thích nhất là xem ngươi diễn kịch."
"Hơn nữa ngươi có biết, chỉ khi trong lòng có quỷ mới cần diễn kịch rõ ràng như vậy."
Mục Phù Sinh suýt nữa tự tát mình một cái.
Diễn kịch trước mặt một người tinh ranh như Cửu Bạch Lộ, chẳng khác nào tự cắm một tấm biển sau lưng mình.
"Vậy còn một ân tình nữa thì sao?" Mục Phù Sinh bất đắc dĩ hỏi.
Cửu Bạch Lộ khoanh tay sau lưng, vừa đi về phía nơi đóng quân vừa nói: "Chờ ta nghĩ rõ ràng rồi sẽ nói cho ngươi biết."...
Đấu giá hội được tổ chức đúng hẹn.
Đấu giá hội ở Thông Thiên thành rất đặc biệt, bởi vì có quá nhiều thương hội đến đây nên không thể để hàng chục thương hội lớn nhỏ này cùng lúc tổ chức đấu giá hội, như vậy thì cả Thông Thiên thành sẽ loạn mất.
Phủ thành chủ Thông Thiên thành liền dứt khoát tập hợp những thương hội này lại, lấy phủ thành chủ là bên tổ chức, các thương hội khác có thể mang bảo vật của mình lên đấu giá.
Để tránh tình trạng số người tham gia quá đông, phủ thành chủ cũng hạn chế số lượng người.
Những người dưới thế lực hạng nhất không được tham gia, trừ khi có lệnh bài do phủ thành chủ cấp, nhưng cũng chỉ có một số ít người có thiên phú đặc biệt nổi danh trên đại lục Thiên Cơ mới có.
Tuy nhiên, các học viện tham gia vòng loại nếu không phải là thế lực hạng nhất cũng có thể tham gia.
Trong trường hợp này, thường sẽ có nhiều đồ vật được mua để sử dụng trong vòng loại.
Vì vậy đến lúc đó mà xuất hiện một thứ có thể tăng cường thực lực tức thì, hẳn là sẽ khiến bốn học viện tham gia vòng loại tranh giành.
Giá khởi điểm cũng sẽ bị đẩy lên gấp nhiều lần.
Đây là một cơ hội tốt để kiếm vô hạ Hỗn Nguyên Thạch.
Phủ thành chủ và những thương hội đó không thể không nắm bắt cơ hội này.
Đấu giá hội được tổ chức tại hội trường của phủ thành chủ.
Đây là kiến trúc lớn nhất của toàn bộ Thông Thiên thành.
Mặc dù vậy vẫn có vẻ hơi chật chội.
Sau khi vào hội trường, người tham gia cũng được chia thành hai khu vực.
Một khu vực có những cái bàn tròn, bên cạnh bàn tròn có đặt ghế.
Đây là vị trí dành cho những thế lực hạng nhất.
Còn dưới mái vòm có bốn căn phòng xa hoa.
Lần lượt đại diện cho người của Mặc gia và người của Thánh Quang học viện.
Ba học viên của Thánh Quang học viện tu luyện quang minh chi đạo đều nhận được lệnh bài màu vàng, dù sao cũng là người tu luyện đạo pháp tối cao, đãi ngộ này vẫn phải có.
Sau khi Mục Phù Sinh và những người Hỗn Linh học viện đến đây, vốn định đi về phía bàn tròn bên dưới nhưng lại nghe Cổ Thánh cười nói: "Đi thôi, theo ta lên trên."
Mọi người hơi sửng sốt.
Thấy Cổ Thánh lấy ra lệnh bài màu vàng mới bừng tỉnh.
Đúng vậy, danh tiếng của Cổ Thánh trên đại lục Thiên Cơ cực thịnh, được coi là người có thiên phú mạnh nhất trong số những người trẻ tuổi, dư sức lấy một lệnh bài màu vàng.
Phó viện trưởng Minh cười nhạt: "Xem ra ta cũng phải nhờ cậy ngươi rồi."
Còn một căn phòng nữa, không ai nhận ra có người vào.
Không ngờ trong căn phòng vàng son lộng lẫy này lại có một nam tử đang ngồi, bên cạnh là một nữ tử xinh đẹp.
"Sư tôn, ta làm tốt chứ, cố ý xin phủ thành chủ một lệnh bài màu vàng."
Mặc Ngọc chống nạnh, vẻ mặt đắc ý: "Nếu không thì phải ở cùng phòng với người nhà chúng ta.'
Lục Trường Sinh kiểm tra xung quanh xem có thứ gì giám sát không, sau đó ngồi xuống, nói: "Được, vậy thì xem đám tiểu tử kia muốn mua gì."
Mặc Ngọc cười nói: "Không sao, nếu các sư huynh muốn mua gì, ta sẽ ra tay giúp bọn họ lấy!"