Chương 1417: Dạo phố cùng Cửu Bạch Lộ?
Chương 1417: Dạo phố cùng Cửu Bạch Lộ?Chương 1417: Dạo phố cùng Cửu Bạch Lộ?
Trên đường đi, có thể nói Mục Phù Sinh vô cùng bất lực.
May mà Cửu Bạch Lộc đã cải trang thành nam nhân, tuy rằng rất tuấn tú nhưng ít nhất Mục Phù Sinh đi cùng nàng cũng không còn áp lực như cũ.
Ban đầu khi nghe Cửu Bạch Lộc nói sẽ dẫn hắn đi tìm hiểu về ba học viện khác tham gia cuộc thi, Mục Phù Sinh nghĩ rằng Cửu Bạch Lộc là hoàng nữ của Cửu Long Thần Triều, chắc chắn sẽ quen thuộc hơn mình nên đã đồng ý.
Kết quả là đã một hai canh giờ trôi qua, Cửu Bạch Lộc vẫn như một đứa trẻ tò mò, kéo Mục Phù Sinh đi lang thang khắp các quầy hàng.
"Dạo đủ chưa, nên làm việc chính sự chứ?" Sau khi rời khỏi một quây hàng, Mục Phù Sinh nhìn Cửu Bạch Lộc thở dài hỏi.
Cửu Bạch Lộc cau mày, khó chịu nói: "Ngươi nhìn kỹ xung quanh xem."
Nghe vậy, Mục Phù Sinh sửng sốt nhìn sang bên cạnh, thấy các quầy hàng ở đây đã ít đi rất nhiều.
Nhưng thay vào đó là một thương hội khổng lồ sừng sững ở đây.
Cửu Bạch Lộc giải thích: "Đây là cửa hàng do Mặc gia lập nên ở đây, mà trong bốn học viện tham gia cuộc thi danh ngạch, thì một trong số đó chính là Khôi Lỗi học viện của Mặc gia."
Mục Phù Sinh nhìn tòa nhà bằng gỗ này, khắp nơi đều có những chỗ lồi lõm nhỏ, có nỏ, có lỗ pháo, trông giống như một pháo đài chiến tranh.
"Vào không?" Cửu Bạch Lộc hỏi.
Mục Phù Sinh gật đầu, đi vào bên trong.
Đến lúc đó, biết đâu sẽ gặp được người Mặc gia sử dụng khôi lỗi, vậy thì phải tìm hiểu trước xem khôi lỗi tấn công như thế nào, điều khiển ra sao và chịu được giới hạn đến mức nào.
Dù sao thì đối với Mục Phù Sinh và những người khác, đây cũng là một lĩnh vực khá xa lạ.
Cửu Bạch Lộc cười khẽ, cũng đi theo vào.
Trong nhà không có nhiều người.
Xung quanh bày rất nhiều khôi lỗi.
Những người mua khôi lỗi thường là khôi lỗi sư hoặc là người chuẩn bị ra ngoài rèn luyện một mình cần người dò đường, tông môn làm phương án dự phòng cho những tình huống khẩn cấp.
Trong trường hợp bình thường, người tu luyện thích mua đan dược, quyển trục trận pháp và vũ khí để nâng cao thực lực bản thân hơn.
Lại gần quan sát, những khôi lỗi được chế tác rất tinh xảo, Mục Phù Sinh không khỏi kinh ngạc.
"Cấu tạo bên trong thật nhiều chi tiết, giống như kinh mạch và ngũ tạng của con người vậy."
Cửu Bạch Lộc ở bên cạnh nói: "Những khôi lỗi được bày ra ngoài chỉ có thể coi là loại bình thường, khôi lỗi Mặc gia sử dụng tinh xảo hơn thế này gấp trăm lân."
Mục Phù Sinh gật đầu, đang định đưa tay chạm vào khôi lỗi thì có người quát lớn.
"Không được chạm!"
Mục Phù Sinh rụt tay lại, cùng Cửu Bạch Lộc quay đầu nhìn một nam tử lạnh lùng phía sau.
Nam tử cau mày, dường như một ngọn núi lửa sắp phun trào.
"Quy tắc bán khôi lỗi, nếu không mua thì không được chạm, các ngươi không biết sao?"
Mục Phù Sinh lắc đầu nói: "Không biết."
Cửu Bạch Lộc ở bên cạnh giải thích: "Trước đây có một khôi lỗi sư đến cửa hàng của Mặc gia, sau khi chạm vào khôi lỗi đã biết được cấu tạo bên trong, sau đó sao chép hoàn hảo rồi bán với giá thấp hơn cho các tông môn lớn, xâm phạm nghiêm trọng đến lợi ích của Mặc gia, vì vậy mới có quy tắc này."
Mục Phù Sinh bừng tỉnh.
Thảo nào lại như chim sợ cành cong, chỉ chạm một cái mà phản ứng dữ dội như vậy.
"Nhưng nếu mua rồi tháo ra thì chẳng phải cũng biết được cấu tạo bên trong rồi sao chép sao?"
Nam tử kia nghe xong liền cười khẩy: "Bây giờ tháo ra hoặc cảm nhận được cấu tạo cốt lõi bên trong thì khôi lỗi sẽ tự hủy, không cho ngươi chạm vào chỉ là để tránh hỏng một khôi lỗi mà thôi."
"Huống hồ một người của Hỗn Linh học viện, một kẻ cải trang, nơi này không chào đón các ngươi, ra ngoài đi."
Các học viện tham gia cuộc thi đương nhiên cũng có mạng lưới tình báo của riêng mình.
Biết được Mục Phù Sinh là học viên Hỗn Linh học viện cũng không khó.
Mục Phù Sinh cũng không bất ngờ về điều này.
Thủ đoạn cải trang của Cửu Bạch Lộc cũng không đến mức khiến người khác không nhận ra, bị nhìn thấu cũng là chuyện bình thường.
Lúc này, trên cầu thang gỗ dẫn lên tâng hai có một nam tử nho nhã mặc trường bào màu xanh lục đậm đi xuống.
Nam tử mỉm cười như gió xuân, nói:
"Xin lỗi hai vị, người cải trang không được vào cửa hàng của Mặc gia."
Còn vê Hỗn Linh học viện.
Hắn ta không cho rằng đối phương có thể thu thập được nhiều thông tin hữu ích ở đây.
Mặc gia kiêu ngạo, tự tin tuyệt đối vào thực lực của mình.
Nam tử mặt giận thấy vậy vội vàng chắp tay kính cẩn nói: "Mặc Hành đại nhân."
Nam tử chỉ là một người quản lý cửa hàng, đương nhiên phải vô cùng cung kính đối với người Mặc gia.
Cửu Bạch Lộ liếc nhìn Mục Phù Sinh, thấy ánh mắt hắn vẫn đang đảo qua đám khôi lỗi liền mỉm cười vung tay, một gương mặt tuyệt đẹp hiện ra trước mặt mọi người.
Mặc Hành hơi sửng sốt, rồi cười nói: "Hóa ra là hoàng nữ điện hạ."
Cửu Bạch Lộ gật đầu với Mặc Hành.
"Xem ra ngươi cũng là học viên tham gia lân này?"
Mặc Hành gật đầu nói: "Đúng vậy, ta đã ngưỡng mộ hoàng nữ điện hạ từ lâu, không biết có vinh hạnh được mời hoàng nữ tham gia buổi đấu giá vào ngày mai không?"
Nói xong liền lấy ra một tấm lệnh bài.
Tấm lệnh bài này không giống với những người khác, trên đó có khắc một điểm sáng màu vàng.
Đại diện cho vị khách quý cấp cao nhất của buổi đấu giá lần này.
Dù là Cửu Long Thần Triều hay Hỗn Linh học viện, cũng chỉ có những nhân vật cấp viện trưởng mới có thể nhận được loại lệnh bài này.
Cửu Bạch Lộc khéo léo từ chối: "Ta sẽ tham gia cùng hắn."
Mục Phù Sinh bị kéo về thực tại, ngẩn người.
'À...ừ.
Nghe vậy, nam tử mặt giận bên cạnh Mặc Hành sửng sốt, nhưng Mặc Hành lại cười nói: "Thật đáng tiếc, nhưng vẫn hy vọng có cơ hội đồng hành cùng hoàng nữ."
Cửu Bạch Lộ không trả lời.
Lúc này, Mục Phù Sinh cũng nói: 'Đi thôi."
"Xong rồi sao?"
"Gần xong rồi."
Vì vậy hai người rời khỏi cửa hàng của Mặc gia.
Nhìn theo bóng lưng của hai người, nam tử mặt giận nhìn về phía Mặc Hành nói: "Đại nhân, người thích Cửu Bạch Lộ sao?"
Mặc Hành cười nhạt: "Có mấy ai ở Thiên Cơ đại lục không thích nàng chứ?"
"Vậy tại sao không cứng rắn hơn một chút?"
Mặc Hành nghe vậy liền cười.
"Đây chính là điểm đặc biệt của nàng, có thiên phú, có dung mạo khí chất khác biệt, nếu như người như vậy mà chỉ cần dựa vào bối cảnh có thể chiếm được thì tại sao trong Hỗn Độn giới có nhiều thiên chi kiêu tử lưu luyến nàng như vậy chứ?"
"Huống hồ ngươi không thấy bên cạnh nàng có một nam tử sao? Ngươi đã thấy Cửu Bạch Lộ thân thiết với nam tử nào như vậy chưa?"
"Điều này..."
Nam tử mặt giận gãi đầu.
"Nhưng bối cảnh, thiên phú và thực lực của hắn rõ ràng không bằng đại nhân!"
Mặc Hành hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ Cửu Bạch Lộ không biết điều này sao? Nhưng nàng vẫn nguyện ý thân thiết với hắn, điều đó chứng tỏ nàng có hảo cảm với hắn."
"Thiên phú, bối cảnh, thực lực nàng đều không thiếu."
"Hảo cảm mới là quan trọng nhất, đã như vậy, trước mặt nàng mà làm tổn hại danh dự và tôn nghiêm của người đó, chỉ khiến cho ấn tượng của ta trong lòng Cửu Bạch Lộc xấu đi, thậm chí còn trở thành kẻ thù."
"Huống hồ... ánh mắt của nàng cao như vậy? E là người này cũng không đơn giản..."