Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế ( Dịch)

Chương 146 - Chương 1416: Bài Học Thứ Ba Của Lục Trường Sinh

Chương 1416: Bài học thứ ba của Lục Trường Sinh Chương 1416: Bài học thứ ba của Lục Trường SinhChương 1416: Bài học thứ ba của Lục Trường Sinh

Từ trước đến giờ, Mặc Ngọc luôn được bảo vệ quá tốt.

Khiến cho nàng không hiểu rõ về một số tình cảnh ở Hỗn Độn giới, giống như một đóa hoa trong nhà kính.

Hơn nữa, bình thường khi Mặc Ngọc rèn luyện bên ngoài thì người khác sau khi biết được thân phận của nàng đều không dám làm gì.

Mặc gia vẫn rất có danh tiếng ở Thiên Cơ đại lục.

Chỉ là hiện tại, những người này không biết thân phận của Mặc Ngọc mà thôi.

Sau khi nhìn thấy nàng tùy ý lấy ra 20 vạn vô hạ Hỗn Nguyên Thạch thì sinh ra ác ý.

Người có thể mang được nhiều vô hạ Hỗn Nguyên Thạch như vậy, chắc trên người cũng mang không ít bảo vật đi?

"Tiểu muội muội, nếu không thì ngươi để lại hết đồ cho chúng ta đi, nếu cứ cứng đầu ngoan cố thì sẽ nhận hết mọi tra tấn đau khổ đó."

Trong đám người, tên nam tử mặc áo giáp da nở một nụ cười đê tiện, ánh mắt không ngừng liếc qua liếc lại trên người Mặc Ngọc.

Thả đi là không thể nào, nếu như bọn họ đã thường xuyên làm loại chuyện giết người cướp của này, thì cũng hiểu được đạo lý không thể thả hổ về rừng.

Mặc Ngọc hai tay ôm ngực, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Thật ghê tởm, tại sao ta phải đưa đồ của mình cho các ngươi."

Trong những người này, nam tử mặc áo giáp da có thực lực mạnh nhất, là Tổ Cảnh đỉnh phong.

Chỉ là cảnh giới có hơi phù phiếm, xem ra là được dùng đan dược đắp lên.

Đám người khác cũng đều ở Tổ Cảnh hoặc Thần Đế cảnh.

Dù sao thì Thông Thiên thành cũng tụ hội tất cả người trên Thiên Cơ đại lục, bản thân không có chút thực lực thì không thể đến đây.

Mà nếu không có thực lực thì cũng không dám làm loại chuyện giết người cướp của, liếm máu trên lưỡi dao này.

Nếu chỉ có mình Mặc Ngọc, muốn đối phó với đám người này e là có chút khó khăn.

Nhưng mà...

Lục Trường Sinh đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên tay, mặc dù tay hắn không dính chút bụi nào.

"Được rồi."

Nói xong, hắn búng tay một cái ngăn cách khu vực.

Nếu Lục Trường Sinh không cho phép thì không ai có thể đi vào, cũng không ai có thể đi ra được, ngay cả khí tức cũng bị ngăn cách.

Lục Trường Sinh đi đến bên cạnh Mặc Ngọc, nói: "Bài học này ngươi đã hiểu chưa?"

Mặc Ngọc gật đầu, làm vẻ mặt đáng thương nói: "Đã biết." "Được, sau này tái phạm nữa thì đi quét núi với đại sư huynh của ngươi."

Lục Trường Sinh suy nghĩ một chút, ừm, đến khi đó có lẽ tiểu tử kia sẽ rất vui vẻ, dù sao cũng có người đi quét núi với hắn.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tiểu tử đó đi đâu rồi?

Lúc Lục Trường Sinh đang suy nghĩ về vấn đề này thì nam tử giáp da nhìn trận pháp xung quanh, khẽ nhíu mày nói: "Thế nào? Ngươi lập trận pháp này để làm mộ cho mình sao?"

Lục Trường Sinh không nói nhiêu mà chỉ điểm tay ra, mi tâm nam tử giáp da lập tức xuất hiện một cái lỗ máu!

Thần sắc những người khác kinh hãi, thậm chí bọn họ không hề cảm nhận được bất kỳ một khí tức nào được phóng thích raI

Giống như chỉ bắn ra một luồng không khí mà đã giết chết được nam tử giáp da có thực lực mạnh nhất!

Mặc Ngọc cũng đưa hai tay che miệng nhỏ, kinh hô một tiếng.

Đây là lần thứ hai nàng trực tiếp chứng kiến thấy thực lực của sư tôn.

Lục Trường Sinh nói: "Hiện giờ nhớ lại những bài học ta dạy ngươi trước đó. Nhất định không được để lại chút nguy cơ nào, nếu đã ra tay thì phải một kích giết chết, không được buông tha cho bất kỳ ai."

Nói xong hắn lại giơ ngón tay điểm ra, lại có thêm một người thân hồn câu diệt, ngã xuống đất, trong mắt tràn ngập hoảng sợ, hiển nhiên không kịp phản ứng thì đã chết rồi.

Những người khác giật mình phản ứng lại, lập tức hoảng sợ chạy tán loạn!

Thực lực thế này, bọn họ tuyệt đối không thể trêu chọc.

Lục Trường Sinh vươn bàn tay ra rồi nắm chặt lại!

Trong nháy mắt, lấy Lục Trường Sinh làm trung tâm, không gian trong phạm vi mười dặm lập tức bị nén chặt, phát ra tiếng răng rắc!

Những người tu đạo chạy trốn kia đình trệ tại chỗ, cho dù có dùng bí pháp hay bộc phát khí tức cũng không có cách nào nhúc nhích được!

Theo sự vặn vẹo của không gian, cơ thể bọn họ bắt đầu bị biến dạng!

Rắc rắc rắc!

Tiếng xương gấy không ngừng vang lên, tiếng kêu rên thảm thiết vang vọng.

Khi không gian đã vặn vẹo đến một mức độ nhất định sẽ giống như một vòng xoáy,

Cơ thể của đám người đó cũng dần dần vặn vẹo, nửa người trên và nửa người dưới bị xoắn lại theo một góc độ quỷ dị!

Mặc Ngọc nhìn thấy cảnh này thì há to cái miệng nhỏ, mắt cũng mở to.

Không gian chi đạo...

Lúc trước Lục Trường Sinh ra tay khống chế quy tắc chi lực khác, bây giờ lại thể hiện ra không gian chi đạo, hơn nữa cảnh giới còn cao như thế, chỉ cần vươn tay ra là có thể tùy ý thay đổi không gianI Rốt cuộc còn có điều gì mà sư tôn không biết nữa không?

Chỉ thấy cổ tay Lục Trường Sinh xoay nhẹ.

Không gian rách rai

Cơ thể của đám người kia cũng bị xé thành từng mảnh từng mảnh.

Ngay cả thần hồn cũng tan vỡi

Sau đó, Lục Trường Sinh phóng thích thân hồn cảm nhận xung quanh, khi đã chắc rằng bốn phía không có ai khác thì lúc này mới buông lỏng tay, không gian khôi phục lại bình thường.

"Tốt lắm, bây giờ là bài học thứ tư. Sau khi giết hết kẻ địch rồi thì nhất định không nên cho rằng mọi chuyện thế là kết thúc."

Chỉ thấy Lục Trường Sinh nhìn Mặc Ngọc, nghiêm túc nói: "Những người có thực lực cường đại có thể lần theo địa điểm tử vong của đối phương mà tìm ra manh mối còn sót lại, cũng có thể xác định người ra tay là ngươi, đến khi đó thì rắc rối sẽ không ngừng tới!"

"Cho nên sau khi đánh chết kẻ địch rồi nhất định phải nhớ xóa hết sạch mọi dấu vết!"

Vừa nói xong, Lục Trường Sinh giơ ngón tay điểm ra, từng luông hỏa diễm xuất hiện thiêu rụi những mảnh thi thể, thiếu đốt thân thể và khí tức thân hồn.

Sau đó hắn lại mang Mặc Ngọc bay lên không trung, vỗ một chưởng xuống dưới!

Nhất thời đất rung núi chuyển!

Đất đai trong phạm vi mười dặm xung quanh đều bị xốc lên, sau đó hắn vung tay, vùng đất này trực tiếp biến mất khỏi không gian.

"Thấy rõ chưa, tốt nhất là phải làm đến trình độ này, không được để lại bất cứ địa phương nào có khả năng tồn tại dấu vết."

Mặc Ngọc nghe và nhìn một màn trước mắt, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Thế này... Thế này quá mức cẩn thận rồi đi?

Thiêu đốt sạch thi thể và thần hồn, còn xóa bỏ luôn cả mảnh đất này.

Do dự một lát, Mặc Ngọc vẫn gật đầu.

Mặc dù không biết cụ thể quét núi là làm gì, nhưng mà nên nghe theo lời sư tôn nói.

Có lẽ đại sư huynh đã quét rất nhiều lần, hơn nữa nhất định không được thoải mái.

Vì tránh cho lưu lạc đến nông nỗi như vậy, vẫn nên nghe theo lời sư tôn đi.

Trong một dãy núi xa xôi, Diệp Thu Bạch đột nhiên hắt xì một cái, xoa xoa mũi nói: "Sao mấy ngày nay luôn hắt xì vậy kìa?"...

Sau khi xử lý xong những chuyện này, Lục Trường Sinh và Mặc Ngọc trở về Thông Thiên thành.

Bên kia, Mục Phù Sinh và Cửu Bạch Lộ đang đi trên đường cái, dòng người tấp nập.

Dựa theo yêu câu kiên quyết của Mục Phù Sinh, Cửu Bạch Lộ dịch dung giống như một nam nhân.

Dù sao thì dung mạo kinh thiên của Cửu Bạch Lộ cũng quá mức nổi bật. "Cho nên ngươi muốn dẫn ta đi điều tra các học viện khác?" Nhìn thấy Cửu Bạch Lộ cứ ngắm nghía những quầy hàng trên đường, Mục Phù Sinh bất đắc dĩ nói.

"Sao ta cứ có cảm giác ngươi chỉ muốn kéo ta đi dạo phố? Loại chuyện này không phải tìm người của Cửu Long thần triều các ngươi là được rồi sao?"

Cửu Bạch Lộ nghiêng đầu nhìn Mục Phù Sinh, nghiêm túc nói:

"Cấm nói mấy lời làm xấu phong cảnh này!"
Bình Luận (0)
Comment