Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế ( Dịch)

Chương 145 - Chương 1415: Phá Đồng Cổ Kiếm, Lão Giả Thần Bí

Chương 1415: Phá đồng cổ kiếm, lão giả thần bí Chương 1415: Phá đồng cổ kiếm, lão giả thần bíChương 1415: Phá đồng cổ kiếm, lão giả thần bí

Có rất nhiêu người đang vây xung quanh, họ đều nhìn đao kiếm và các loại trận pháp quyển trục, đan dược trên quầy hàng.

Có thể nhìn ra được, chất lượng đồ của quầy hàng này cao hơn nhiều so với các quầy hàng xung quanh.

Chỉ là những món đồ khác đều được nhiều người ngắm nghía, thậm chí là bị người ta tranh đoạt.

Nhưng có duy nhất một thanh cổ kiếm nhỏ, được làm bằng đồng và bị gãy, đặt ở trung tâm là không ai thèm để tâm đến, có cũng chỉ cầm lên xem thử rồi lại lắc đầu bỏ xuống.

Nhỏ đến mức nào?

Kích thước tương đương với một khối ngọc bội.

Đồng thời trên thân kiếm cũng không hề có chút quy tắc chỉ lực hay khí tức gì khác bám lên, nhìn qua thì chỉ như là một món đồ trang trí đã cũ kỹ đến mức rỉ sét mà thôi.

Mặc Ngọc cũng chú ý đến ánh mắt của Lục Trường Sinh, không khỏi nhìn qua đó,

Lúc này bên cạnh có một nam tử mặc áo giáp da, hắn ta câm lấy thanh cổ kiếm, cười nhạo nói: "Thứ này mà ngươi cũng lấy ra bán sao?"

Lão giả thản nhiên nói: "10 vạn vô hạ Hỗn Nguyên Thạch."

"10 vạn?!" Nam tử trực tiếp đặt kiếm xuống, khó tin nói: "Cho dù là vũ khí cấp Bán Thần thì cũng không hơn chừng đó đi?"

Lão già vẫn không có biểu tình, cũng không thèm liếc nhìn tên nam tử kia một cái mà nói: "Đối với người hữu dụng thì là vạn kim khó cầu. Đối với người vô dụng thì cũng là đồng nát sát vụn.'

Nam tử đó cười lạnh rồi đi khỏi quây hàng.

Mặc Ngọc nhìn Lục Trường Sinh, hỏi: "Sư tôn, người coi trọng thanh kiếm nhỏ này sao?"

Lục Trường Sinh gật đầu nói: '"Dường như có chỗ huyền diệu."

"Chỗ huyền diệu? Nhưng bên trên không hề có bất kỳ khí tức nào mà?”

Mặc Ngọc gãi đầu nói: "Hay là do cảnh giới của ta không đủ nên không nhìn ra?"

"Nhưng nếu sư tôn đã cảm thấy hữu dụng thì tất có chỗ độc đáo của nó."

"Ừ”" Lục Trường Sinh gật đầu.

"Hả?" Mặc Ngọc khó hiểu nhìn vê phía Lục Trường Sinh.

Ừ cái gì, cảm thấy hữu dụng thì mua đi chứ.

"Vô hạ Hỗn Nguyên Thạch là thứ gì?"

Mặc Ngọc suýt chút nữa té xuống đất, bất đắc dĩ nói: "Sư tôn không biết vô hạ Hỗn Nguyên Thạch ư?”

Lục Trường Sinh gật đầu: "Ta không phải người ở đây." Mặc Ngọc giật mình nhưng cũng không bất ngờ lắm, dù sao thì ở Hỗn Độn giới các rất nhiều người đến từ cái đại giới khác.

Nàng không do dự mà trực tiếp lấy ra một cái không gian giới chỉ, đưa cho lão giả và nói: "Lão gia gia, ta muốn cái này!"

Lão giả không nhận lấy giới chỉ, chỉ ngẩng đầu lên, cẩn thận đánh giá Mặc Ngọc và Lục Trường Sinh một lúc, sau đó chậm rãi nói: "Hiện giờ ta muốn 20 vạn vô hạ Hỗn Nguyên Thạch."

Mặc Ngọc sửng sốt.

Người xung quanh nghe được lời này cũng kinh ngạc.

Việc hô giá khởi điểm ở Hỗn Độn giới là không hiếm thấy, nhưng vừa hô lại chính là 20 vạn vô hạ Hỗn Nguyên Thạch, giá này cũng đủ mua một kiện vũ khí cấp Bán Thần rồi!

Nhưng mà Mặc Ngọc chính là tiểu công chúa của Mặc gia.

Mặc dù không mang theo nhiều vô hạ Hỗn Nguyên Thạch lắm, nhưng mà so với những người khác thì vẫn là một con số trên trời.

Lão giả bình tĩnh liếc nhìn Mặc Ngọc, sau đó ném giới chỉ lại cho Mặc Ngọc, nói:

'Xem những thứ khác đi."

"Chờ một chút!"

Lục Trường Sinh vừa định ngăn cản Mặc Ngọc thì nàng đã lấy ra một cái không gian giới chỉ khác, trước ánh mắt tham lam của những người bên cạnh, nàng đưa cho lão giả và nói: "Đây là giá cuối, không thể tăng nữa!"

Lão giả vẫn không nhận mà chỉ thản nhiên nói: "Bây giờ là 30 vạn."

Mặc Ngọc nóng nảy.

Trên người nàng tổng cộng cũng chỉ có 20 vạn này thôi!

Nếu như bình thường, nàng đã sớm cãi nhau với lão giả rồi. Nhưng đây là đồ vật mà sư tôn coi trọng, nàng vừa mới bái sư, sư tôn đã cho nàng nhiều thứ quý giá như vậy, dù sao thì nàng cũng phải biểu hiện một chút.

Nhưng đối phương lại căn bản không cho nàng cơ hội biểu hiện.

Trong lúc nhất thời, Mặc Ngọc tức giận đến nỗi đỏ bừng cả mặt, đầu như muốn bốc khói, không nói được hết câu: "Ngươi... Ngươi!"

Lúc này, Lục Trường Sinh vỗ vỗ bả vai Mặc Ngọc, đi ra trước người nàng, cười nói: "Xem ra ngươi không phải muốn vô hạ Hỗn Nguyên Thạch."

Lão giả không phản bác mà chỉ nói: "Đối với người hữu dụng thì là vạn kim khó cầu."

"Như thế này đi, ngươi để cho ta nhìn xem, nếu như ta nói ra được tác dụng của vật này, hơn nữa có thể sử dụng được thì ngươi bán nó cho ta, thế nào?”

Nghe vậy, lão giả không nói hai lời mà đưa phá đồng cổ kiếm cho Lục Trường Sinh.

Lục Trường Sinh nhận lấy, cười nói: "Ngươi không sợ ta cầm rồi bỏ chạy sao?"

"Chạy thì chạy đi. Đối với người vô dụng mà nói, thì đây cũng chỉ là một thanh đồng nát sắt vụn mà thôi." Lão giả không để tâm. Lục Trường Sinh gật đầu, lập tức nhắm mắt lại "cảm ứng" thanh kiếm đồng nát này.

Chỉ trong thời gian vài hơi thở sau, hắn mở mắt ra.

Mặc Ngọc chờ mong hỏi: "Sư tôn biết là gì rồi sao?"

Lục Trường Sinh gật đầu, nhìn về phía lão giả, truyền âm nói: "Đây là một vật môi giới đúng không?”

Lão giả hơi sửng sốt, cũng hiểu ra vì sao Lục Trường Sinh lại cố ý truyên âm với hắn, vì vậy truyền âm trả lời lại: "Đúng thế."

"Thứ này có thể đúc lại trái tim, hơn nữa đúc ra được một viên kiếm tâm."

Nghe đến đó, lão giả nhìn vê phía Lục Trường Sinh, hỏi: "Sao ngươi biết được?"

Lục Trường Sinh tùy tiện đáp: “Trước kia nghe người khác nói."

"Nếu ngươi đã không muốn nói, vậy thì thôi."Lão giả cúi đầu.

Lục Trường Sinh: "...'

Đương nhiên là không thể nói rồi, cũng đâu thể nói là hỏi hệ thống chứ!

"Nếu đã như vậy, dựa theo ước định thì ngươi phải bán vật này cho ta?"

Lão giả phất tay nói: "Lấy đi."

"Không cần vô hạ Hỗn Nguyên Thạch nữa?"

"Vật này ở trong tay ta cũng chỉ là đồng nát sắt vụn, nếu nó đã có duyên với ngươi, thì cũng nên kết một cái thiện duyên."

Nói xong, lão giả phất tay thu hết toàn bộ đồ vật trên vải xám lại, không quay đầu lại mà rời đi.

Mặc Ngọc thấy thì sửng sốt: "A? Lão gia gia kia đi như thế nào?"

Lục Trường Sinh nhìn bóng lưng lão giả, hắn cảm thấy thân phận của người này không đơn giản, hơn nữa có cảm giác như lão giả đang chờ hắn...

Nghĩ đến đây Lục Trường Sinh phóng thích ra một tia thần hồn, muốn theo dõi lão giả để tìm hiểu đến cùng.

Nhưng sau khi lão gia khuất xa khỏi tâm mắt thì thần hồn và khí tức đã biến mất hết không còn một mảnh!

Giống như bốc hơi khỏi thế gian, ngay cả mọi dấu vết tồn tại cũng bị xóa sạch hoàn toàn!

Lục Trường Sinh cau mày, sắc mặt ngưng trọng, nhìn lên bầu trời.

Có người... Đang theo dõi nhất cử nhất động của hắn?

Nghĩ đến đây, chuông cảnh báo trong lòng Lục Trường Sinh vang lên.

Không được, sau khi trở vê phải tăng cường rèn luyện, dùng nhiều thủ đoạn chống địch hơn mới được.

Lúc này, Mặc Ngọc cười hì hì nói: "Sư tôn, nếu đồ đã tới tay thì chúng ta đi dạo tiếp không?"

Lục Trường Sinh nhìn xung quanh rồi gật đầu nói: "Được, ngươi đi theo ta trước."

Mặc Ngọc hơi sửng sốt, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của sư tôn, có hơi mơ hồ nhưng vẫn gật đầu đi theo.

Lục Trường Sinh không tiếp tục đi dạo trên đường cái, mà ra ngoài Thông Thiên thành.

Mặc Ngọc khó hiểu hỏi: "Sư tôn, vì sao lại đến đây? Chúng ta không xem thi đấu danh ngạch sao?”

Lục Trường Sinh vừa bày ra trận pháp ngăn cách, vừa cúi đầu nói: "Đây là bài học thứ ba ta muốn dạy cho ngươi: Tuyệt đối không được để lộ tài sản khi ở bên ngoài."

Thất phu vô tội, hoài bích có tội.

Một lúc sau, đã có hơn mười người xuất hiện ở chỗ này, dùng ánh mắt tham lam nhe răng cười nhìn về phía Mặc Ngọc.
Bình Luận (0)
Comment