Chương 1414: Âm thầm mưu đồ
Chương 1414: Âm thầm mưu đồChương 1414: Âm thầm mưu đồ
Sau khi người của Hỗn Linh học viện rời khỏi Huyền Vũ thành thì đi đến Thông Thiên thành để tham gia tranh đoạt danh ngạch đại diện cho Thiên Cơ đại lục xuất chiến.
Tĩnh Sơn học viện, Vọng Nguyệt học viện, Huyền Vũ học viện và phần lớn các thế lực học viện khác còn chưa rời đi.
Mà là ở trong đại điện hoàng cung, tổ chức một buổi hội nghị bí mật.
Một gã đại trưởng lão đến từ một học viện hạng hai nói với sắc mặt khó coi: "Chẳng phải nói nếu chúng ta chặn giết bọn họ trên đường thì có thể thay thế được Hỗn Linh học viện tham gia thi đấu đoạt danh ngạch sao?"
Người của các học viện khác không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn người của ba bên Tĩnh Sơn học viện, Vọng Nguyệt học viện và Huyền Vũ học viện.
Dù sao ở đây ba học viện này xem như là mạnh nhất, đương nhiên cũng lấy bọn họ cầm đầu.
"Chặn giết Hỗn Linh học viện, sau đó thì sao?" Phó viện trưởng của Tĩnh Sơn học viện thản nhiên hỏi.
Tên đại trưởng lại của học viện hạng hai kia hơi sững sờ, vội la lên: "Không phải nói sẽ thay thế bọn hắn tham gia thi đấu danh ngạch sao?"
"A, đến khi đó chính là giữa chúng ta lại có một cuộc tranh đấu, tiếp tục tranh đoạt danh ngạch này?"
Phó viện trưởng của Tĩnh Sơn học viện cười nhạo một tiếng, hắn đã sớm nhìn thấy đám người của Hỗn Độn giới này, dù sao thì bản thân hắn cũng là như thế.
Sắc mặt của những người khác đều khó coi.
"Không nói đến chuyện tranh đoạt danh ngạch giữa chúng ta, coi như có người tranh đoạt được thì đến khi tham gia trận đấu giao lưu đại diện cho toàn Thiên Cơ đại lục, trong số các ngươi, ai thực sự có tự tin đại diện cho phía bắc tranh giành với ba bên đông tây nam còn lại?"
"Ngay cả Hỗn Linh học viện cũng không đánh bại được thì còn nói gì đến danh ngạch thi đấu?"
Ai cũng lộ vẻ mặt không cam lòng, nhưng không thể phản bác lại được, dù sao những lời mà phó viện trưởng của Tĩnh Sơn học viện nói cũng là sự thật. Bọn họ đã liên thủ lại để chặn giết Hỗn Linh học viện, nhưng cũng không thành công.
Huống chị, theo tin tức truyền đến, đại diện cho phía đông là Khôi Lỗi học viện, đây là một học viện do Mặc gia chủ đạo.
Tuy nói lúc trước Khôi Lỗi học viện không nổi tiếng cho lắm, nhưng lần giao lưu học viện lục giới này rất đặc biệt, khiến cho những thiên chỉ kiêu tử của Mặc gia lần lượt xuất thế, trở thành đệ tử dự thi của Khôi Lỗi học viện!
Trước đây, Khôi Lỗi học viện chỉ thu nhận tán tu có thiên phú điều khiển khôi lỗi từ bên ngoài, để cung cấp nhân tài mới cho Mặc gia.
Thành viên của Mặc gia thì không tham dự vào đó. "Vậy ý của ngươi là?"
Phó viện trưởng của Tĩnh Sơn học viện cười lạnh, nói: "Chờ sau khi thi đấu xong, ai lấy được danh ngạch thì chúng ta sẽ chặn giết kẻ đó."
"Nếu chặn giết thành công, đoạt được lệnh bài rồi thì chia như thế nào?”
Đại trưởng lão của Vọng Nguyệt học viện cười nói: "Rất đơn giản, chúng ta tập hợp tất cả các thiên tài có thiên phú tốt nhất từ các học viện lại, lập thành một học viện khác, sau đó lại lấy danh nghĩa của học viện kia cầm lệnh bài đi tham dự là được rồi."
"Chín học viên chính thức và vài học viên dự bị, vậy là đủ."
Nghe được đề nghị này, tất cả mọi người đều gật đầu: "Vậy cứ theo cách này mà làm đi!"
Thiên tử của Huyền Vũ thần triều ngồi ở vị trí đầu tiên, nghe được kế hoạch này cũng gật đầu, nói: "Nhất định phải lấy được danh ngạch này!"
Cực kỳ quan trọng. ...
Thông Thiên thành nằm ở khu vực trung tâm của Thiên Cơ đại lục.
Mặc dù không có thế lực cường đại tọa trấn, cũng không có tài nguyên đặc biệt. Nhưng từ xưa đến nay, vị trí của Thông Thiên thành có ý nghĩa rất lớn, được dùng làm nơi để tổ chức các sự kiện quan trọng.
Nếu bình thường có các trận đấu trọng đại hay giao lưu học viện thì đều tổ chức trận chung kết ở nơi đây.
Thông Thiên thành rất lớn, to khoảng gấp hai lần Huyền Vũ thành.
Nhưng dù là như thế thì bây giờ cũng vô cùng ùn tắc, dòng người dày đặc chen chúc nhau trên đường phố.
Bởi vì chuyện giao lưu học viện, đông đảo các thế lực học viện hội tụ về đây, đồng thời còn có một số thế lực khác muốn xem náo nhiệt.
Khi người càng ngày càng nhiều thì một vài thương hội, hoặc là những người tu đạo muốn bán lại trân bảo trong tay đều sẽ đến nơi này bày sạp hàng, hoặc tổ chức đấu giá hội.
Cho nên người đến đây không chỉ để dự thi hay xem náo nhiệt, mà còn muốn coi ở đây có bảo bối gì hay không.
Còn bảy ngày nữa là đến ngày tranh đoạt danh ngạch.
Sau khi đến nơi tập trung, Minh phó viện trưởng ở lại còn các học viên khác thì đi dạo trên đường cái.
Tần Trì và hai gã đệ tử thân truyền khác tách ra. Đám người Tiểu Hắc, Đàm Tông Chiếu và Cổ Thánh thì đi cùng nhau.
À quên, ngoại trừ Mục Phù Sinh.
Mục Phù Sinh vừa đến Thông Thiên thành, đang chuẩn bị xem có thứ tốt gì không, thuận tiện điều tra tìm hiểu thì bị Cửu Bạch Lộ bắt gặp được.
Cửu Bạch Lộ gửi lời mời cho Mục Phù Sinh.
Mục Phù Sinh vốn định từ chối. Nhưng không biết Cửu Bạch Lộ đã nói gì mà Mục Phù Sinh đành đồng ý với vẻ mặt bất đắc dĩ. Hai người đi cùng nhau dưới ánh mắt mập mờ của mọi người.
Người xung quanh qua lại đông đúc, cũng có rất nhiều quây hàng.
Thứ có thể được đặt trên quây hàng, đương nhiên không phải đồ tâm thường.
Thế cho nên trên đường bọn họ đi dạo, đã nhìn thấy không ít bảo vật cấp bậc Thân Chủ hay Thần Đế, thậm chí trong đó còn có một hai món đạt đến Tổ Cảnh!
"Những thứ này cũng chỉ có thể đặt ở quầy hàng thôi sao? Chẳng lẽ thương hội không thu?"
Đàm Tông Chiếu mỉm cười giải thích: "Rất đơn giản, mỗi lần Thông Thiên thành có những sự kiện lớn như thế này thì đều hội tụ toàn bộ người tu đạo trên Thiên Cơ đại lục, cường giả cũng nhiều vô cùng, đương nhiên năng lực chỉ tiêu cũng sẽ gia tăng."
"Khả năng chi tiêu của cường giả tất nhiên cao hơn nhiều so với những người khác. Vậy nên những thương hội kia vì muốn đề cao danh tiếng của mình, bình thường sẽ không buôn bán đồ vật có cấp bậc dưới Tổ Cảnh. Làm thế chính là vì muốn hấp dẫn những cường giả có thực lực cao, sau đó tổ chức đấu giá hội, kiếm một khoản khổng lồ."
Cổ Thánh miệng ngậm một cọng rễ cây, đầu đội mũ rơm, cười nói: "Đám thương hội này rất khôn khéo."
Tiểu Hắc nhún vai: "Vậy thì chúng ta ở đây xem cũng không có lợi ích gì. Thứ dưới Tổ Cảnh chúng ta không dùng được."
Cổ Thánh nghe vậy thì khoát tay áo nói: "Ngươi không hiểu môn đạo trong đó rồi. Có đôi khi bên trên những quầy hàng này sẽ có vài bảo bối mà người khác khó phát hiện ra, cho nên mới gọi là đi đào bảo đói"
Đàm Tông Chiếu lấy ra mấy khối lệnh bài, nói: "Hơn nữa ngày mai mới bắt đầu đấu giá hội. Hôm nay cứ đi dạo quan sát xem, coi vận khí của chúng ta như thế nào."
Phía bên kia.
Lục Trường Sinh và Mặc Ngọc cũng đang đi trên đường.
Vẻ mặt của Lục Trường Sinh thì ghét bỏ, vẻ mặt của Mặc Ngọc thì lại hưng phấn.
Nhìn là biết được Lục Trường Sinh bị Mặc Ngọc lôi kéo tới đây.
Không còn cách nào khác, nếu không thì tiểu nha đầu này sẽ cứ luôn giống như một con muỗi mà "ong ong ong” vo ve bên tai hắn, thật là phiền.
Mặc Ngọc nhìn biểu tình của Lục Trường Sinh, bĩu môi nói: "Vui vẻ lên một chút đi sư tôn, có khi sẽ phát hiện ra thứ gì tốt ở nơi này không chừng!"
Lấy giá thấp nhất mua được bảo bối tốt nhất, chẳng lẽ không vui sao?
Lục Trường Sinh trợn trắng mắt.
Thay vì đi đào bảo ở đây thì còn không bằng đi ngủ một giấc cho rồi.
Hắn đã không được ngủ trưa nhiều ngày!
Nhưng mà đi tới đi lui, đột nhiên Lục Trường Sinh ồ lên một tiếng.
Sau đó hắn đi vê phía một trong các quầy hàng đó. Mặc Ngọc ngẩn người, sắc mặt lập tức vui mừng, trong mắt như có ngôi sao nhỏ lóe lên.
Có thể khiến cho sư tôn cảm thấy hứng thú, chắc chắn là phát hiện thứ tốt!
Xung quanh quây hàng này có rất nhiêu người, trên vải xám bày nhiều loại vũ khí và các dụng cụ phòng ngự, đồng thời cũng có trận pháp quyển trục hay đan dược các loại.
Chủ quầy là một lão giả, bên cạnh hắn để một tấm bảng gõ, trên đó có khắc.
[Xin miễn trả giá. ]