Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế ( Dịch)

Chương 143 - Chương 1413: Tránh Xa Các Sư Huynh Của Ngươi Ra!

Chương 1413: Tránh xa các sư huynh của ngươi ra! Chương 1413: Tránh xa các sư huynh của ngươi ra!Chương 1413: Tránh xa các sư huynh của ngươi ra!

Sư muội?

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Trách không được sư tôn lại chủ động đi tìm bọn họ, hóa ra là vì thu được một đệ tử mới nên mới dẫn đến giới thiệu cho bọn họ.

Mặc Ngọc cười tươi lộ ra chiếc răng nanh nhỏ, vẫy tay nói: 'Chào các sư huynh."

Ở đây, Phương Khung là người vui vẻ nhất.

Vốn dĩ trong Thảo Đường, hắn là cửu sư đệ, cũng là người có bối phận nhỏ nhất.

Hiện tại rốt cuộc có thêm một vị sư muội, chẳng phải nên nhanh chóng chứng minh thân phận sư huynh một chút sao?

Vì vậy, Phương Khung bày ra vẻ mặt vô cùng tự tin, tiến lên vỗ ngực mình cười nói: 'Mặc sư muội, sau này có chuyện gì cứ tìm ta, sư huynh nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp muội!"

Khi thốt ra hai chữ "sư huynh" này, Phương Khung đặc biệt nhấn mạnh, đặc biệt to rõ!

Cứ như sợ Mặc Ngọc không nghe rõ vậy.

Mặc Ngọc cười tươi, gật đầu nói: "Vâng, nhất định sẽ, nếu ở Thiên Cơ đại lục mà sư huynh gặp chuyện gì khó khăn không giải quyết được thì cũng có thể tìm tai"

Tìm ngươi?

Phương Khung khẽ mỉm cười nói: "Nào có chuyện sư huynh tìm sư muội nhờ giúp đỡ..."

Thế nhưng lời còn chưa dứt thì Mặc Ngọc lại nói thêm: "Ở Thiên Cơ đại lục này, Mặc gia chúng ta vẫn có chút lực uy hiếp."

"Được được được." Phương Khung cười gật đầu.

Nhưng hắn cười mà lại cười không ra tiếng.

Ngươi nói gì?

Mặc gia???

Là Mặc gia kia?222

Phương Khung ngây ra, lập tức thức thời mà lui về phía sau vài bước, cúi đầu, ngón chân không ngừng móc lấy đế giày, như hận không thể lập tức đào ra một cái lỗ trên đất để chui đầu xuống...

Ba người Mục Phù Sinh, Tiểu Hắc và Thạch Sinh thấy Phương Khung như vậy thì bật cười.

Không ngờ là lại bị vả mặt nhanh như vậy.

Này mẹ nó còn tìm hắn giúp cái rắm!

Ở Thiên Cơ đại lục này, chỉ cần dựa vào danh tiếng của Mặc gia thôi cũng có thể hoành hành ngang dọc!

Có khi bọn họ mới là người tìm tới tiểu sư muội này nhờ giúp đỡ.

Sau đó Mặc Ngọc một tấm lệnh bài ra đưa cho mấy người Mục Phù Sinh, ngọt ngào nói: "Đây là lệnh bài thân phận của ta."

Đó cũng là một lệnh bài bằng gỗ như vỏ cây, bên trên có khắc chữ Mặc, nhưng mà hơi khác với lệnh bài mà lúc trước Mặc Lăng đưa cho.

Lệnh bài của Mặc Lăng đưa hiện ra màu xanh sẫm. Còn khối lệnh bài này của Mặc Ngọc thì lại có một vòng hoa văn tử kim.

Mục Phù Sinh cầm khối lệnh bài Mặc Lăng đưa ra cho Mặc Ngọc xem, hỏi: "Lệnh bài này cũng là của Mặc gia các ngươi sao?”

Mặc Ngọc hơi sửng sốt, nhận lấy lệnh bài, vừa nhìn thì nói: "AI Tiểu Lăng Tử! Các ngươi gặp hắn rồi sao?"

Tiểu Lăng Tử?

Đám người Mục Phù Sinh gật đầu.

Mặc Ngọc giải thích: "Tiểu Lăng Tử là đệ tử của phụ thân ta, sau này cứ dùng lệnh bài của ta đi, quyền hạn của hắn không cao bằng ta đâu!"

Phụ thân...

Xin hỏi phụ thân của ngươi là...

Câu này còn chưa thốt ra khỏi miệng thì đã nghe thấy Mặc Ngọc nói: "À đúng rồi, phụ thân của ta chính là gia chủ Mặc gia."

III

Thạch Sinh gãi đầu, nở một nụ cười chất phác, nói: 'Vậy chẳng phải chúng ta có đi ngang trên Thiên Cơ đại lục này rồi sao?"

Tiểu công chúa của Mặc gia, thân phận này nhìn khắp ra toàn bộ Thiên Cơ đại lục, chỉ sợ không có mấy ai có thể so sánh được đi?

Cho dù Cửu Huyên với thân phận là Thái tử của Cửu Long thần triều, nhìn thấy Mặc Ngọc có lẽ cũng phải cúi đầu.

Phía sau, Lục Trường Sinh ho khan một tiếng, nói: "Mấy người các ngươi có ý thức mình là sư huynh không vậy?”

Nói xong thì hắn chắp tay như chờ gì đó.

Mục Phù Sinh là người phản ứng lại đầu tiên, lập tức cười lấy ra một cái không gian giới chỉ đưa cho Mặc Ngọc, nói:

"Lần đầu gặp mặt, đây là lễ vật sư huynh tặng ngươi, bé nhỏ không đáng kể, hy vọng ngươi không chê.

Mặc Ngọc thụ sủng nhược kinh, khoát tay áo nói: "Sao ta có thể chê được chứ!"

Cho dù chỉ là một cái không gian giới chỉ trống không thì đó cũng là do sư huynh tặng, điều này thể hiện ra họ đã tán thành nàng.

Mặc Ngọc nhận lấy, sau khi dò xét thì ngẩn ra.

Mặc dù không gian trong này không phải rất lớn, nhưng lại rất vững chắc, hơn nữa bên trong còn có từng chồng phù triện chất thành núi. Nhìn qua những phù triện này đều có phẩm chất khá cao.

Nhưng mà... Thế này cũng quá nhiều rồi đi?

Mặc Ngọc kinh hãi nói: "Sư huynh... Cái này nhiều quá, ta không dùng được hết, ngươi câm về một chút đi..."

Mục Phù Sinh khoát tay nói: "Không sao, nhiêu đó chừng mười ngày là ta khắc dấu xong hết rồi."

Hả?

Mặc Ngọc ngơ ngác há miệng.

Khắc dấu một đống này... có thể trong mười ngày... Chỉ một mình sư huynh???

Lúc này, Phương Khung cũng cười tiến lên, cũng cho nàng một cái không gian giới chỉ, nói: "Nếu Mục sư huynh cho ngươi phù triện thì ta cho ngươi trận pháp vậy."

Mặc Ngọc mở không gian giới chỉ ra nhìn.

Thật khó tin, bên trong lại là một đống quyển trục trận pháp, được đặt ngay ngắn, xếp cao như núi.

Lúc trước Phương Khung không chế tạo trận pháp quyển trục, vì hắn cho rằng không cần thiết lắm.

Nhưng mà dưới sự khuyên bảo của Mục Phù Sinh, nói rằng khi nghiên cứu trận pháp thì sẽ không ngừng bố trí trận pháp để tăng thêm độ thành thạo đối với trận pháp, mà nếu chỉ bố trí không thôi thì lại quá lãng phí, vậy nên hắn đã thu hết những trận pháp mình bố trí vào các quyển trục.

"Dùng hất thì cứ đến tìm sư huynh lấy thêm."

Dùng hết... Dùng hết chừng này thì phải đến bao giờ?

Hơn nữa đây đều là do sư huynh bọn họ tự mình làm, như vậy thì phải tinh thông phù triện và trận pháp đến mức nào mới làm được như vậy đây.

Lúc này, Mục Phù Sinh và Phương Khung nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Hắc và Thạch Sinh.

Tiểu Hắc thấy thế thì ưỡn ngực ngẩng đầu, tiến lên tự tin nói: "Mặc dù ta không phải trận pháp sư hay phù triện sư, không có gì cho ngươi. Nhưng mà nếu ngươi gặp rắc rối thì có thể tìm đến ta, ta giúp ngươi đánh nhau."

Hả?

Mặc Ngọc chớp chớp mắt: "Đánh nhau?"

Hiện giờ Mặc Ngọc còn không hiểu được lời này của Tiểu Hắc có ý gì, nhưng mà không bao lâu nữa sẽ hiểu...

Thạch Sinh thì gãi gãi đầu, nói: "Ta cũng không có thứ gì có thể cầm ra để làm lễ vật được..."

Không phải là Tiểu Hắc và Thạch Sinh không muốn cho, mà là vì Mặc Ngọc là tiểu công chúa của Mặc gia, đương nhiên sẽ không thiếu vài món pháp bảo phòng thân rồi.

Họ cũng không giống với Mục Phù Sinh và Phương Khung, lúc ra ngoài lang bạt thì đều lấy bảo vật hữu dụng với bản thân. Mặc Ngọc cười nói: "Không sao đâu, ta biết tâm ý của các sư huynh."

Cảm nhận được bâu không khí này, Mặc Ngọc cảm thấy may mắn vì đã bái Lục Trường Sinh làm sư phụ.

Đây là bầu không khí mà ở Hỗn Độn giới không có được.

Sư môn bình thường trong Hỗn Độn giới đều là ngươi lừa ta gạt, cho dù có là sư huynh đệ thì cũng sẽ vì lợi ích mà tranh nhau đến đầu rơi máu chảy, bình thường cũng sẽ không thân thiết tình cảm, lại càng không có loại không khí ấm áp thoải mái như thế này!

Đối với đám người Mục Phù Sinh mà nói thì đây là chuyện hết sức bình thường.

Nhưng còn với Mặc Ngọc thì đây đã là chuyện vô cùng hiếm có.

Vì quý giá nên mới càng phải giữ gìn coi trọng hơn.

Lúc này, Tiểu Hắc nhận được truyền âm của Đàm Tông Chiếu, nói bọn họ chuẩn bị tập hợp đi đến địa điểm tiếp theo.

Vậy nên Tiểu Hắc nói: "Sư tôn, sư muội, chúng ta phải tập trung với người của học viện rồi."

Lục Trường Sinh khoát tay áo: "Được rồi, các ngươi đi đi, nhớ kỹ là bớt gây chuyện lại."

"Nếu không thì sư tôn và sư muội đi cùng chúng ta đi?"

Mặc Ngọc vừa định đồng ý thì Lục Trường Sinh đã cười lạnh một tiếng, nói: "Đi cùng với các ngươi? Ta sợ mình bị tức chết!"

Đám người Tiểu Hắc cười một tiếng rồi khom người cúi đầu từ biệt, quay về nơi đóng quân của Huyền Vũ thành.

Sau khi bọn họ đi, Mặc Ngọc nhìn về phía Lục Trường Sinh, nói: "Sư tôn, không phải ngài nói muốn đi đến Thông Thiên thành đã xem giao lưu học viện toàn Thiên Cơ đại lục sao?"

Lục Trường Sinh nhìn về phía Mặc Ngọc, nghiêm túc nói: "Được rồi, đây là bài học thứ hai dành cho ngươi: Nhất định phải cố gắng hết sức để tránh xa những người thích gây chuyện thị phi, ví dụ như đám sư huynh này của ngươi!"
Bình Luận (0)
Comment