Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế ( Dịch)

Chương 142 - Chương 1412: Trách Không Được Quý Thánh Nữ Không Có Cơ Hội...

Chương 1412: Trách không được Quý Thánh nữ không có cơ hội... Chương 1412: Trách không được Quý Thánh nữ không có cơ hội...Chương 1412: Trách không được Quý Thánh nữ không có cơ hội...

Không chỉ loan đao nam tử, mà ngay cả những người đã từng giao đấu với loan đao nam tử cũng có biểu tình cực kỳ kinh ngạc.

Ẩn Nguyệt Trảm chính là tuyệt chiêu khiến cho vô số người tu đạo ở Thiên Cơ đại lục phải chịu đau khổ đói

Mà loan đao nam tử cũng chính là nhờ nên chiêu này mới có thể bước vào nhóm thiên kiêu hàng đầu trong thế hệ trẻ tuổi ở Thiên Cơ đại lục, trở thành đối tượng được mọi người nhắc đến, khiến người ta sợ hãi...

Trong thế hệ trẻ tuổi, Cổ Thánh cũng phá giải được một chiêu này của loan đao nam tử.

Cổ Thánh nhìn tình hình bên phía Thạch Sinh, cũng hơi ngạc nhiên nói: 'Không đơn giản đấy, tốc độ phá giải còn nhanh hơn ta nửa nén nhang."

Ừm, Thạch Sinh dùng thời gian chỉ vài chục nhịp thở, còn Cổ Thánh thì dùng nửa nén hương, làm tròn lên luôn thì quả thật là kém thời gian nửa nén hương.

Đối thủ mà Đàm Tông Chiếu và Tần Trì vừa đuổi xuống trụ cũng kinh ngạc.

Dù sao bọn họ cũng biết về danh tiếng của Ẩn Nguyệt Trảm.

Nếu đổi lại là bọn họ, chỉ sợ đã ăn đủ, thậm chí có thể sẽ mất mạng.

Trong Tinh Không lĩnh vực của Thạch Sinh, dưới ánh sao chiếu xạ, toàn bộ sàn đấu đều sáng bừng, không còn chút bóng tối nào.

Tất cả yêu ma quỷ quái đều không còn chỗ ẩn nấp, Ẩn Nguyệt Trảm cũng mất đi tác dụng.

Không để cơ hội cho loan đao nam tử tung một đòn khác, một ngón tay của Thạch Sinh đã điểm về phía hắn.

Trên bầu trời, một ngôi sao khổng lồ chiếu một luồng tinh quang nhắm thẳng loan đao nam tử.

Ngay lập tức hắn cảm giác được lực lượng trấn áp cực lớn phủ lên người!

Tất cả hành động của nam tử đều như chậm lại.

Hắn ta trơ mắt nhìn Thạch Sinh vọt đến gần, cũng chỉ kịp giơ Viên Nguyệt Loan Đao ra chắn ngang trước ngực.

Thạch Sinh bổ một phủ xuống.

Tựa như một ngồi sao rơi rụng!

Thiên Huyền Cửu Tinh - Nhất tinh chỉ lực!

Lưỡi phủ nặng nề chém vào Viên Nguyệt Loan Đao.

Một cỗ sức mạnh cực lớn giống như mãnh thú thoát khỏi lao tù ập tới nam tử!

Ngay khi cảm nhận được cỗ tinh thần chỉ lực cường đại này, sắc mặt của loan đao nam tử đột biến, con ngươi co rút lại, Viên Nguyệt Loan Đao bay ra khỏi tay hắn!

Đồng thời, cơ thể của loan đao nam tử cũng giống như diều đứt dây bay ngược ra ngoài!

Trên không trung có từng giọt máu vương vãi. Đó là từ trong miệng nam tử loan đao phun ra...

Hắn bị đánh bay ra khỏi cột trụ, nặng nề rơi xuống mặt đất bên dưới.

Mặc dù không chết nhưng hơi thở rất yếu, hiển nhiên đã bị trọng thương, không thể chiến đấu tiếp nữa. .

Bên chỗ Phương Khung, hắn cũng ứng chiến với một gã ngoại viện Tổ Cảnh hậu kỳ.

Hai chỗ của hai người như là hai nơi hoàn toàn khác nhau.

Ở chỗ Thạch Sinh ánh sao chiếu rọi, khắp nơi tràn ngập ánh sáng.

Còn cột trụ bên Phương Khung thì lại là một mảnh hắc ám, cứ như có một tấm rèm che thật lớn bao phủ hết toàn bộ cột trụ. Ngoại trừ cường giả từ Tổ Cảnh đỉnh phong có thể nhìn thấy được cảnh tượng bên trong, những người khác căn bản nhìn không thấu!

Hắc dạ hàng lâm...

Không quá lâu sau có một nam tử bay ngược ra.

Hiển nhiên người đó không phải là Phương Khung.

Vài ngày sau.

Sau khi được Lục Trường Sinh truyên công, không ai có thể đánh bại được Thạch Sinh và Phương Khung.

Ở chỗ của Mục Phù Sinh, nam tử kia đã sử dụng bí pháp kết hợp với cả cấm dược, nhưng vẫn không thể công phá được lông giam do lôi đình trường mâu hình thành.

Nhưng trong quy tắc thì nhận thua không có tác dụng, trừ khi rời khỏi phạm vi cột trụ, hoặc là chết...

Tiếp sau đó khí tức của tên nam tử này đã trở nên uể oải, thở hổn hển ngồi bệch xuống đất, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm vào lôi đình trường mâu, thỉnh thoảng hữu khí vô lực mà dùng nắm đấm chạm vài, không nói nên lời.

Có thể thấy là hắn đã bỏ cuộc.

Chỉ là Mục Phù Sinh vẫn lặng lẽ bố trí thêm phù triện trên sàn đấu, lỡ như đối phương bất ngờ bộc phát phá vỡ trường mâu, lắc mình biến hóa thành một nhân vật lợi, vậy thì hắn cũng có thể ung dung đối phó trong tình huống không cần phải bại lộ thực lực thật sự.

Bên chỗ Tiểu Hắc.

Không nói nhiều, hắn đã giết đến đỏ cả mắt rồi.

Tuy rằng trên người tràn đầy vết thương nhưng nhờ vào năng lực huyết mạch nghịch thiên nên gần như không có ai có thể là đối thủ của hắn.

Suy cho cùng thì ở đây cũng chỉ có ba tên cường giả Tổ Cảnh đỉnh phong, đó là Cổ Thánh và hai gã ngoại viện từ Vọng Nguyệt học viện và Tĩnh sơn học viện.

Hai cường giả Tổ Cảnh đỉnh phong đến từ Vọng Nguyệt học viện và Tĩnh Sơn học viện sau khi đánh bại Đàm Tông Chiếu và một gã đệ tử thân truyên khác thì cũng không khiêu chiến nữa, ngồi vững vàng trên cột trụ.

Tổ Cảnh hậu kỳ vốn đã không có nhiều, bây giờ tất cả đều đã bị loại. Ở các học viện khác, chiến lực cao nhất hiện nay cũng chỉ là Tổ Cảnh trung kỳ.

Điều này dẫn đến việc trong tổng số chín cột trụ, người của Hỗn Linh học viện đã vững vàng chiếm lấy bảy trụ. Lần lượt là Mục Phù Sinh, Tiểu Hắc, Thạch Sinh, Phương Khung, Cổ Thánh, Tần Trì và một gã đệ tử thân truyền Tổ Cảnh trung kỳ khác.

Vọng Nguyệt học viện và Tĩnh Sơn học viện thì mỗi người một trụ.

Kết cục đã định.

Những học viện đã bỏ ra một cái giá lớn để mời nhiều viện trợ tới đều bày ra vẻ mặt âm trâm.

Đặc biệt là hai chỗ Tĩnh Sơn học viện và Vọng Nguyệt học viện, bọn họ đã mời nhiều ngoại viện đến nhất, trả giá cũng nhiều nhất.

Kết quả thì sao?

Bảy ngày trôi qua rất nhanh.

Hỗn Linh học viện đã đoạt được quán quân một cách xuất sắc, trở thành học viện đại diện cho phía bắc tham gia trận giao lưu học viện trên toàn Thiên Cơ đại lục.

Nhưng mà khi Minh phó viện trưởng vừa định đi cảm tạ đám người Mục Phù Sinh thì lại phát hiện đã không thấy ai. .

Không phải chứ, vừa rồi còn ở đây mà?

Minh phó viện trưởng nhìn về phía Đàm Tông Chiếu, hỏi: "Người đâu?”

Đàm Tông Chiếu lắc đầu: "Không biết, vừa kết thúc thì bọn họ đã biến mất rồi."

Cổ Thánh cũng cảm thấy kỳ quái, đám người Mục Phù Sinh cứ như bị không gian truyên thống đi vậy, nhưng mà lại không cảm nhận được chút khí tức nào.

Trên đài cao, Cửu Bạch Lộ còn đang nhìn xung quanh.

Cửu Huyền ở bên cạnh đợi nửa ngày, trong lòng khẽ thở dài, lại có thể khiến cho hoàng tỷ làm ra chuyện chờ đợi một người nam nhân lâu như thế, cũng chỉ có người đó. .

"Hoàng tỷ... Có lẽ hắn đi thật rồi. Nếu không thì đến lúc đó chúng ta đi Thông Thiên thành chờ hắn đi?"

Thông Thiên thành là nơi tranh đoạt danh ngạch trên khắp Thiên Cơ đại lục.

Sau khi suy nghĩ một hồi, Cửu Bạch Lộ gật đầu: "Đi xem đi, cũng không biết lân này các học viện khác có xuất hiện đại nhân quả nào không."

Nhìn bóng lưng của Cửu Bạch Lộ, Cửu Huyền bĩu môi: "Đúng là nữ nhân, thật là rườm rà..."

"Ngươi nói cái gì?”

"Ta nói hôm nay thời tiết rất đẹp!"

Cửu Bạch Lộ nhìn lên trời, ừ, mây đen dày đặc, đúng là rất đẹp. ...

Ở sâu trong một khu rừng hoang vắng, có một trận pháp rộng lớn che giấu tai mắt người khác.

Trong trận pháp đám người Mục Phù Sinh Tiểu Hắc trừng mắt nhìn Lục Trường Sinh, sau đó lại nhìn vê phía Mặc Ngọc đang cười xinh đẹp ngọt ngào bên cạnh hắn. "Sư tôn... Thì ra ngươi thích kiểu này?"

“Trách không được Quý Thánh nữ không có cơ hội."

"Đúng thế, Hoàng Thiên tỷ cũng vậy...

Sắc mặt Lục Trường Sinh nhất thời tối sâm, thiếu chút nữa muốn trục xuất bọn họ khỏi sư môn, sau đó hầu hạ bằng roi da dầu ớt.

Sao đám tiểu tử này càng ngày càng lắm mồm vậy?

Lục Trường Sinh hít sâu một hơi, đè nén sự tức giận trong lòng xuống rồi bình tâm hòa khí nói:

"Đây là sư muội của các ngươi, Mặc Ngọc."
Bình Luận (0)
Comment