Chương 1411: Ẩn Nguyệt Trảm!
Chương 1411: Ẩn Nguyệt Trảm!Chương 1411: Ẩn Nguyệt Trảm!
Trong lòng Mục Phù Sinh cảm thấy thật bất công.
Đột nhiên, hắn nghĩ nếu thực lực của mình đột nhiên tăng vọt, có lẽ sẽ bị mọi người cho rằng là sử dụng bí pháp hay đan dược nào đó.
Đến khi đó chỉ cần giả vờ như ăn một viên đan dược vào, sau đó để sư tôn truyền chút công lực cho mình thì chẳng phải có thể thoải mái đối phó rồi sao? Hơn nữa, còn có thể dùng chuyện này để che mắt người khác, khiến đối thủ nghĩ rằng thực lực thật sự của hắn cũng chỉ như vậy mà thôi.
Nhưng mà bây giờ không cần nữa, dù sao thì thì đối thủ của Mục Phù Sinh còn đang không ngừng công kích Lôi đình trường mâu với sắc mặt vô cùng dữ tợn, đến bây giờ của chưa phá vỡ được chiêu của hắn đâu...
Khí tức của Tiểu Hắc tăng mạnh rồi đột nhiên lại hạ xuống thành Tổ Cảnh trung kỳ, điều này khiến cho đối thủ và mọi người đang quan sát ngẩn người, không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Chẳng lẽ thi triển bí pháp thất bại rồi sao?
Thế nhưng cảnh giới của Thạch Sinh và Phương Khung lại tăng vọt, làm cho mọi người kinh ngạc đến suýt rớt cả tròng mắt, quá mức đột ngột, hơn nữa cũng quá sức vô lý, sao có thể tăng nhiêu như vậy.
Tổ Cảnh sơ kỳ trực tiếp tiến thẳng đến Tổ Cảnh hậu kỳ.
Trên đài cao, Cửu Huyền sững sờ nói: "Bọn họ có dùng đan dược không vậy? Bọn họ cũng đâu phải người sẽ làm thế đâu, hay là sử dụng bí pháp? Nhưng mà rốt cuộc là bí pháp gì mà lại có thể tăng cường thực lực nhiều như thế?"
Cho dù có là bí pháp mạnh nhất của Cửu Long thần triều đi chăng nữa thì cũng không thể giúp trực tiếp vượt qua hai tiểu cảnh giới được!
Phải biết rằng, bọn họ đã là Tổ Cảnh.
Ánh mắt tràn ngập kim quang của Cửu Bạch Lộ quét đi quét lại trên người Thạch Sinh và Phương Khung, cuối cùng nhìn lướt qua Tiểu Hắc, vừa rồi cảnh giới của hắn đột nhiên tăng lên, sau đó lại khôi phục lại y nguyên trong nháy mắt...
Hay là, Tiểu Hắc không phải là sử dụng bí pháp thất bại?
Cửu Bạch Lộ nhẹ giọng nói: "Có lẽ bọn họ không dùng cấm dược, cũng không dùng bí pháp."
"Hay đó mới là thực lực thật sự của bọn họ? Ẩn giấu sâu như vậy?" Cửu Huyền trợn to mắt ngạc nhiên nói.
Cửu Bạch Lộ lại lắc đầu, đôi mắt của nàng có thể nhìn thấu rất nhiều thứ, bao gồm nhìn ra đối phương có đang che giấu thực lực hay không.
Ví dụ như Mục Phù Sinh, nàng có thể nhìn được được một chút, mặc dù không nhìn rõ đến tột cùng thì hắn che giấu đến trình độ nào.
Nhưng trên người Tiểu Hắc, Thạch Sinh và Phương Khung, nàng lại không cảm nhận được dấu hiệu dùng đan dược. Phải chăng... Có người đang giúp bọn họ?
"Có người đang âm thầm giúp đám người Thạch Sinh sao?"
Cửu Huyền nhìn xung quanh, các trưởng lão của các học viện khác, các cường giả cấp phó viện trưởng, thiên tử Huyền Dạ của Huyền Vũ thần triều trên cự quy và Sở lão bên cạnh đều không phát hiện gì khác thường, cũng là vẻ mặt khó hiểu.
Điều này cho thấy rằng ngay cả bọn họ cũng không phát hiện ra có người âm thầm tương trợ.
Nhưng mà đến tột cùng là thần thánh phương nào mà lại có thể che giấu được nhiều cường giả ở đây như vậy?
Cửu Huyền hoàn toàn tin tưởng vào phán đoán của Cửu Bạch Lộ, dù sao hoàng tỷ cũng chưa từng sai lầm.
Ngay lúc này.
Sắc mặt của tên câm đao thuộc Tĩnh Sơn học viện đang đứng đối diện Thạch Sinh cũng trâm xuống.
Khi Thạch Sinh mới chỉ là Tổ Cảnh sơ kỳ thì hắn ta có lòng tự tin tuyệt đối có thể đánh bại, thậm chí đánh chết được đối phương.
Nhưng bây giờ, thực lực Thạch Sinh đột nhiên tăng lên lên Tổ Cảnh hậu kỳ... Cảm nhận được cỗ khí tức khổng lồ kia, trong lòng hắn ta cảm thấy bồn chồn bất an, tiềm thức nảy sinh cảm giác hoàn toàn bị áp chế.
Khi nhận ra suy nghĩ của mình, sắc mặt của loan đao nam tử chợt biến đổi, lắc lắc đầu để xóa bỏ suy nghĩ này. Hắn ta nhìn vê phía Thạch Sinh, sắc mặt lạnh lùng nói: "Đã như vậy thì hãy cho ta xem, đến tột cùng thì bí pháp mà ngươi dùng mạnh đến mức nào."
Nói xong thanh loan đao trong tay nam tử phát ra luông ánh sáng màu bạc chói mắt!
Luông ánh sáng màu trắng bạc này hình thành nên một vầng trăng lưỡi liêm.
Ngay khi vầng trăng đó xuất hiện, sắc mặt Thạch Sinh ngưng trọng, lập tức nâng Minh Hoàng Huyền Phủ trong tay lên, chém một nhát về phía trước!
Hiển nhiên đao khí từ vầng trăng này còn chưa chém về phía Thạch Sinh thì một rìu của Thạch Sinh đã chém vào đạo đao khí khổng lồ kia, chia nó làm hail
Hai luông đao khí bị tách ra ấy lướt qua hai bên người của Thạch Sinh, để lại hai vết đao cong cong trên sàn đấu của cột trụi
Nếu như Thạch Sinh không đứng ở chính giữa thì hai vết đao đã hợp nhất lại thành hình dạng vầng trăng lưỡi liêm!
Lúc này, Thạch Sinh nhìn về phía loan đao nam tử, chỉ thấy vâng trăng lưỡi liềm trên loan đao của hắn ta đã tiêu tán.
Có thể ẩn giấu đao khí?
Loan đao nam tử thấy Thạch Sinh đỡ được đòn tấn công thì sắc mặt cũng hơi kinh ngạc.
Hắn ta kinh ngạc không phải vì Thạch Sinh có thể chém đôi đao khí của hắn, mà là vì nghi ngờ Thạch Sinh nhận ra Ẩn Nguyệt Trảm của hắn! Nếu đổi lại là một tên Tổ Cảnh hậu kỳ bình thường khác, chắc chắn sẽ không phát hiện được đây là Ẩn Nguyệt Trảm nếu không thấy loan đao nam tử thi triển.
Ánh trăng có thể chiếu sáng thế gian, nhưng ở những góc khuất mà ánh trăng không chiếu đến được thì lại ẩn giấu vô vàn nguy hiểm.
Mà ánh trăng chỉ là ngụy trang, đao khí được giấu kín ở nơi mà ánh trăng không soi sáng tới.
Cho nên một đao này mới gọi là Ẩn Nguyệt Trảm!
Ngay sau đó, loan đao nam tử như không tin mà lại chém ra một đao nữa.
Lúc này đây, mặc dù chỉ có một đao được chém ra giống lúc nãy, nhưng ở nơi ánh trăng không chiếu rọi đến lại ẩn giấu sáu đao khác.
Thạch Sinh đã có chuẩn bị, sắc mặt ngưng trọng, dựa vào cảm giác ý thức được nguy hiểm, Minh Hoàng Huyền Phủ trong tay chém ra một đường ngang!
Ba đao trước mặt đã bị chém nát!
Cùng lúc đó Thạch Sinh chống một tay lộn nhào về sau, một tay chống trên đất, tay còn lại vung Minh Hoàng Huyền Phủ ra phía saul
Chém nát được đao thứ tư.
Thế nhưng hai đao Ẩn Nguyệt Trảm còn lại cũng để lại hai vết thương sâu tận xương trên lưng Thạch Sinh, thậm chí có thể nhìn thấy được lồng ngực và nội tạng đã bị tổn thương, trông vô cùng đáng sợi
Thạch Sinh chịu đựng cơn đau, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào loan đao nam tử.
Loan đao nam tử vừa lau chùi thanh đao của mình, trên lưỡi đao đang không ngừng tỏa ra ánh trăng sáng rực, vừa cười nói: "Cũng khá lắm, vậy mà có thể phát hiện ra bốn đao, nhưng mà đây chắc là giới hạn của ngươi rồi, tiếp theo ngươi sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào nữa..."
Thạch Sinh không đáp lại, giống như không nghe thấy lời hắn ta nói, như đang chìm trong suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào thanh loan đang tỏa ra ánh trăng kia.
Ánh trăng màu trắng bạc này chiếu sáng không ít chỗ, chỉ là không chiếu đến khu vực xung quanh Thạch Sinh.
Xung quanh hắn lại chìm trong bóng tối.
Tương tự, ở xung quanh loan đao nam tử cũng có rất nhiều chỗ nhỏ bị bóng tối bao phủ.
Nếu không nhìn kỹ thì đúng thật là rất khó để có thể phát hiện ra.
Mấy chỗ tối này hoàn toàn trùng khớp với quỹ đạo của đao khí đã tấn công Thạch Sinh mới nãy.
Nghĩ đến đây, Thạch Sinh gật đầu, bình tĩnh nói: "Thì ra là thế."
Nghe được câu nói của Thạch Sinh, loan đao nam tử hơi sửng sốt, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy hốt hoảng, cố ra vẻ trấn định mà hừ lạnh một tiếng, nói: "Đừng cố làm ra vẻ. Đao tiếp theo, hoặc là ngươi tự nguyện rời khỏi cột trụ, hoặc là trở thành một trong số ngàn vạn vong hồn dưới đao của ta đi!"
Nói xong, hắn ta lại chém một đao ral Sắc mặt Thạch Sinh vẫn bình tĩnh, trong mắt tràn ngập sự tự tin.
Bàn tay hắn khẽ mở, tinh thần chỉ lực bạo phát, Tinh không lĩnh vực lại trải rộng.
Ánh sao chiếu sáng hết khắp toàn bộ sàn đấu.
Cùng lúc đó, tại nơi mà ánh trăng không chiếu rọi đến có chín đạo đao khí đang chém về phía Thạch SinhI
"Tìm được sơ hở rồi..."
Thạch Sinh nhếch miệng cười.
Trước ánh mắt khó tin của loan đao nam tử, hắn nâng phủ chém nát hết tất cả chín đạo đao khít