Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế ( Dịch)

Chương 140 - Chương 1410: Lục Trường Sinh Truyền Công

Chương 1410: Lục Trường Sinh truyền công Chương 1410: Lục Trường Sinh truyền côngChương 1410: Lục Trường Sinh truyền công

Thạch Sinh đã khôi phục lại sức lực, giống như được tiêm máu gà nắm chặt Minh Hoàng Huyền Phủ trong tay, lần thứ hai xông về phía Đồng Diêm!

Cho dù là tốc độ hay cường độ thì đều hơn hẳn lúc trước rất nhiều.

Thậm chí Đồng Diêm vừa mới ổn định cơ thể lại thì Thạch Sinh đã xuất hiện trước mặt hắn.

Một phủ bổ xuống!

Đồng Diêm vội vàng giơ hai tay lên chống đỡ một đòn nặng nề của Thạch Sinh.

Minh Hoàng Huyền Phủ vốn đã vô cùng nặng nề, dưới sự gia trì của của tinh thần chi lực thì lại nặng nê thêm hàng chục, hàng trăm lần!

Cảm nhận được một đòn nặng nề này, gương mặt của Đồng Diêm nháy mắt trở nên dữ tợn, đồng tử co rụt lại, hai tay gập xuống, nửa người trên không nhúc nhích được, một bên đầu gối đã khuyu trên mặt đất!

Đầu gối hắn đập mạnh xuống sàn trụ phát ra tiếng răng rắc.

Có thể nhìn ra được, lúc này xương đầu gối bên phải của Đồng Diêm đã vỡ nát!

Thạch Sinh cũng không vì thế mà ngừng tay, tay còn lại nắm vào khoảng không, tinh thân chi lực trong mảnh không gian này bắt đầu mãnh liệt quay cuồng!

Tại bầu trời sao phía trên cột trụ, có nhiều ngôi sao đã bắt đầu phát ra ánh sáng chói mắt!

Tinh không lĩnh vực!

Trong lĩnh vực này, không nơi nào không có lực lượng trấn áp!

Lưng Đồng Diêm đã cong gập xuống một lúc lâu, trên mặt xuất hiện không ít mồ hôi lạnh, men theo sườn mặt chảy xuống nhỏ thành một vũng nhỏ trên mặt sàn!

Thấy Đồng Diêm còn chưa hoàn toàn ngã xuống, Thạch Sinh hừ lạnh một tiếng, tay phải câm Minh Hoàng Huyền Phủ tiếp tục trấn áp Đồng Diêm, tay trái giơ một ngón chỉ tới.

Ở trên bầu trời có một ngôi sao rực sáng, chiếu xạ một chùm tinh quang!

Tinh quang bao phủ lấy Đồng Diêm.

Bị tỉnh quang bao phủ, đồng tử trong mắt Đồng Diêm co rút, môi cũng bắt đầu run run, rốt cuộc không nhịn được nữa mà phát ra tiếng gào thét đây đau đớn!

Luồng tinh quang này giống như một ngôi sao đè ép thân thể Đồng Diêm.

Mặc dù hắn đã nuốt cấm dược để cưỡng chế nâng cao thực lực của mình lên tới Tổ Cảnh trung kỳ, nhưng cũng không cách nào chống đỡ được lực lượng trấn áp kinh khủng như vậy!

Cuối cùn hắn cũng không thể chống đỡ nổi nữa, thét to một tiếng rồi cả người gục ngã, toàn bộ cơ thể đều ép sát vào sàn trụ, không thể nhúc nhích chút nào!

Cùng lúc đó, dược lực trong người Đồng Diêm cũng dần dần tiêu tán, cảnh giới bắt đầu rơi xuống, khí tức trở nên yếu ớt.

Thạch Sinh cúi đầu nhìn Đồng Diêm, lạnh lùng nói: "Còn muốn đánh nữa không?"

Đồng Diêm lộ ra vẻ mặt không cam lòng, nhưng lại không thể không chấp nhận: "Ta... nhận thua.

Tiếng người ồn ào từ bên dưới vang lên.

Thạch Sinh cũng giải trừ Tinh Không lĩnh vực.

Đồng Diêm miễn cưỡng đứng dậy, ngay trong một khắc Thạch Sinh thu liễm khí tức kia thì hắn đột nhiên quát to, ngưng tụ tất cả lực lượng còn lại, nhắm thẳng vào thiên linh cái của Thạch Sinh mà công kích!

(

) Phần ở giữa đỉnh đầu.

Nếu như Tổ Cảnh sơ kỳ không có sự đề phòng, e là sẽ bị đánh vỡ đầu, thần hồn câu diệt!

Lúc ra quyền, Đồng Diêm cất tiếng cười gắn:

"Không có ai nói cho ngươi biết sao, Hỗn Độn giới không có quy định nhận thua là ngừng, trừ khi một bên tử vong hoặc rời khỏi sàn đấu!"

Thế nhưng mới vừa dứt lời, nắm tay của hắn sắp rơi xuống thiên linh cái của Thạch Sinh.

Hai mắt Thạch Sinh bỗng ngưng tụ, Minh Hoàng Huyền Phủ trong tay chém ra.

Đồng Diêm sửng sốt.

Khi cánh tay bị cắt đứt rơi xuống hắn mới phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Thạch Sinh từng bước áp sát khiến mặt Đồng Diêm trắng bệch, vừa lắc đầu vừa lui về sau, thậm chí bởi vì sợ hãi mà té ngã.

Hắn không ngừng bò bò.

" Không... Đừng, lân này ta thật sự nhận thua!"

Thạch Sinh không có hắn thêm một cơ hội nào nữa, lạnh lùng nói: "Không phải ngươi vừa mới nói là rời khỏi lôi đài hoặc là tử vong thì mới được phán là thua sao?"

Nếu đã như vậy...

Trước ánh mắt hoảng sợ của Đồng Diêm, Thạch Sinh vung một rìu bổ vào trán hắn!

Không có bất kỳ trở ngại nào!

Giờ khắc này, cơ thể và thân hồn của Đồng Diêm đều bị chia thành hai nửa...

Phương Khung thấy vậy thì cũng cười nói: "Nhìn ngứa tay quá, ta cũng đi lên đây."

Nói xong hắn liên nhảy lên cột trụi

Đàm Tông Chiếu mỉm cười, nhìn về phía cột trụ có một học viên Tổ Cảnh sơ kỳ của Tĩnh Sơn học viện đang đứng, cũng tung người nhảy lên.

Bốn đệ tử thân truyên khác nhìn nhau: "Để chắc chắn, chúng ta nên chờ một chút."

Trong số bốn người bọn họ, có hai người nửa bước Tổ Cảnh và hai người Tổ Cảnh sơ kỳ.

Cũng không thể đi lên nhanh như vậy được, bọn họ sẽ không chống đỡ được nhiều người vây công.

Bên chỗ Thạch Sinh, những người khác không cho hắn cơ hội nghỉ ngơi, lập tức có một người nữa ởđi lên. Người này là một trong những viện trợ mà Vọng Nguyệt học viện mời đến, cảnh giới đạt đến Tổ Cảnh hậu kỳ.

Cũng là một tán tu khá có tiếng bên ngoài Thiên Cơ đại lục, thường ngày lăn lộn trên mũi dao liếm máu, mạnh hơn vài phần so với Tổ Cảnh hậu kỳ bình thường!

Nam tử cầm Viên Nguyệt Loan Đao trong tay, lau lưỡi đao, bình tĩnh nói:

"Mặc dù nói ngươi có thể vượt cấp chiến thắng Tổ Cảnh trung kỳ, nhưng cuối cùng cũng không thể ở lại trên chín cột trụ này được đâu. Không có thực lực Tổ Cảnh hậu kỳ thì không có tư cách tranh giành."

Tuy rằng có rất ít người đạt đến Tổ Cảnh hậu kỳ, nhưng cũng đủ để hoàn toàn chiếm giữ hết tất cả cột trụ.

Thạch Sinh nói: "Không thử làm sao biết?"

"Thật đáng tiếc, người tu luyện tinh thần chỉ lực rất hiếm thấy, bây giờ lại ít đi một người."

Nam tử tiếc nuối lắc đầu, đao ý bá đạo dần dần tản ra từ Viên Nguyệt Loan Đaol

Không gian xung quanh như bị đao ý cứa vào, phát ra tiếng ma sát chói tail

Chỉ mới vỏn vẹn cảm nhận đao ý này thôi mà trên người Thạch Sinh đã xuất hiện vết thương không đồng đều.

Trong góc tối, Lục Trường Sinh nói: "Trận giao lưu này không hề có quy định nào đúng không?”

Mặc Ngọc lo lắng nhìn về phía Thạch Sinh, không quay lại gật đầu.

Vừa rồi nàng đã biết Thạch Sinh là sư huynh của mình thì đương nhiên sẽ lo lắng cho hắn khi thấy hắn đối mặt với tình huống này.

Lục Trường Sinh thản nhiên nói: "Có thể được tùy ý sử dụng đan dược, ngoại vật mà không có bất kỳ hạn chế nào?"

Mặc Ngọc lắc đầu: "Không có."

"Vậy ngươi nói xem, nếu như ta ra tay thì người ở đây có thể biết được không?”

Mặc Ngọc kinh ngạc, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Lục Trường Sinh rồi nói: "Chắc là... Không thể nào"

"Vậy là được."

Lục Trường Sinh gật đầu, giơ ngón tay liên tục điểm ra, lần lượt điểm về phía Thạch Sinh, Tiểu Hắc và Phương Khung.

Còn về phần tiểu tử Mục Phù Sinh kia thì đang che giấu thực lực. Với thực lực thật sự của hắn cũng sẽ không thể gặp nguy hiểm.

Trên cột trụ, Thạch Sinh, Phương Khung và Tiểu Hắc lần lượt cảm nhận được lực lượng đang không ngừng cuồn cuộn sinh ra trong cơ thể, vẻ mặt đều sửng sốt.

Đám người đan quan chiến cũng kinh hãi.

Cỗ khí tức này không ngừng dâng trào, tiến thẳng đến Tổ Cảnh hậu kỳ!

Tiểu Hắc càng đột phá thẳng đến Tổ Cảnh đỉnh phong! Đây là vận dụng bí pháp?

Nhưng bí pháp gì mà lại có thể nghịch thiên như vậy?

Cảm nhận được lực lượng trong cơ thể, đám người Thạch Sinh cảm thấy vô cùng an tâm, vì biết sư tôn đang ở gần đây!

Nhưng Tiểu Hắc lại trực tiếp dùng ngọc bội truyền âm nói: "Sư tôn, ta không cần! Ta tự làm được!"

Mặt Lục Trường Sinh lập tức tối sầm lại.

Tên tiểu tử ngốc này...

Mục Phù Sinh nghe được thanh âm trong ngọc bội cũng sửng sốt.

Ngọc bội truyên âm do Lục Trường Sinh đặc biệt chế tạo, có thể dùng để nói chuyện bình thường với tập thể. Tất cả mọi người đều có thể nghe được đối phương nói gì, trừ khi là cố ý tiến hành che giấu.

"Không phải chứ sư tôn, vì sao không truyền cho ta chút lực lượng nào?”

Lục Trường Sinh thuận miệng nói: "Tiểu tử ngươi còn che giấu không ít, cứ thế mà làm đi, truyền nhiều bại lộ không tốt."

Mục Phù Sinh: ”...'

Chẳng lẽ tình cảm sư đồ phai nhạt rồi sao?
Bình Luận (0)
Comment