Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế ( Dịch)

Chương 157 - Chương 1427: Ta Có Thể Làm Học Đồ Của Ngươi Không?

Chương 1427: Ta có thể làm học đồ của ngươi không? Chương 1427: Ta có thể làm học đồ của ngươi không?Chương 1427: Ta có thể làm học đồ của ngươi không?

"Ngươi... làm thế nào mà được như vậy?" Đại trưởng lão đánh giá đôi tay cầm đao kiếm của khôi lỗi, trông vô cùng tỉnh xảo.

Thậm chí còn quên mất Lục Trường Sinh là người mới học, chỉ xem tri thức cơ bản chưa bao lâu đã chế tạo ra được khôi lỗi này.

Đại trưởng lão mặt đầy cuồng nhiệt thay thế sự bất mãn trước đó, hắn tiến lại gân liên tục kinh ngạc, miệng không ngừng phát ra tiếng cảm thán.

Hai tay khôi lỗi câm đao kiếm, thân ngoài có những đường vân màu tím, nhưng trên những đường vân này lại có những tia sáng màu vàng nhạt bao quanh.

Để hắn làm hắn cũng không thể làm đến mức độ tinh xảo thế này!

Lục Trường Sinh nghe vậy cũng không so đo chuyện trước đó đại trưởng lão coi thường mình, nhẹ giọng giải thích:

"Rất đơn giản, bên ngoài chính là dùng Tử đàn thông thiên mộc trước đó của ngươi chế tạo, sau đó thêm vào sinh chi ý, như vậy khi bị hư hỏng nó cũng có thể tự động phục hồi, đương nhiên cũng thêm vào kinh mạch."

Sinh chỉ ý?

Đại trưởng lão sắc mặt kinh ngạc.

"Nhưng mà càng dùng tài liệu cường đại để cấu trúc thân ngoài của khôi lỗi thì độ khó khi quán chú quy tắc chỉ lực cũng càng lớn, đồng thời chỉ thêm vào quy tắc chi lực cho thân ngoài mà không có tính lưu động thì cũng không thể sử dụng được!"

Dù sao thân ngoài của khôi lỗi dù sao cũng là một loại tài liệu không có sức sống cấu thành, chẳng hạn như người không có kinh mạch, không có đan điền, không có mao mạch biểu bì chỉ là một cái vỏ rỗng!

Lục Trường Sinh tiếp tục giải thích:

"Không phải ta đã nói là trong kinh mạch cũng thêm vào quy tắc chi lực sao? Phủ kín kinh mạch khắp thân khôi lỗi, sinh chi ý có thể tuân hoàn giữa thân ngoài và kinh mạch, như vậy chẳng phải có thể sử dụng được rồi sao?"

Những người có mặt đều là những người có trình độ cao nhất trên phương diện chế tạo khôi lỗi ở Thiên Cơ đại lục.

Khi nghe được ý tưởng của Lục Trường Sinh thì hít vào một hơi lạnh.

Đại trưởng lão giống như một đứa trẻ tò mò, có vô số câu hỏi không hỏi hết được, kinh ngạc hỏi:

"Kinh mạch phủ kín khắp khôi lỗi? Chuyện này quá khó hoàn thành, số lượng kinh mạch cần thiết cũng quá nhiều."

Nói đến đây, đại trưởng lão nhìn Lục Trường Sinh nghiêm túc hỏi:

"Tiền bối... không, tiền bối, lão phu có thể cảm nhận cấu trúc kinh mạch bên trong khôi lỗi không?” Lục Trường Sinh làm một tư thế mời, cũng không từ chối.

Đối với những người chế tạo khôi lỗi khác mà nói thì đây là điều tối ky.

Nhưng Lục Trường Sinh lại không hề để ý.

Theo tình hình trước đó mà xem, dù sao thì bọn họ cũng không sao chép được, dù biết cũng không có năng lực, xem thì cứ xem thôi.

Đại trưởng lão đặt bàn tay gầy quộc lên ngực khôi lỗi.

Thần thức xâm nhập vào bên trong.

Khi dò xét đến kinh mạch phức tạp chằng chịt bên trong, hắn không nhịn được lại hít khí lạnh!

Tất nhiên, mặc dù phức tạp nhưng lại có thể lân theo dấu vất.

Trong tứ chi bách hài đều có một kinh mạch chính, kinh mạch chính này lại chia ra hơn một nghìn nhánh! Kết nối với các nơi trên thân ngoài.

Ý tưởng nghe có vẻ rất dễ dàng, nhưng không ai nghĩ đến phương diện này.

Cho dù nghĩ đến... hẳn là bọn họ cũng không có năng lực thực hiện.

Đại trưởng lão thu tay lại, hít sâu một hơi, sau đó quay mặt về phía Lục Trường Sinh, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, trong mắt hiện lên sự kính trọng, hai tay ôm quyền cúi người.

"Tiên bối, trước đó là ta thất kính, là lão phu kiến thức quá nông cạn, còn xin tiền bối chớ trách.

Lục Trường Sinh khoát tay, cũng không để ý.

Ngược lại hắn còn có chút hiểu và trân trọng người như đại trưởng lão này.

Sự coi thường trước đó không phải là sự coi thường vô cớ, bởi vì đại trưởng lão cả đời đắm mình trong khôi lỗ chi đạo, thực sự yêu thích khôi lỗi.

Mới có thể tức giận với thái độ hơi khinh thường của Lục Trường Sinh trước đó.

Ngươi nghĩ xem, một người cả đời làm trong nghề.

Ngươi lại nói trong thời gian ngắn có thể học được, bất kể là ai cũng sẽ tức giận.

Mặc Ngọc cũng nhìn về phía phụ thân mình, ngẩng cằm kiêu ngạo nói: "Thế nào phụ thân, sư tôn của ta lợi hại chứ?"

Mặc Hán Lâm cười khổ lắc đầu.

"Là ta có mắt không tròng."

"Vậy con có thể tiếp tục theo sư tôn không?”

“Đó là đương nhiên."

Có cường giả như vậy làm sư tôn, bất kể là đối với Mặc gia hay đối với Mặc Ngọc đều có lợi lớn

Mặc Lăng, Mặc Hành cùng những trưởng lão khác đều có chút ngẩn người, hiển nhiên vẫn chưa phản ứng kịp.

Nhưng mà câu nói tiếp theo của đại trưởng lão lại khiến Mặc Hán Lâm và những người khác vô cùng kinh ngạc.

Chỉ thấy đại trưởng lão suy nghĩ một chút, dường như đã đưa ra quyết định trọng đại nào đó, hỏi: "Tiền bối, lão phu có thể theo ngài tu hành không?"

Lục Trường Sinh sửng sốt, hắn cũng thực sự không nghĩ đến chuyện này.

Dường như sợ Lục Trường Sinh không đồng ý, đại trưởng lão vội vàng nói: "Yên tâm tiền bối, ta sẽ không kéo chân sau, ta nguyện ý bắt đầu từ học đồ."

Đối với người như đại trưởng lão có chấp niệm với con đường chế tạo khôi lỗi như vậy, hơn nữa còn nỗ lực cả đời, Lục Trường Sinh không ghét bỏ được, sau đó nhìn về phía Mặc Hán Lâm, nói:

"Nhưng mà ngươi là người của Mặc gia."

Đại trưởng lão trực tiếp quay người, đi đến trước mặt Mặc Hán Lâm đang ngây người, chắp tay nói: "Gia chủ, còn mong thành toàn!"

Mặc Hán Lâm thấy đại trưởng lão một lòng thành kính như vậy đã quyết định, bất đắc dĩ khoát tay nói:

"Đại trưởng lão, ngươi dù sao cũng là người của Mặc gia, nhưng bản tọa cũng không thể cản trở tiền đồ của ngươi, ngươi muốn đi thì đi."

Đại trưởng lão gật đầu nói: "Yên tâm, Mặc gia gặp nạn lão phu sẽ ra tay."

Mặc Hán Lâm cười gật đầu.

Lục Trường Sinh thấy vậy, cũng vui vẻ gật đầu.

Đến lúc đó đưa đại trưởng lão này về Phàm Nhân giới, có lẽ có thể giúp Thanh Tiêu học viện tăng cường không ít thực lực.

Hơn nữa có thể giao cho hắn một số việc như thu thập vật liệu này kia, như vậy Liễu Tự Như có thể chuyên tâm làm chuột bạch thử thuốc rồi.

Tránh cho sau khi thử thuốc, mấy ngày thậm chí mấy tháng không thể nhúc nhích, lúc đó mọi chuyện đều phải do Lục Trường Sinh tự mình làm.

Đại trưởng lão thấy vậy, chắp tay nói: "Đa tạ tiền bối!"

Lục Trường Sinh nhìn vê phía Mặc Hán Lâm, nói: "Đã như vậy, vậy ta đi trước."

Mặc Hán Lâm vội vàng ôm quyền cung kính nói: "Tiền bối mời, nhưng mà khôi lỗi này..."

Lục Trường Sinh khoát tay nói: "Dù sao cũng là tác phẩm đầu tiên, còn có chỗ chưa hoàn thiện, ta không cần nữa, các ngươi cứ dùng đi."

Mặc Ngọc vội vàng nói:

"Đúng rồi phụ thân, đây là mấy vị sư huynh sư tỷ của ta, đến lúc đó vạn nhất bọn họ đến lãnh địa của Mặc gia nhất định nhất định phải tiếp đãi thật tốt nha!"

Nói xong liền đưa bức họa mà Lục Trường Sinh cho nàng vào tay Mặc Hán Lâm.

Ngay sau đó, Lục Trường Sinh liên dẫn theo đại trưởng lão và Mặc Ngọc rời khỏi Mặc gia.

Nhìn theo bóng lưng của bọn họ.

Nhị trưởng lão do dự một chút rồi hỏi: "Đại trưởng lão đi rồi, thật sự không có vấn đề gì chứ?"

Mặc Hán Lâm cười ha hả nói: "Đương nhiên, như vậy có thể để Mặc gia lên được con thuyền lớn là sư tôn của Mặc Ngọc, hoàn toàn trói buộc vào nhau, sao lại có vấn đê chứ?"

Nói đến đây, Mặc Hán Lâm nhìn về phía khôi lỗi khiến mọi người kinh diễm.

"Huống hồ người ta còn để lại cho chúng ta vật tốt như vậy."

"Truyền lệnh, thu khôi lỗi này thu vào nội các, không đến thời khắc sống còn thì không được sử dụng!"
Bình Luận (0)
Comment