Chương 1431: Cổ Thánh ra tay
Chương 1431: Cổ Thánh ra tayChương 1431: Cổ Thánh ra tay
Kinh nghiệm chiến đấu thực tế của Tiểu Hắc được thể hiện đầy đủ vào lúc này.
Ngay khoảnh khắc Dịch Triệt thay đổi vị trí, tâm mắt của Tiểu Hắc đã tập trung quan sát những con bướm ánh sáng vàng còn lại trên sân.
Khi khóa chặt vị trí Dịch Triệt xuất hiện, hắn lập tức đá một cú thẳng về phía Dịch Triệt!
Sắc mặt Dịch Triệt trở nên ngưng trọng, hắn không nghĩ đến việc đối kháng trực diện, lực lượng thân thể của đối phương quá cường đại.
Hơn nữa, dùng Kim Quang Tụ Liệt càng có thể làm Tiểu Hắc bị thương!
Ngay lập tức, bóng dáng của Dịch Triệt lại biến mất!
Cú đá của Tiểu Hắc rơi xuống sàn võ đài.
Mặc dù võ đài rất chắc chắn, không bị nứt hay lõm nhưng cũng rung chuyển một trận!
Sau khi Dịch Triệt thay đổi vị trí, sắc mặt hắn trở nên khó coi, hai tay đồng thời chỉ về phía Tiểu Hắc, thế mà có đến mười lăm con bướm vây quanh Tiểu Hắc!
"Chết đi!"
Lời vừa dứt, tiếng búng tay vang lên.
Tiểu Hắc thấy vậy lập tức triệu hồi Cửu Thiên Ma Kích cầm chặt trong tay.
Ánh sáng tức khắc nhấn chìm Tiểu Hắc, Dịch Triệt.
Sau một nén nhang mới dần dần tắt đi.
Ánh sáng tắt đi để lộ Dịch Triệt với gương mặt tái nhợt đứng trên không.
Còn Tiểu Hắc thì sao?
Nhìn nam tử da ngăm đen trên võ đài, mắt của đám đệ tử Thánh Quang học viện và đồng tử của Dịch Triệt từ từ mở to.
Chỉ thấy đôi tay của Tiểu Hắc đã hồi phục, hai tay câm Cửu Thiên Ma Kích, Ma Kích tỏa ra từng luồng ma khí đen kịt quấn quanh cơ thể Tiểu Hắc!
Dường như Cửu Thiên Ma Kích đã đỡ được đòn tấn công này thay Tiểu Hắc.
Mà bây giờ, trên võ đài chỉ còn lại mười một con bướm ánh sáng vàng.
Sắc mặt Dịch Triệt khó coi, nhìn chằm chằm vào Tiểu Hắc, hắn không ngờ rằng mình đối mặt với một thể tu Tổ cảnh trung kỳ mà phải chật vật như thế này.
Động tác của Tiểu Hắc không dừng lại ở đó, tay câm Cửu Thiên Ma Kích nhảy lên, mũi kích quét ngang!
Dịch Triệt dùng chiêu cũ, lại thay đổi vị trí.
Nhưng trên võ đài chỉ còn mười một con bướm, vị trí đổi chỗ cũng ít đi rất nhiều, Tiểu Hắc liếc mắt đã khóa chặt vị trí của Dịch Triệt.
Hắn gầm lên một tiếng, Cửu Thiên Ma Kích trong tay vốn quét ngang ra vào lúc này lại trực tiếp xoay tròn, Ma Kích lại bị phóng thẳng vào Dịch Triệt! Sắc mặt Dịch Triệt đột biến, hắn đã tiêu hao quá nhiều, uy lực của Cửu Thiên Ma Kích quá khủng bố nên hắn chỉ còn cách tiếp tục đổi vị trí.
Nhưng nắm tay của Tiểu Hắc lại áp sát!
Lần này không còn thời gian để đổi chỗ, nắm tay rơi vào ngực Dịch Triệt.
Một tiếng rắc vang lên, xương sườn đứt gấy.
Thân hình Dịch Triệt cũng giống như con diều đứt dây bay ngược.
Máu tươi phun ra giữa không trung.
Những con bướm còn lại cũng bắt đầu dần dần tan biến.
Chỉ thấy Dịch Triệt nằm trên mặt đất, run rẩy đưa tay ra, gian nan nói: "Ta... thua."
Mặc dù còn lại mười một con bướm, nhưng sau khi Dịch Triệt trúng một quyền toàn lực của Tiểu Hắc, chút lực lượng còn lại đã tiêu tan hết.
Bên dưới, sắc mặt đám người của Thánh Quang học viện càng khó coi hơn.
Có thể nói, bước đầu trong kế hoạch của bọn họ đã thất bại.
Kim Quang Tụ Liệt của Dịch Triệt cũng là kỹ năng mà Miêu Hữu Chi cho rằng có thể tiêu hao chút lực lượng của Cổ Thánh.
Người quan chiến nhìn thấy Tiểu Hắc cầm Ma Kích đứng trên đài, toàn thân đẫm máu đều vô cùng chấn động.
Đối thủ là Tổ cảnh hậu kỳ, hơn nữa còn là người tu luyện quang chi đạo tắc, đồng thời nắm giữ tuyệt chiêu như Kim Quang Tụ Liệt, Tiểu Hắc Tổ cảnh trung kỳ thế mà thắng trận?
Điều này có phải là quá nghịch thiên rôi không?
Đúng lúc mọi người cho rằng Tiểu Hắc sẽ tiếp tục thủ đài.
Chỉ thấy Tiểu Hắc trực tiếp bước xuống võ đài, trở về khu vực của Hỗn Linh học viện.
Vừa rồi Cửu Thiên Ma Kích đỡ được đòn tấn công đó, đã rút đi một phần lớn huyết mạch chỉ lực trong cơ thể, khiến Tiểu Hắc rơi vào trạng thái cực kỳ suy yếu.
Tuy nhiên nếu không có sự bảo vệ của Cửu Thiên Ma Kích, e rằng đòn tấn công vừa rồi của Dịch Triệt sẽ khiến hắn bị trọng thương...
Thậm chí còn có khả năng bại trận.
Tiểu Hắc thở hổn hển, sắc mặt không còn chút máu, nói:
"Ta nghỉ ngơi trước."
Nói xong trực tiếp ngồi xếp bằng trên mặt đất, uống vài viên đan dược rồi bắt đầu tu luyện.
Không cho bọn họ thời gian nghỉ ngơi.
Lại có một người bên Thánh Quang học viện lên đài.
Là một trong bốn người tu luyện quang chi đạo tắc, người này là hậu bối mới nổi, năm năm trước còn vô danh, nhưng một ngày nọ đột nhiên ngộ ra quang chi đạo tắc, đột phá đến Tổ cảnh đỉnh phong!
Lúc đó, cái tên Cố Lâm cũng được mọi người biết đến. Cố Lâm nhìn về phía Cổ Thánh, nói: "Thế nào, lên đánh một trận không?”
Tần Trì cau mày, vừa định lên thì bị Cổ Thánh ngăn lại, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Ngươi không phải đối thủ của hắn."
"Mục đích của bọn họ có lẽ là muốn giải quyết ngươi trước." Tần Trì đoán.
Cổ Thánh cười nói: "Giải quyết ta cũng phải trả giá lớn, nhưng dù ta thua thì Hỗn Linh học viện tuyệt đối sẽ không thua."
Nói đến đây, Cổ Thánh liếc nhìn Mục Phù Sinh.
Cổ Thánh vẫn luôn để mắt đến thực lực của Mục Phù Sinh, hơn nữa Cổ Thánh cũng luôn cảm thấy, Mục Phù Sinh vẫn chưa sử dụng hết toàn lực.
Cổ Thánh luôn tin vào trực giác của mình.
Đàm Tông Chiếu lúc này cũng cười nói: "Ta cũng thấy Cổ Thánh sư huynh nói không sai."
Tần Trì nhíu chặt mày: "Lần thi đấu giành rất quan trọng, vẫn nên cẩn thận thì hơn."
Nhưng vừa dứt lời thì Cổ Thánh đã xuất hiện trên võ đài.
Cổ Thánh vẫn đội một chiếc mũ rơm đan, miệng ngậm một ngọn cỏ xanh, nhìn Cố Lâm cười nhẹ: "Sao thế, không phải ta mới đánh bại ngươi hai năm trước sao? Lại muốn đến chịu ngược đãi à?”
Cố Lâm sắc mặt trâm xuống, hừ một tiếng:
"Hai năm trước là hai năm trước, bây giờ ta đã khác trước rồi."
"Có gì khác đây chứ?”
"Đánh rồi sẽ biết!" Khi chữ cuối cùng còn chưa dứt, Cố Lâm đã vẽ một nửa vòng tròn về phía trước bằng bàn tay!
Phía sau hắn có từng luồng ánh sáng ngưng tụ thành kiếm.
Trong chốc lát, phía trên toàn bộ võ đài và sau lưng Cố Lâm tràn ngập trường kiếm ánh sáng, e rằng có đến hơn một nghìn thanh!
Nhưng Cổ Thánh lại không hề bất ngờ, ngược lại còn ngáp một cái nói: "Chẳng phải vẫn chưa thay đổi sao? Không phải chỉ là nhiều kiếm hơn một chút thôi sao, chẳng lẽ phẩm chất gia tăng?”
Ngay sau đó vung tay về phía Cố Lâm.
Xung quanh Cố Lâm có từng luông cương phong xuất hiện.
Cố Lâm dường như đã sớm đoán trước.
Hắn cùng cảnh giới với Cổ Thánh, lúc này cũng biểu hiện không hề thua kém.
Hơn một nghìn thanh kiếm ánh sáng hội tụ thành kiếm hà lao về phía cương phong.
Tiếng kiếm rít như tiếng rông gầm.
Tốc độ của kiếm hà cực nhanh, xuyên qua từng luồng cương phong kia.
Cổ Thánh hơi kinh ngạc: "Quang chi đạo tắc và kiếm chi đạo tắc đã dung hợp hoàn hảo rồi sao? Xem ra hai năm qua không uổng công khổ luyện." "Chỉ là..." Sau đó, Cổ Thánh cười nhẹ một tiếng: "Hai năm qua ta cũng không có giậm chân tại chỗ..."