Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế ( Dịch)

Chương 163 - Chương 1433: Đã Đến Lúc Lật Bài Ngửa Rồi

Chương 1433: Đã đến lúc lật bài ngửa rồi Chương 1433: Đã đến lúc lật bài ngửa rồiChương 1433: Đã đến lúc lật bài ngửa rồi

Đối với yêu cầu của Cổ Thánh, Mục Phù Sinh không tỏ ra khó xử như trước.

Hiện giờ vòng loại của Thiên Cơ đại lục đã đi đến giai đoạn cuối, tiếp tục che giấu thực lực quả thực không cần thiết.

Với Mục Phù Sinh mà nói, thận trọng chứ không phải là thận trọng một cách mù quáng.

Không phải chuyện gì cũng phải giấu.

Chỉ là khi không cần thiết thì mới không ra tay.

Ví dụ như lần nào đại sư huynh gây họa mà Mục Phù Sinh hắn không ra tay?

Khi giao lưu tại Huyền Vũ thần triều hắn che giấu một chút thực lực, cố gắng không gây họa giữa chừng chỉ là để đối thủ trong vòng loại không biết được toàn bộ năng lực của hắn mà thôi.

Tất nhiên, có thể đánh bại đối thủ mà vẫn giấu được nhiều bài tẩy nhất thì càng tốt.

Chỉ thấy Mục Phù Sinh từng bước tiến lên võ đài.

Trên khán đài, Cửu Huyền nhìn Mục Phù Sinh, cười nói: "Xem ra, lân này Mục huynh định dốc toàn lực rồi? Dù sao thì Miêu Hữu Chi cũng sánh ngang với Cổ Thánh."

Cửu Bạch Lộ lại cười nói: "Có lẽ vẫn chưa thấy được, chỉ có thể xem Miêu Hữu Chỉ có thể ép hắn lật bao nhiêu lá bài tẩy thôi."

Cửu Huyền không khỏi trợn trắng mắt, nói: "Hoàng tỷ, sao ta cảm thấy càng ngày tỷ càng tự tin vào Mục huynh vậy?”

"Giống như càng lún càng sâu vậy."

"Rõ ràng trước đó còn nói chỉ là Mục Phù Sinh có nhân quả lớn với tỷ nên mới có hứng thú với hắn."

"Bây giờ xem ra, đã vượt xa khỏi phạm vi hứng thú rôi chứ?”

Ánh mắt của Cửu Bạch Lộ từ đầu đến cuối đều tập trung vào Mục Phù Sinh, theo từng bước chân hắn tiến lên đài, nhãn cầu cũng khẽ chuyển động theo.

"Có sao? Ta chỉ nói sự thật thôi mà."

"À đúng đúng đúng."

Cửu Huyền bất lực. ...

Trên võ đài, Miêu Hữu Chi nhìn Mục Phù Sinh, cười nói:

"Sao không phái Tần Trì lên? Không phải là các ngươi cũng muốn chơi chiến thuật giống chúng ta, tiêu hao rồi loại ta ra chứ?"

Mục Phù Sinh lắc đầu nói: "Không cần."

"Không cần?"

Miêu Hữu Chi khẽ ồ một tiếng: "Sao, chẳng lẽ chỉ bằng ngươi mà muốn đánh bại ta?"

"Hắn là ngươi cũng có thực lực tương ứng, nếu không cũng sẽ không hồ đồ nói ra những lời vô nghĩa này.'

Nói xong, ánh mắt của Miêu Hữu Chỉ trở nên nghiêm túc, chăm chú nhìn Mục Phù Sinh.

Vòng loại không cho phép thất bại do khinh địch hay kiêu ngạo, cho dù Mục Phù Sinh có giả vờ mạnh miệng, Miêu Hữu Chi cũng nhất định dốc hết toàn lực.

Lúc này, trọng tài nhìn hai người rồi vung tay nói: "Bắt đầu!"

Trong nháy mắt, Miêu Hữu Chi hóa thành một luồng sáng biến mất tại chỗ!

Cùng lúc đó, Mục Phù Sinh cũng hóa thành một tia lôi đình biến mất tại chỗ!

Âm!

Mắt thường của những người trên khán đài còn chưa kịp chuyển động, thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì giữa không trung của võ đài có tiếng nổ trầm đục vang lên!

Lôi đình màu tím và thánh quang màu vàng giống như nước và lửa điên cuồng bùng nổi

Âm ầm ầmI

Người quan chiến chuyển ánh mắt đến nơi phát nổ, ở vị trí khác lại có tiếng nổ vang lên.

Hầu hết mọi người đều không thể theo kịp tốc độ giao đấu của Mục Phù Sinh và Miêu Hữu Chi!

Chỉ có một số ít người như Cổ Thánh và Cửu Bạch Lộ, có thể liên tục cảm ứng được vị trí của hai người.

Lôi đình và ánh sáng.

Hai loại tốc độ này vốn cùng xuất phát từ một nguồn.

Lôi đình giáng xuống vốn thuộc phạm trù của ánh sáng.

Vì vậy trong trường hợp đạo tắc có tốc độ giống nhau, chỉ có thể xem mức độ lĩnh ngộ đạo tắc của hai người chênh lệch thế nào.

Ai lĩnh ngộ sâu hơn thì nhanh hơn.

Cuối cùng, sau một vài tiếng nổ.

Thân hình của Mục Phù Sinh và Miêu Hữu Chi lại xuất hiện trong tâm mắt của mọi người.

Chỉ thấy sắc mặt của Miêu Hữu Chi vô cùng ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào lôi đình màu tím quanh thân Mục Phù Sinh, trâm giọng nói:

"Tổ cảnh đỉnh phong? Hơn nữa còn có thể giao đấu tốc độ với ta, không ngờ rằng Hỗn Linh học viện lại xuất hiện thêm một người sánh ngang với Cổ Thánh."

Rõ ràng, Miêu Hữu Chi đã coi Mục Phù Sinh và Cổ Thánh là những nhân vật cùng cấp bậc.

Bên dưới, Tần Trì và những người khác vô cùng kinh ngạc, mặc dù họ đã từng thấy Mục Phù Sinh chiến đấu, nhưng chỉ giới hạn vào thời điểm ở Huyền Vũ thành.

Bây giờ, sau khi bộc phát lực lượng quả thực khiến họ mở rộng tâm mắt!

Cổ Thánh lại cười nói: "Chưa xong đâu."

Chưa xong sao?

Tần Trì và những người khác sửng sốt. Cổ Thánh chỉ vào lôi đình màu tím quanh thân Mục Phù Sinh, nói:

"Hiện tại Mục huynh mới chỉ sử dụng một loại thượng cổ thần lôi, còn chưa sử dụng phù triện, cũng chưa sử dụng Cửu Tác Lôi Minh Liên nhận được từ Cửu Bạch Lộ, đây chỉ là những gì chúng ta đã biết... Người như hắn, e rằng còn nhiều bài tẩy mà chúng ta chưa từng thấy."

Phương Khung, Thạch Sinh và Tiểu Hắc không khỏi nhìn nhau.

Phải nói rằng trực giác của Cổ Thánh rất chính xác.

Tần Trì và những người khác há hốc mồm, kinh ngạc nhìn Mục Phù Sinh trên võ đài.

Như vậy mà vẫn chưa sử dụng hết toàn lực?

Cửu Huyền cũng không khỏi cười khổ: "Mục huynh ẩn giấu thật sâu."

Rõ ràng Thánh Quang học viện cũng không ngờ tới sự tồn tại của Mục Phù Sinh, hơn nữa theo tin tức thì người này giỏi vê phù triện, cảnh giới cũng không quá cao, chỉ cần chú ý đến phù triện của hắn là được.

Nhưng không ngờ lại ẩn giấu sâu như vậy!

Sắc mặt Miêu Hữu Chi trở nên ngưng trọng.

Nếu đã như vậy, hắn cũng không thể trì hoãn thêm nữa.

Dù sao thì theo kế hoạch hắn cần phải loại bỏ những người còn lại của Hỗn Linh học viện, nhiều nhất chỉ có thể giữ lại một hoặc hai người.

Nếu không dốc toàn lực đánh bại Mục Phù Sinh, e rằng sẽ tiêu hao quá nhiều!

Nghĩ đến đây.

Miêu Hữu Chi dang rộng hai tay, giọng nói đột nhiên trở nên vô cùng trang nghiêm!

"Ngươi rất vinh dự khi được chứng kiến Thiên thần giáng lâm vào thời điểm bị ta đánh bại..."

Miêu Hữu Chỉ vừa nói, thân thể vừa bay lên không cao.

Ánh sáng bắt đầu ngưng tụ quanh thân Miêu Hữu Chi.

Từng điểm sáng tụ lại thành một đôi cánh vàng thánh quang.

Trên đầu Miêu Hữu Chi còn có một chiếc vương miện ánh sáng.

Trên tay câm một cây trượng thánh quang cao hơn cả bản thân.

Lúc này Miêu Hữu Chi thật sự giống như Thiên thần giáng lâm vậy.

Dưới ánh sáng của đôi cánh thánh quang che trời, Mục Phù Sinh cảm thấy lôi đình chi lực mà mình phóng xuất có dấu hiệu bị áp chế.

"Đạo tắc chí cao, đối với các đạo tắc cấp thấp khác đương nhiên có tác dụng nghiền ép, điều này giống như sự áp chế của huyết mạch vậy." Miêu Hữu Chi cười nhạt.

Mục Phù Sinh nghe xong lại cười khẩy một tiếng: "Đúng là có tác dụng nghiền ép, nhưng ai nói với ngươi rằng đạo tắc lôi đình là đạo tắc cấp thấp?"

"Có phải cấp thấp hay không, rốt cuộc vẫn phải xem người tu luyện, huống hồ... Lôi đình là một trong những điều kiện tiên quyết để vạn vật sinh sôi."

Vừa dứt lời. Sáu loại sức mạnh lôi đình có màu sắc khác nhau như những con rông sấm, quấn quanh Mục Phù Sinh.

Một luồng khí tức mang theo sức hủy diệt to lớn, trong sức hủy diệt này lại tràn ngập sức sống bùng nổi

Ánh sáng thánh quang tỏa xuống bị tia chớp phản công vào lúc này.

Hai bên dường như đã hình thành thế cục giằng col

Dần dần, lại bắt đầu áp chế thánh quang!

Dưới ánh mắt khó coi của Miêu Hữu Chi.

Mục Phù Sinh dang tay, mặc cho sáu loại lôi đình tung tăng bơi lội trong lòng bàn tay, nói: "Ánh sáng thánh quang của ngươi, không biết có thể chống lại lôi đình của ta không?"
Bình Luận (0)
Comment