Chương 1435: Buông tay
Chương 1435: Buông tayChương 1435: Buông tay
Trong số tứ đại học viện tham gia thi đấu, có vẻ như thực lực của Sóc Châu học viện tương đối yếu.
Thế nhưng, ngoại viện mà bọn họ mời tới lại khá mạnh.
Chỉ là Khôi Lỗi (Cơ Quan) học viện có năm đệ tử của Mặc gia gia nhập, xuất động vỏn vẹn ba người mà đã đánh bại Sóc Châu học viện!
Đệ tử của Mặc gia không ngừng vận dụng khôi lỗi để tấn công trên võ đài, chẳng khác nào có hơn mười bộ khôi lỗi có cảnh giới ngang bằng hoặc cao hơn đồng thời tiến hành công kích đối thủ.
Hơn nữa, khôi lỗi không có cảm giác đau đớn, cũng sẽ không bị tiêu hao tiên khí.
Hoàn toàn phụ thuộc vào nội tình thần hồn và trình độ điều khiển của khôi lỗi sư.
Học viên dự thi của Sóc Châu học viện không hề có cơ hội đánh trả! Khôi Lỗi (Cơ Quan) học viện đã càn quét Sóc Châu học viện, thời gian ngắn hơn một nửa so với Hỗn Linh học viện.
Hoàn toàn áp đảo.
Chỉ có thể dùng bốn chữ này để hình dung trận chiến.
Nhưng mà người quan sát trên khán đài cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn
Mặc gia có thể đứng trên đỉnh Thiên Cơ đại lục nhiều năm như vậy, hơn nữa còn được công nhận là thế lực mạnh nhất Thiên Cơ đại lục không phải hư danh.
Trên khán đài.
Gần như tất cả mọi người đều tin tưởng rằng lần này Khôi Lỗi (Cơ Quan) học viện đã nắm chắc phần thắng, cho dù là Hỗn Linh học viện thì cũng không phải là đối thủ của bọn họ!
Sau khi xem xong trận đấu của Khôi Lỗi (Cơ Quan) học viện, Cửu Huyền cũng bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Xem ra danh ngạch không có duyên với Hỗn Linh học viện rồi. Mặc dù Mục huynh cường đại như thế thì cũng sẽ bị khôi lỗi sư của Mặc gia tiêu hao sức lực, sau đó bị loại mà thôi."
Trong mắt Cửu Huyền, tại Hỗn Linh học viện chỉ có hai người Cổ Thánh và Mục Phù Sinh là có thể chống lại khôi lỗi sư của đối phương, nhưng cũng chỉ tối đa có một người thắng mà thôi.
Về phần Tiểu Hắc, Thạch Sinh và Phương Khung, nếu như là cùng cảnh giới thì có lẽ còn có cơ hội, đáng tiếc là cảnh giới còn chưa đủ.
Đám người Tần Trì, Đàm Tông Chiếu thì càng không phải nói, càng không phải là đối thủ của đệ tử Mặc gia...
Cửu Bạch Lộ cũng để lộ biểu tình khó chịu.
Mặc dù nàng có lòng tin đối với Mục Phù Sinh, nhưng dù sao nơi đây cũng là võ đài chiến, cường giả đỉnh cấp của Hỗn Linh học viện so sánh với Khôi Lỗi (Cơ Quan) học viện có đệ tử Mặc gia tham dự mà nói thì thật sự là quá ít.
Loại chức nghiệp khôi lỗi sư này cũng cực kỳ phù hợp với thi đấu trên võ đài. Ngươi sẽ làm gì đây?
Cửu Bạch Lộ nhìn vê phía Mục Phù Sinh, thầm hỏi trong lòng.
Giờ phút này, ngoại trừ người của các học viện khác thì còn có thân ảnh của Huyền Vũ học viện và Vọng Nguyệt học viện.
Đương nhiên là bọn họ đến xem đến cuối cùng thì bên nào sẽ giành được chiến thắng.
Thế nhưng, nhìn vào tình hình hiện giờ thì chuyện Khôi Lỗi (Cơ Quan) học viện thắng là không thể nghi ngờ.
Thần sắc của những người này dần dần trở nên khó coi.
"Khôi Lỗi (Cơ Quan) học viện... Đến khi đó, chúng ta sẽ phải cướp danh ngạch trong tay đối phương sao? Nếu ra tay thì tương đương với việc đối địch với Mặc gia."
"Hơn nữa, cho dù động thủ thì chỉ sợ cũng chưa chắc là đối thủ của bọn họ. Đối với danh ngạch lần này, Mặc gia cực kỳ coi trọng. Sau khi lấy được lệnh bài danh ngạch, e là nhân vật cao tâng trong Mặc gia sẽ đích thân ra mặt bảo vệ. Đến lúc đó, chúng ta cơ bản không có cơ hội!"
"Không còn cách nào khác, nếu đúng thật là Khôi Lỗi (Cơ Quan) học viện chiến thắng thì chúng ta đành phải từ bỏ thôi."
Rất hiển nhiên, các học viện khác đều không muốn làm ra loại chuyện đối địch với Mặc gia và Khôi Lỗi (Cơ Quan) học viện như thế này, bởi vì chắc chắn rằng sẽ chọc cho Mặc gia ra tay diệt sát.
Có đôi khi, thế lực học viện sẽ suy xét về nhiều thứ hơn những kẻ liều mạng kia nhiều.
Trong bóng tối.
Mặc Ngọc có chút lo lắng nói: "Làm sao bây giờ, mặc dù sư huynh rất mạnh, nhưng thực lực tổng thể chắc chắn không phải là đối thủ của Khôi Lỗi (Cơ Quan) học viện."
Nếu để cho Mặc Hàn Lâm nghe được những lời này của nữ nhi, chỉ sợ sẽ tức giận đến hộc máu.
Cái khuỷu tay này vươn ra ngoài quá dài đi?
Ngược lại Lục Trường Sinh vẫn rất bình tĩnh nói:
"Thực lực không đủ thì đành chấp nhận chịu thua thôi. Đây là chuyện đương nhiên mà."
Mặc Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói:
"Nếu không... Ta đi bảo đám người Mặc Hành không ra tay có được không? Không được, danh ngạch thi đấu lần này rất quan trọng, chắc chắn họ sẽ không nghe ta! Đã như vậy thì ta đi bỏ thuốc bọn họ! Nếu thế thì bọn họ sẽ không ra tay được, các sư huynh cũng sẽ giành chiến thắng!"
Nghe Mặc Ngọc nói thế, cả Lục Trường Sinh cũng không nghe nổi nữa, bất đắc dĩ nói: "Dù gì thì ngươi cũng là đại tiểu thư Mặc gia kia mà?"
"AI"
Mặc Ngọc gõ gõ đầu mình: "Đúng vậy nhỉ" Lục Trường Sinh: ”...'
Hắn cạn lời, đau lòng thay cho Mặc Hàn Lâm một giây.
Vị nữ đồ đệ này của hắn, nếu yêu đương ở thế giới của hắn kiếp trước thì có lẽ chính là một người yêu đương não tàn điển hình. ...
Thời gian nghỉ ngơi được kéo dài một ngày.
Dưới tình huống không ai coi trọng, cuộc chiến giữa Khôi Lỗi (Cơ Quan) học viện và Hỗn Linh học viện sắp sửa bắt đầu.
Học viên dự thi của hai bên học viện đều đã đến trước võ đài.
Phía Hỗn Linh học viện.
Minh phó viện trưởng nhìn mọi người và nói: "Bình tâm tĩnh trí, đối thủ rất cường đại, các ngươi không cần phải áp lực quá lớn trong lòng. Chỉ cần có thể phát huy ra trình độ thật sự của mình, đánh hết sức là được."
Đàm Tông Chiếu cười khổ: "Nhưng danh ngạch thì sao?"
"Có thì may mắn, không có cũng không sao."
Minh phó viện trưởng cười nhạt, nói: "Nếu thuộc về chúng ta thì bất kể thế nào đi chăng nữa cũng là của chúng ta. Còn nếu đã định là không phải của chúng ta thì cho dù chúng ta có liều mạng chiếm đoạt, cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp."
"Huống hồ muốn tăng lên thực lực, cũng không phải chỉ có mỗi chỗ kia mới có thể giúp được. Cho nên các ngươi cứ thả lỏng đi, học viện sẽ không trách tội các ngươi."
Nói xong, Minh phó viện trưởng đi về phía thính phòng.
Mà bên kia, tại Khôi Lỗi (Cơ Quan) học viện.
Năm đệ tử thuộc dòng chính Mặc gia hai mặt nhìn nhau.
Mặc Lăng nhìn về phía những người khác, hỏi: "Nhớ kỹ mấy lời ta nói mới nãy chưa?”
Một đệ tử Mặc gia khác là Mặc Lạc do dự hỏi lại: "Thật sự muốn để cho bọn họ chiến thắng sao?"
Mặc Hành gật đầu: "Đây chính là mệnh lệnh của gia chủ. Nếu có nghi vấn thì các ngươi có thể đi hỏi gia chủ."
Mọi người nhìn nhau, cũng chỉ có thể không cam lòng mà gật đầu.
Vốn dĩ bọn họ nắm chắc lấy được danh ngạch này.
Bây giờ lại phải buông tay, chuyện này cũng quá nghẹn khuất rồi.
Trận đấu đầu tiên bắt đầu.
Người đầu tiên mà Hỗn Linh học viện phái ra là Phương Khung.
Bên Khôi Lỗi (Cơ Quan) học viện thì phái Mặc Lạc.
Sau tiếng hô của trọng tài, Phương Khung trực tiếp vận chuyển Yên Diệt Sát Trận và Tiên Duyên Ảo Trận.
Còn Mặc Lạc thì do dự một lúc, bắt đầu chậm rãi điều khiến chín khôi lỗi Tổ Cảnh hậu kỳ công kích!
Số lượng cảnh giới chênh lệch quá lớn.
Phương Khung không ngừng tung ra trận pháp và liên tục né tránh đòn tấn công từ khôi lỗi của đối phương.
Chỉ là có điều hắn cảm thấy hơi kỳ lạ, có vẻ như khôi lỗi đều cố ý đánh trật, hơn nữa tốc độ tấn công cũng không nhanh...
Nhưng đây không phải vấn đề Phương Khung nên lo lắng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Yên Diệt Huyễn Sát Trận đã bao trùm toàn bộ võ đài!
Trên khán đài, mọi người cũng kinh hô ngạc nhiên.
"Nhanh như thế đã phóng thích ra trận pháp có đẳng cấp cao đến vậy? Không phải là dùng quyển trục trận pháp chứ?"
"Không thể nào, không thấy hắn đã ngưng tụ được một lúc rồi sao?"
"Nhưng mà hắn không bố trí trận kỳ!"
"Cho dù như vậy thì hắn cũng không phải là đối thủ của Mặc Lạc..."
Vừa dứt lời, đôi mắt của mọi người dần dần mở to.
Chỉ thấy đồng tử của Mặc Lạc bắt đầu mê man, giống như đã rơi vào trong ảo trận...
Phương Khung nắm lấy cơ hội, trực tiếp đưa Mặc Lạc ra khỏi võ đài.
Toàn bộ trận đấu kết thúc trong vòng chưa đầy hai mươi nhịp thở...
Không chỉ người xem mà ngay cả Phương Khung cũng không ngờ được.
Đây là chuyện gì?