Chương 1440: Tiện tay giải quyết, thái độ chuyển biến
Chương 1440: Tiện tay giải quyết, thái độ chuyển biếnChương 1440: Tiện tay giải quyết, thái độ chuyển biến
Ở loại thành trì nhỏ như Ngọc Lân thành, Ngải gia chỉ có thể được xem như là một gia tộc trung lưu, có được ba chiếc hải thuyền cấp bậc Thần Chủ cảnh và một chiếc hải thuyền cấp Thần Đế cảnh.
Mà chiếc hải thuyền Diệp Thu Bạch đang ở chính là có cấp bậc Thần Chủ cảnh.
Dưới sự truy đuổi toàn lực của hải ma thú cấp Thần Đế cảnh, chỉ trong vòng ba hơi thở đã chặn được hải thuyền!
Trước ánh mắt tuyệt vọng của mọi người, bóng đen lao ra khỏi mặt biển, cơn sóng khổng lồ dâng lên suýt chút nữa lập tung hải thuyền!
Đây là một con giao long, có được một tia huyết mạch long tộc, nếu như sau này chiếm được thiên đại cơ duyên thì có khả năng hóa rồng.
Giao long cấp bậc Thần Đế cảnh, cho dù xét ở trong các ma thú có cùng cảnh giới khác thì cũng là một sự tôn tại tương đối cường đại.
Ngải Tùng ngây ngẩn cả người, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, thì thào nói: "Xong rồi..."
Ngải Chi nhìn thấy như vậy thì gương mặt nhỏ luôn tươi cười cũng ảm đạm, cười khổ nhìn Diệp Thu Bạch và nói: "Diệp đại ca, chỉ sợ chúng ta sẽ kết thúc ở đây rồi."
Trong một thoáng chốc, Ngải Chi nhớ về lúc mới gặp Diệp Thu Bạch.
Tại một cửa hàng ở Ngọc Lân thành, Ngải Chi muốn mua một thanh kiếm, dù sao nàng cũng là kiếm tu.
Nhưng trình độ kiếm tu của Ngải Chi lại không hề nhận ra được rằng, trên thực tế cửa hàng đã động tay động chân với thanh kiếm kia. Đó vốn chỉ là một thanh kiếm đã tàn tạ rách nát, căn bản không đáng giá bao nhiêu Hỗn Nguyên Thạch.
Mà lúc đó, Diệp Thu Bạch xuất hiện, vạch trân chuyện này, lão bản của cửa hàng thẹn quá hóa giận, muốn gọi người đến dạy dỗ hai người Diệp Thu Bạch và Ngải Chi một chút.
Ngải Chi chỉ mới là Thần Hoàng cảnh sơ kỳ, mà người của đối phương lại là vài tên Thần Hoàng cảnh trung kỳ.
Dưới sự trợ giúp của Diệp Thu Bạch, hắn đã dạy dỗ mấy người kia, cũng có thể nói là đã cứu Ngải Chỉ.
Mặc dù chuyện này không rõ ràng, cũng là một tiết mục bình thường cũ rích, không đủ để làm cho Ngải Chi nảy sinh tình cảm với Diệp Thu Bạch, nhưng mà nàng vẫn có chút hảo cảm với hắn.
Hảo cảm và thích là không giống nhau.
Ngải Chi đề nghị muốn báo đáp ân tình của Diệp Thu Bạch, hắn cũng thuận theo đó mà đưa ra yêu cầu muốn đi Thanh Minh hải.
Nhớ lại chuyện khi đó, nỗi sợ hãi trong lòng Ngải Chi dường như đã tan biến đi không ít, sau đó nhìn Diệp Thu Bạch cười nói: "Diệp đại ca, ta có dự cảm rằng mình sẽ thích ngươi, nhưng hình như đã không còn thời gian nữa rồi." Diệp Thu Bạch có vẻ rất bình tĩnh, liếc nhìn Ngải Chi và nói: "Thời gian thì có, nhưng chuyện tình cảm thì nên suy nghĩ cẩn thận."
Nói xong, hắn tiện tay ném con dao găm lên boong tàu, sau đó lấy ra một thanh kiếm gỗ, chậm rãi đi vê phía mép thuyền, đi lướt qua Ngải Chi, lướt qua Ngải Tùng và mười tên Thần Chủ cảnh kia.
Nhìn Diệp Thu Bạch tay cầm kiếm gõ, đứng cách gần giao long, Ngải Tùng không có phản ứng gì, chỉ cười khổ nói: "Trước khi chết còn muốn nỗ lực giấy giụa một chút sao? Tiểu tử họ Diệp, thế giới này không có nhiều kỳ tích như vậy đâu."
Những người khác cũng tràn đầy tuyệt vọng.
Bọn họ không hy vọng rằng một tên làm công việc mổ xẻ thi thể hải ma thú trên thuyền có thể mạnh được bao nhiêu.
Dù sao loại người này cũng có thực lực thấp nhất trên hải thuyền.
Diệp Thu Bạch không nói gì, chỉ nhìn giao long với ánh mắt bình tĩnh.
Đôi mắt to lớn của giao long cũng nhìn chằm chằm vào Diệp Thu Bạch, thân ảnh hắn phản chiếu trong con ngươi của giao long.
Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Diệp Thu Bạch, có vẻ như khiến cho giao long của thấy bị sỉ nhục, nó ngửa mặt lên trời rống giận một tiếng, mở cái miệng to như chậu máu kia ra lao vê phía Diệp Thu Bạch!
Lúc này, bóng dáng Diệp Thu Bạch đứng trước mặt giao long trông nhỏ gầy yếu ớt đến nhường nào?
Ngải Chi nhìn bóng lưng Diệp Thu Bạch, vừa chạy đến vừa hét lên: "Diệp đại ca, mau lui lại!"
Nhưng chạy tới rồi lại chậm dân, Ngải Chi ngừng lại, một màn tiếp theo đã khắc sâu vào trong ký ức của nàng.
Chỉ thấy Diệp Thu Bạch nhẹ nhàng vung kiếm gỗ trong tay về phía giao long.
Một luồng kiếm khí sắc bén mà tất cả mọi người trên thuyền đều không nhìn thấy được trực tiếp chém qua cái miệng khổng lồ như chậu máu kia của giao longl
Từ miệng, kiếm khí một đường chém thẳng đến đuôi!
Chia giao long kia thành hai nửa!
Hai nửa thi thể rơi vào trong biển, nhấc lên từng cơn sóng lớn, giống như gió bão nổi lên đánh vào boong tàu và tất cả mọi người trên hải thuyền...
Bởi vì thực lực của những người trên hải thuyền không đủ, cho nên không nhìn thấy rõ được đạo kiếm khí mà Diệp Thu Bạch chém ra.
Mọi người chỉ thấy hình ảnh Diệp Thu Bạch chém ra một kiếm, sau đó giao long bị tách ra làm hai nửa...
Đây là... Thực lực gì mới có thể làm được?
Hơn nữa hắn chỉ dùng một thanh kiếm gõ...
"Diệp đại ca... Ngươi?!" Ngải Chi ngây ngẩn cả người, đồng tử run rẩy, nhìn Diệp Thu Bạch với ánh mắt không thể tin được, ngay cả hỏi cũng không nói nên câu. Ngải Tùng và mười tên Thần Chủ cảnh kia cũng vô cùng kinh hãi.
Giống như thấy được chuyện gì đó cực kỳ khủng khiếp vậy.
Có thể chém chết giao long cấp bậc Thần Đế cảnh chỉ với một thanh kiếm gỗ, mà bị bọn họ coi là kẻ yếu, cho làm công việc mổ xẻ thi thể ma ngư sao?
Trong lúc nhất thời, Ngải Tùng muốn đâm đầu chết cho rồi.
Nghĩ đến lúc trước, bởi vì Ngải Chi vẫn luôn thân thiết với Diệp Thu Bạch nên hắn đã sinh lòng ghen ghét, nói ra không ít lời châm chọc.
Ngải Tùng lại càng muốn chết.
Ai mà ngờ được hắn lại trêu chọc phải một cường giả như thế.
Chỉ sợ tiểu tử họ Diệp mà hắn luôn gọi sai bảo đã đạt tới cấp bậc Thần Đế cảnh đỉnh phong.
Đây chính là nhân vật có thể đứng trên đỉnh ở Ngọc Lân thành.
Chỉ có những người đứng đầu cầm quyên các thế lực nhất lưu ở Ngọc Lân thành mới có được thực lực như vậy.
Nghĩ đến đây, Ngải Tùng nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng chạy chậm đến phía sau Diệp Thu Bạch, sợ hãi nói: "Tiền... Tiền bối, mong tiền bối đừng so đo với tiểu nhân chuyện lúc trước, coi ta như một cái rắm mà thả đi."
Nói xong, hắn còn quỳ xuống, cúi sát đầu xuống mặt đất, cơ thể hơi run rẩy.
Diệp Thu Bạch xoay người, vẻ mặt lạnh nhạt thu hồi kiếm gõ, sau đó đi từng bước tới.
Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, cơ thể của Ngải Tùng càng run rẩy hơn.
Từng nhịp bước chân vang lên cứ như âm thanh tử thần đòi mạng, không ngừng vang vọng bên tai Ngải Tùng.
Thế nhưng, tiếng bước chân này chỉ đến sát người hắn rồi lại chậm rãi xa dần.
Ngải Tùng sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu nhìn ra phía sau, chỉ thấy Diệp Thu Bạch đã vòng qua người hắn, yên lặng ra đằng sau tiếp tục mổ xẻ con ma ngư kia.
Diệp Thu Bạch phớt lờ hắn ta, cũng không muốn truy cứu chuyện lúc trước.
Ngải Tùng thở dài một hơi nhẹ nhõm, sau đó vội vàng chạy đến bên cạnh Diệp Thu Bạch, giành lấy dao găm trong tay hắn, cười lấy lòng nói: "Tiền bối, sao có thể để cho ngươi làm loại chuyện dơ bẩn thế này được? Chuyện này cứ để người phía dưới làm là được rồi, tiền bối cứ đi nghỉ ngơi đi."
Diệp Thu Bạch thấy vậy cũng không nói gì, đi vào trong khoang thuyền.
Ngải Tùng hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía những người khác nói: "Nhìn cái gì mà nhìn?! Nhanh chóng quét dọn hiện trường đi, vớt thi thể lên mổ xẻ!"
Mà trong khoang thuyền, Diệp Thu Bạch lấy Thanh Vân lệnh bài ra, không khỏi nhíu mày nói: "Sao lại còn không phản ứng?”
Đang suy nghĩ nên tiếp tục truy tìm như thế nào đây thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Diệp... Tiền bối, ta có thể đi vào không?"