Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế ( Dịch)

Chương 172 - Chương 1442: Mặc Gia Mặc Tâm

Chương 1442: Mặc gia Mặc Tâm Chương 1442: Mặc gia Mặc TâmChương 1442: Mặc gia Mặc Tâm

Ngọc Lân Thành nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.

Dưới sự chỉ dẫn của Ngải Chi, Diệp Thu Bạch đi đến rìa của Ngọc Lân thành. Ở đây có một tòa lầu nhỏ, xung quanh không có kiến trúc gì khác, chỉ có một mảnh đất hoang. Bên ngoài vùng đất hoang này mới thấy những lầu các khác.

Điều này khiến cho căn lầu nhỏ này có vẻ không phù hợp.

Ngải Chi giải thích nói: "Mặc tiên bối không thích bị quấy rây, cho dù là một chút tạp âm cũng không thích, cho nên đã mua hết mảnh đất lớn này từ phủ thành chủ."

"Hơn nữa nếu muốn bái phỏng hắn thì cũng phải xem tâm tình hắn thế nào. Nếu như tâm tình của hắn đang không tốt thì hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng yêu cầu của Diệp đại ca đâu."

Diệp Thu Bạch cười nhạt, nói: "Trên thế gian này không có hai chữ tuyệt đối. Chỉ cần có thể lấy ra thứ khiến hắn cảm thấy hứng thú thì sẽ không có chuyện không đáp ứng. Tất cả từ chối đều là bởi vì không đủ ích lợi mà thôi."

Nói xong, Diệp Thu Bạch trực tiếp băng qua đất hoang, đi đến phía trước lầu các, Ngải Chi cũng vội vàng đuổi theo.

Toàn bộ tòa lầu các này được dùng một loại gỗ đặc biệt chế tạo thành, hơn nữa nhìn qua thì có vẻ như ẩn giấu đầy cơ quan.

Thấy vậy, Diệp Thu Bạch gõ cửa gõ.

Đột nhiên, trong phòng có tiếng vang truyên đến. Đó là âm thanh lộc cộc của vật gì đó rơi, nương theo tiếng bước chân chậm chạp, tấm cửa gỗ nặng nề bị đẩy từ trong ra ngoài.

Một lão giả đầu đầy tóc bạc, râu ria xôm xoàm đi ra với sắc mặt khó coi, nói: "Ta mặc kệ ngươi là ai, lúc này tới quấy rầy ta thì chuyện sau đó không cần nói nữa!"

"Bây giờ lập tức cút đi ngay cho tal"

Ngải Chi bên cạnh vội vàng nói: "Mặc tiền bối, là phụ thân bảo ta đến tìm ngài, ngài ngàn vạn lần đừng tức giận."

Mặc Tầm nhíu mày nhìn Ngải Chi, nói: "Ta đã nói qua rồi, muốn gặp ta thì phải gửi thư trước. '

Ngải Chi cười khổ nói: "Nhưng mà chuyện này khẩn cấp..."

Mặc Tầm trực tiếp đóng sầm cửa gỗ lại, đồng thời còn nói thêm một câu: "Ta đã nói rồi, mặc kệ là ai đều không được tự tiện quấy rây taI"

Thấy thế, Ngải Chi chỉ biết cười khổ nhìn về phía Diệp Thu Bạch, nói: "Diệp đại ca... Thật xin lỗi, lẽ ra ta nên báo trước với Mặc tiên bối một tiếng."

Diệp Thu Bạch cũng không để ý, mà nhìn cửa gỗ đóng chặt và nói: "Tiên bối là người Mặc gia ở Thiên Cơ đại lục sao?"

Ngải Chi hơi sửng sốt.

Mà những tiếng vang âm ầm đang vọng ra từ trong phòng cũng đột ngột dừng lại.

Qua năm hơi thở sau, cửa gỗ lại được mở ra lần nữa. Mặc Tầm nhìn về phía Diệp Thu Bạch, sự tức giận trên mặt đã biến mất, thay vào đó là nét nghiêm túc. Sau khi quan sát Diệp Thu Bạch một chút, hắn nói: "Vào rồi nói."

Nghe vậy, Diệp Thu Bạch bước vào nhà gỗ.

Ngải Chi thấy thế thì cũng muốn đi vào, Mặc Tầm lại trực tiếp đóng cửa gỗ lại, nói: "Ngươi thì trở vê."

Ngải Chi sửng sốt, miệng lẩm bẩm một câu rồi rời khỏi tòa lâu các này, chờ ở mảnh đất hoang bên ngoài.

Trong lầu nhỏ.

Diệp Thu Bạch liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh, không hề có khôi lỗi, nhưng lại có một lượng lớn vũ khí bằng gỗ được đặt khắp nơi trong căn phòng, thoạt nhìn rất lộn xộn, thậm chí phải cẩn thận khi bước đi.

Mặc Tầm không biết lấy từ đâu ra một cái ghế gỗ, sau đó ngồi xuống, cũng không quan tâm Diệp Thu Bạch còn đứng đó.

Hắn đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Ngươi đến từ Thiên Cơ đại lục?"

Diệp Thu Bạch gật đầu.

"Làm sao ngươi biết ta là người Mặc gia?" Mặc Tầm thản nhiên hỏi.

Nghe vậy, Diệp Thu Bạch giải thích: "Ta đã từng gặp người của Mặc gia, cũng từng nghe nói Mặc gia rất am hiểu chế tạo khôi lỗi và các loại cơ quan. Hơn nữa, gỗ đàn hương trên lâu các của ngươi rất giống với gỗ tạo khôi lỗi mà ta nhìn thấy lúc trước."

"Và ngươi cũng họ Mặc."

Mặc Tầm gật đầu: 'Ừ, tòa lầu các này của ta đúng là đã dùng gỗ để làm thân khôi lỗi xây dựng nên. Vậy là ngươi cũng đã tiếp xúc những nhân vật trung tâm của Mặc gia. Cũng chỉ có những nhân vật trung tâm mới có thể dùng loại gỗ này làm vật liệu để chế tạo khôi lỗi."

"Được rồi, ngươi có quan hệ sâu xa với Mặc gia, vậy chuyện sau đó không cần nói nữa."

Nói xong, hắn khoát tay áo chuẩn bị tiễn khách.

Diệp Thu Bạch hơi sửng sốt.

Thì ra mời hắn vào là vì muốn hỏi cái này thôi sao?

"Tiền bối có cừu oán gì với Mặc gia à?"

Mặc Tầm khoát tay nói: "Suy nghĩ khác biệt mà thôi. Ta và Mặc gia đã không còn liên quan gì nữa rồi."

Đương nhiên Diệp Thu Bạch sẽ không ngu ngốc mà đi hỏi nguyên nhân vì sao Mặc Tầm lại tách khỏi Mặc gia, hắn cười nói: "Vậy vì sao tiên bối lại nhận định ta có quan hệ sâu xa với Mặc gia? Lỡ như là thù oán thì sao? Huống chi ngài còn chưa hỏi ta đến đây tìm ngài làm gì, xem ra tiền bối cũng chỉ là người vào trước làm chủ."

Bình thường, Diệp Thu Bạch còn không biết tôn tại của Mặc Ngọc.

Vừa nghe thế, Mặc Tầm nhíu mày nhìn Diệp Thu Bạch, hỏi: "Ngươi có thù oán với Mặc gia?"

"Không có." Diệp Thu Bạch thẳng thắn trả lời. Khóe mắt Mặc Tầm co giật.

"Nhưng mà cũng không có sâu xa gì, chẳng qua là từng gặp mặt."

Mặc Tầm giận quá hóa cười, hiển nhiên là đã bị lời nói của Diệp Thu Bạch chọc cho đau đầu: "Tiểu tử, ngươi cũng nhanh mồm nhanh miệng thật đó, vậy rốt cuộc ngươi tới tìm ta làm gì?"

"Hải thuyền."

"Hải thuyền?" Mặc Tầm nhíu mày nói: "Hải thuyền mà thôi, không phải ngươi có quan hệ với Ngải gia sao? Để bọn họ giúp ngươi đi tìm những người khác là được rồi."

Diệp Thu Bạch lại nói: "Đã nói rồi. Gia chủ Ngải gia nói chỉ có tiền bối mới có thể thỏa mãn điều kiện của ta."

Nghe thấy vậy, hai mắt của Mặc Tầm sáng lên.

Mà tia sáng này, cũng bị Diệp Thu Bạch bắt được.

"Ta muốn nghe xem điều kiện của ngươi hà khắc đến mức nào." Mặc Tầm cảm thấy hứng thú nói.

Diệp Thu Bạch bình tĩnh đáp: "Ít nhất phải là Tổ Cảnh, không có giới hạn."

Sau đó hắn lấy ra một phần bản đồ hải vực mà Ngải gia đưa cho, chỉ vào một nơi sâu trong Thanh Minh hải, nói: 'Ít nhất phải giúp ta đến được nơi này, có thể chịu đựng được hải ma thú tấn công và sóng biển va đập."

Mặc Tầm nhìn bản đồ, sau đó cười lạnh một tiếng, nói: "Tổ Cảnh? Muốn đến nơi này, ít nhất cũng cần có hải thuyên cấp bậc Bán Thần thượng phẩm mới có thể đến được. Hơn nữa ngươi còn phải có được vận khí cực kỳ may mắn mới sống sót trở về."

"Tiểu tử, ngươi biết nơi này có gì không?"

Diệp Thu Bạch lắc đầy, hắn chỉ đi theo chỉ dẫn của khí tức trên Thanh Vân lệnh bài, đây là nơi mà khí tức dừng lại lâu nhất.

Mặc tâm thấy Diệp Thu Bạch không biết gì thì châm chọc nói: "Ngay cả ở đó có gì mà cũng không biết, vậy mà dám đi chịu chết? Ngươi chỉ mới là Tổ Cảnh sơ kỳ mà thôi."

Đúng vậy, trong những ngày tháng lang bạt rèn luyện bên ngoài, Diệp Thu Bạch đã thành công bước vào cảnh giới Tổ Cảnh.

"Ở nơi đó, hải thuyền Bán Thần thượng phẩm chỉ có thể ngăn cản được sóng biển va đập và một phần lực lượng khi hải ma thú tấn công. Nhưng ở sâu trong Thanh Minh hải có một con Thanh Minh thú, nó chính là vương của mảnh hải vực đó, thực lực đã đạt đến Thần Minh cảnh."

"Ngươi dám tới gần, một khi gặp phải là sẽ chết không thể nghi ngờ."

Nói đến đây, Mặc Tâm vung tay áo nói: "Vì thấy ngươi cũng là người của Thiên Cơ đại lục, ta hữu nghị nhắc nhở ngươi một tiếng, nên từ bỏ ý định này đi."

Diệp Thu Bạch vẫn cười nói: "Ta có đi hay không là vấn đề của ta. Nếu là hải thuyền Bán Thần thượng phẩm thì tiền bối cứ làm là được rồi."

Mặc Tầm cười lạnh: "Ồ? Ta đây ngược muốn nghe một chút, dựa vào cái gì ta phải làm giúp ngươi?” Diệp Thu Bạch: "Bằng vào việc ta có thể cho ngươi tùy ý phát huy. Bất kể là loại tài liệu nào, ta sẽ tìm theo yêu câu của tiền bối."
Bình Luận (0)
Comment