Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế ( Dịch)

Chương 173 - Chương 1443: Vấn Đề

Chương 1443: Vấn đề Chương 1443: Vấn đềChương 1443: Vấn đề

Bắt đầu từ lúc vào nhà, Diệp Thu Bạch đã thấu hiểu được một phần tính cách và hứng thú của Mặc Tầm.

Đây là một người có lòng nhiệt huyết vô tận đối với cơ quan thuật.

Lúc mới đầu, hắn tỏ ra không kiên nhãn là bởi vì có người quấy rầy quá trình hắn nghiên cứu chế tạo những cơ quan này.

Trong phòng không có bất kỳ một không gian trống nào, bày ra đầy những bán thành phẩm của các cơ quan, vũ khí.

Và khi Diệp Thu Bạch nói ra câu: "Ngải gia nói chỉ có tiền bối mới có thể thỏa mãn điều kiện của ta." Thì ánh mắt của Mặc Tầm đã sáng ngời.

Điều này thể hiện rằng hắn tò mò về điều kiện của Diệp Thu Bạch rốt cuộc cao đến mức nào, muốn thử thách bản thân mình.

Người như vậy, trong việc chế tạo cơ quan luyện khí có sức sáng tạo điên rồ.

Trên thực tế, khôi lỗi hay cơ quan thì đều là các nhánh của luyện khí thuật.

Trong phòng không có một khôi lỗi nào, có thể Mặc Tầm và Mặc gia cãi nhau là bởi vì chuyện khôi lỗi.

Nhưng mà những chuyện này cũng không liên quan gì đến Diệp Thu Bạch, hắn nói như vậy là muốn đánh cược thử xem, xem có thể hấp dẫn được loại người điên rô trên phương diện cơ quan thuật như Mặc Tầm hay không.

Vẻ mặt Mặc Tầm do dự, nhìn về phía Diệp Thu Bạch với ánh mắt hoài nghi, hắn cười lạnh và nói: "Tài liệu gì cũng có thể lấy cho ta?"

Diệp Thu Bạch bình tĩnh đáp: "Chiếc hải thuyền này rất quan trọng đối với ta, cho dù có liều mạng thì ta cũng sẽ kiếm đủ tài liệu mà tiền bối cần."

Nghe vậy, Mặc Tâm nghiêm túc đánh giá Diệp Thu Bạch, sau đó trực tiếp lấy giấy bút ra, liệt kê khoảng một trăm tài liệu trên tờ giấy ố vàng, vẽ một vòng khoanh lại bốn loại tài liệu trong số đó rồi ném cho Diệp Thu Bạch, nói:

"Trong này có bốn loại tài liệu rất hiếm, hơn nữa dù có tiền cũng không mua được. Nếu như ngươi có thể kiếm được toàn bộ tài liệu được ghi trên tờ giấy này thì ta đây có thể suy xét một chút."

Lúc đầu, Mặc Tầm nghĩ rằng Diệp Thu Bạch sẽ từ bỏ sau khi nhìn thấy những tài liệu trên giấy, nhưng Diệp Thu Bạch không thèm nhìn qua mà trực tiếp gấp tờ giấy lại cất vào ngực áo, nói: "Một lời đã định"

"Ngươi không nhìn một lần luôn sao?" Mặc Tầm ngẩn người hỏi.

Diệp Thu Bạch không quan tâm, nói: "Dù sao ta cũng không biết những tài liệu này rốt cuộc là thứ gì. Nhưng mà nếu như tiền bối có tin tức về những tài liệu này thì có thể nói cho ta biết."

Mặc Tầm cười lạnh: "Nếu ta biết thì còn cần ngươi tìm sao?"

Cũng đúng, dù sao thì nhìn sơ qua là biết Mặc Tầm là kiểu người chỉ thích vùi đầu vào nghiên cứu sáng tạo chứ không muốn dành thời gian tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Diệp Thu Bạch: "Được rồi, chờ ta mang tài liệu đến thì tiền bối bắt đầu làm."

Mặc Tầm không tiễn khách, thậm chí cũng không có một ánh nhìn, Diệp Thu Bạch đẩy cửa gỗ đi ra khỏi căn gác xép nhỏ này.

Ra bên ngoài, hắn nhìn thấy Ngải Chi đang đứng chờ chỗ mảnh đất hoang, bên cạnh này còn có một gã nam nhân tuấn tú.

Diệp Thu Bạch đến gân, nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người.

Chỉ nghe nam nhân tuấn tú kia nói: "Chi Nhi cũng đến tìm Mặc tiên bối sao?"

Ngải Chi khoanh tay trước ngực, hất đầu sang bên kia, hừ lạnh một tiếng, nói: "Không cần ngươi lo."

Nam nhân tuấn tú không hề tức giận chút nào, ngược lại khẽ cười nói: "Chi Nhi, ngươi và gia tộc chúng ta có thông gia, một năm sau sẽ cử hành hôn lễ ở Ngọc Lân thành. Đây là chuyện mà mọi người trong thành đều biết, ngươi cần gì phải lạnh lùng với ta như vậy?”

Ngải Chi vội vàng nói: "Ta sẽ không kết hôn với ngươi! Ta cũng không thích ngươi, hơn nữa ta muốn đi ra ngoài ngắm nhìn thế giới rộng lớn."

Nam tử tuấn tú còn muốn nói thêm gì đó thì thấy Diệp Thu Bạch đi tới.

Ngải Chi thấy thế thì vội vàng chạy đến hỏi: "Thế nào rồi Diệp đại ca? Mặc tiền bối có đồng ý với ngươi không?”

Diệp Thu Bạch gật đầu nói: "Bước đầu xem như đã đồng ý, nhưng có một vài điều kiện, về Ngải gia đi, hỏi thử xem phụ thân ngươi có biết mấy thứ này hay không."

Những tài liệu mà Mặc Tầm liệt kê ra đều có liên quan đến cơ quan và hải thuyền, Diệp Thu Bạch không biết cũng là chuyện bình thường.

Trong toàn bộ quá trình, Diệp Thu Bạch không hề nhìn nam tử kia một lần, dù sao cũng không liên quan gì đến hắn.

Lúc này, Đới Hằng giữ tay Ngải Chi lại, nhíu mày hỏi: "Chi Nhi, hắn là ai?"

Còn gọi là Diệp đại ca nữa.

Bất kể là người nào đi chăng nữa, khi thấy nữ tử mình thích, hơn nữa còn sắp kết hôn với mình mà lại đối xử thân mật với nam nhân khác như thế thì đều sẽ cảm thấy tức giận.

Ngải Chi dùng sức hất tay Đới Hằng ra, nói: "Hắn là ai có liên quan gì đến ngươi."

Đới Hằng mặt lạnh nói: "Nếu như giữa chúng ta không có quan hệ thông gia thì không sao. Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều biết chuyện Ngải Chi ngươi và Đới Hằng ta sắp kết hôn với nhau, gia tộc chúng ta đã bước đầu đạt thành nhận thức chung. Ngươi làm thế thì mặt mũi của ta ném đi đâu?”

Ngải Chi còn muốn nói gì đó thì thấy Diệp Thu Bạch thản nhiên nói: "Đi thôi."

Nghe vậy, Đới Hằng nhìn về phía Diệp Thu Bạch và hỏi: "Các hạ là ai? Không phải người của Ngọc Lân thành đúng chứ?”

Nhìn Đới Hằng đứng chắn trước mặt bọn họ, Diệp Thu Bạch nhíu mày nói: "Ta đang vội, tránh ra." "Nếu đúng như thế thì ta có thể cho ngươi một cơ hội. Chỉ cần ngươi đưa ra được điều kiện khiến cho hai nhà Đới gia và Ngải gia đều có thể nhượng bộ, đồng thời đánh bại được ta thì ta đây sẽ tự nguyện rời đi.

Đới Hằng nhìn ra được Ngải Chi có tình cảm với người này.

Vậy nên hắn biết được, ưu thế duy nhất của mình chính là thế lực giữa hai nhà và lợi ích mà sau khi hai nhà liên hôn mang lại cho nhau.

Đồng thời còn có thực lực của bản thân.

Nếu như hai điều này Diệp Thu Bạch đều có thể làm được, như vậy cho dù hắn có cường đoạt thì cũng không phải là đối thủ của đối phương.

Nghe vậy, Diệp Thu Bạch liếc mắt nhìn Đới Hằng một cái.

Người này biết rõ ưu thế của mình, tuy nói rất không vẻ vang, nhưng là hữu hiệu nhất.

Chẳng qua hắn đã đánh giá sai thực lực của Diệp Thu Bạch mà thôi.

Diệp Thu Bạch thoáng nhìn Đới Hằng, rồi rời khỏi đây với Ngải Chỉ.

Đới Hằng nhìn bóng lưng đi xa của hai người, lắc đầu rồi đi về phía lâu các, gõ cửa nói: 'Mặc tiền bối, lúc trước ta đã gửi thư nói hôm nay sẽ đến đây bái phỏng ngài."

Mặc Tầm nói thẳng: 'Hôm nay gặp khách qua đường, lần sau lại nói."

Nghe đến đó, Đới Hằng sửng sốt, lập tức nhìn về phía hướng Diệp Thu Bạch rời đi, gương mặt lộ vẻ trầm tư...

Trở vê Ngải gia.

Diệp Thu Bạch đưa tờ giấy mà Mặc Tầm viết cho Ngải Thủ Hiền xem.

Ngải Thủ Hiền và các vị trưởng lão vừa nhìn thấy những tài liệu trên giấy thì sắc mặt liên trở nên cực kỳ đặc sắc.

Có người cười khổ, có người bất đắc dĩ, cũng có người nói thẳng: "Muốn tìm những tài liệu này gần như là không thể."

Ngải Thủ Hiền chỉ vào vòng tròn trên giấy này, nhìn Diệp Thu Bạch và bất đắc dĩ nói: "Tiền bối à, những tài liệu khác còn dễ tìm, cho dù là Ngải gia ta thì cũng có thể giúp ngươi tập hợp đủ. Nhưng chỉ riêng bốn loại tài liệu được khoanh tròn này thì e rằng có chút khó khăn."

"Ví dụ như Thiên Cương Hối Minh Mộc, cho dù dùng để chế tạo hải thuyền cấp bậc Thần Minh hạ phẩm thì cũng dư dả. Tuy chỉ cần nửa đoạn nhưng cũng rất khó tìm."

"Hay ví dụ như Thiên Linh Tâm Chi Hạch này, làm hạch tâm khống chế hải thuyền cũng quá mức xa xỉ rồi..."

"Thần Huyền Hỏa Hồn, đây chính là vật phẩm cấp Bán Thân mà những người tu đạo Hỏa thuộc tính đều liều mạng tranh đoạt, ẩn chứa lực lượng của bản nguyên hỏa diễm”"

"Khó tìm nhất chính là Nguyên Thủy Kim này, hẳn là dùng để rèn long cốt hải thuyền đi, đây... đã không còn thuộc phạm trù của hải thuyên cấp Tổ Cảnh nữa!"

Nhìn những tài liệu này, Ngải Thủ Hiền cảm thấy đầu óc mơ hồ. Ngọc Lân thành không có bất kỳ một thế lực nào có thể dùng những tài liệu cấp cao này để chế tạo ra một chiếc hải thuyền. Không nói đến việc có thể làm được hay không, cho dù làm được thì cũng tuyệt đối dùng những tài liệu này để tăng thực lực của mình lên, đó mới là mục đích hàng đầu.

Dù sao thì thiên tài địa bảo đều là hữu giá vô thị, bất kể dùng để tăng lên thực lực hay dùng để luyện khí thì đều có tác dụng khó có thể đo lường.
Bình Luận (0)
Comment