Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế ( Dịch)

Chương 174 - Chương 1444: Kiếm Đạo Căn Nguyên

Chương 1444: Kiếm đạo căn nguyên Chương 1444: Kiếm đạo căn nguyênChương 1444: Kiếm đạo căn nguyên

Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ cười khổ của Ngải Thủ Hiền cùng với các trưởng lão Ngải gia, Diệp Thu Bạch hỏi: "Ngải gia chủ có biết manh mối của bốn loại tài liệu này không?"

Ngải Thủ Hiền suy nghĩ một lúc rồi cười khổ nói: 'Ba loại kia thì không biết, nhưng mà ta có biết một ít đầu mối của Nguyên Thủy Kim."

"Nhưng dù biết được thì chỉ sợ đối phương cũng sẽ không cho ngươi."

Diệp Thu Bạch nói: "Ngải gia chủ cứ nói đi, những chuyện khác ta sẽ tự mình giải quyết."

Nghe thấy vậy, Ngải Thủ Hiên nói: "Nguyên Thủy Kim ở trong tay Đới gia, một thế lực đỉnh cấp ở Ngọc Lân thành. Đồng thời đó cũng sẽ được dùng để chuẩn bị chế tạo vũ khí cho người thừa kế tiếp theo của Đới gia - Đới Hằng. Thứ này vô cùng quan trọng đối với Đới Hằng và Đới gia, chỉ sợ không có hy vọng gì."

Nghe phụ thân mình nói thế, Ngải Chi đứng bên cạnh Diệp Thu Bạch biến sắc, nói: "Đới Hằng chính là người mới nãy ở trước cửa nhà Mặc tiền bối..."

Diệp Thu Bạch giật mình, sau đó nói: "Dù sao cũng phải thử xem, còn những tài liệu khác..."

Ngải Thủ Hiền nói thẳng: "Chỉ cần tiền bối có thể kiếm được bốn loại tài liệu này là được rồi. Những tài liệu khác cứ giao cho Ngải gia ta đi, cam đoan sẽ không xuất hiện bất kỳ một sai lâm nào."

Diệp Thu Bạch gật đầu: "Vậy thì đa tạ, mọi người yên tâm, ta sẽ trả thù lao cho Ngải gia theo giá thị trường.'

Ngải Thủ Hiền cũng không từ chối, hắn biết loại người như Diệp Thu Bạch sẽ không dễ dàng chấp nhận thiếu ân tình của người khác. Tuy rằng Ngải Thủ Hiền muốn kết giao với cường giả như Diệp Thu Bạch, nhưng tất cả mọi chuyện đều không thể dồn dập quá mức, nếu vượt qua giới hạn thì thái độ sẽ thay đổi...

Chỉ có thể tiến hành tuần tự.

Bất chợt, Ngải Thủ Hiên nhìn thoáng qua Ngải Chi, suy nghĩ một lúc rồi lại nhìn về phía Diệp Thu Bạch và nói: "Như thế này đi, hai ngày sau ta sẽ đi đến Đới gia một chuyến, tới lúc đó tiền bối cùng đi trao đổi việc này với ta thì thế nào?"

Diệp Thu Bạch nghe Ngải Thủ Hiền nói vậy thì cũng không từ chối.

Dưới sự sắp xếp của Ngải Thủ Hiền, Diệp Thu Bạch vào ở trong một tòa tiểu viện yên tĩnh.

Khoanh chân ngôi trong phòng, Diệp Thu Bạch lấy ra Thanh Vân lệnh, sau khi cẩn thận cảm nhận hơi trở bên trên, hắn thấp giọng nói: "Vẫn quanh quẩn ở khu vực đó... Xem ra phần lớn thời gian đều ở khu vực ấy, không thể không chế tạo hải thuyền rồi."

Sau khi thu hồi lệnh bài, hắn liên lấy Thanh Vân Kiếm ra.

Mấy ngày nay lang bạt ở bên ngoài, ngoại trừ đi đường thì Diệp Thu Bạch luôn cảm nhận lực lượng của Kiếm đạo căn nguyên bên trong Thanh Vân kiếm để tôi luyện kiếm đạo của bản thân.

Lúc trước, trừ khi hắn rút Thanh Vân kiếm ra, nếu không thì rất ít khi có thể cảm nhận được lực lượng của Kiếm đạo căn nguyên bên trong, hoặc là phải tiến vào Thiên nhân chi cảnh mới cảm nhận được.

Nhưng sau khi có được Kiếm Cốt, đạt được cảnh giới Kiếm Chi Đạo Tắc thì Diệp Thu Bạch đã có thể cảm nhận được kiếm đạo căn nguyên toát ra từ Thanh Vân Kiếm.

Mà khi hắn cảm nhận được những khí tức của Kiếm đạo căn nguyên này thì đồng thời khí tức ấy cũng sẽ chảy vào trong tứ chỉ bách hài, dung ngập vào bên trong kiếm cốt.

Mặc dù rất nhỏ, có thể nói là cực kỳ bé nhỏ.

Nhưng Kiếm đạo căn nguyên vốn là thứ mà tất cả các kiếm tu đều tha thiết mơ ước, muốn tìm kiếm cũng không cách nào tìm được.

Từng tia khí tức Kiếm đạo căn nguyên nhỏ bé này tích lũy mấy ngày nay cũng đủ để bao trùm hoàn toàn xương tay phải của Diệp Thu Bạch.

Giờ đây, nếu dùng tay phải vung kiếm hoặc thi triển kiếm pháp thì hắn có thể chém ra công kích mang theo một luồng khí tức của Kiếm đạo căn nguyên.

Và hơn nữa, tốc độ tu luyện kiếm đạo và cảnh giới cũng sẽ càng lúc càng nhanh.

Hôm nay, Diệp Thu Bạch đã có thể cảm giác được đột phá đến Tổ Cảnh trung kỳ chỉ là chuyện trong vài ngày nữa.

Nếu không phải Diệp Thu Bạch cố ý áp chế, e là đã sớm đột phá rồi.

Đây chính là ưu thế mà đạo cơ vững chắc mang đến.

Tuy rằng lúc trước có thể tiến bộ rất chậm, nhưng mà đợi đến cảnh giới càng cao, loại ưu thế này sẽ càng phát huy tác dụng rõ ràng hơn. ...

Diệp Thu Bạch yên lặng tu luyện suốt hai ngày, không bước chân ra ngoài.

Cho đến khi Ngải Chi đến gọi Diệp Thu Bạch, lúc này hắn mới đi đến đại sảnh của Ngải gia.

Ngải Thủ Hiền cười nói: "Tiền bối thật đúng là cố gắng, nhưng mà cũng đúng thôi, cho dù có thiên phú cao đến mấy đi chăng nữa mà không nỗ lực thì cũng không thể tu luyện đến cảnh giới này được.”

Diệp Thu Bạch không đáp lại câu thổi phồng của Ngải Thủ Hiền, chỉ khẽ gật đầu rồi hỏi: "Bây giờ chúng ta xuất phát chưa?"

Ngải Thủ Hiền gật đầu, tự mình dẫn Ngải Chi và Diệp Thu Bạch đến Đới gia.

Vị trí của Đới gia nằm ở khu vực trung tâm phồn hoa nhất của Ngọc Lân thành.

Nơi này vô cùng đồng đúc thịnh vượng.

Có thể nói, hai đại thế lực đỉnh cấp của Ngọc Lân thành đều tọa lạc ở đây.

Dọc trên đường đi, Ngải Chi thở dài nói với Diệp Thu Bạch: "Ai, trước kia Ngải gia chúng ta cũng ở đây, chỉ tiếc là từ thế hệ của phụ thân ta thì bắt đầu thời kỳ giáp hạt, dân dần tranh không lại tài nguyên nữa, lúc này mới bị thế lực khác thôn tính không ít tài nguyên, lưu lạc thành thế lực trung lưu như bây giờ."

Nói đến đây, ánh mắt Ngải Chi ảm đạm: "Cho nên người trong gia tộc mới muốn ta kết hôn với Đới Hằng, muốn dựa vào việc liên hôn này với Đới gia để Ngải gia trở lại thời kỳ đỉnh cao như xưa." Ngải Thủ Hiền đi phía trước không nói gì, nhưng trong mắt hắn cũng hiện lên sự cam lòng.

Nếu như tình huống cho phép, chẳng lẽ hắn lại nguyện ý dùng phương thức bán nữ nhi đi thông gia với gia tộc khác để đổi lấy lợi ích như thế này sao?

Nhưng bây hắn là gia chủ.

Đối mặt với khốn cảnh hiện tại của Ngải gia, không có phương thức giải quyết nào khác tốt hơn, cũng không có năng lực giải quyết.

Phía trước có hai đại thế lực đỉnh cấp chèn ép, đằng sau thì lại có các thế lực trung lưu khác nhìn chằm chằm chờ cơ hội bọn họ suy yếu.

Cho đến bây giờ, Ngải gia vẫn đang ở trong trạng thái thực lực không ngừng rơi xuống, nếu tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ sẽ bị các thế lực khác chia cắt, thậm chí hủy diệt!

Đừng quên nơi đây chính là Hỗn Độn giới.

Thế nhưng may mắn là có Diệp Thu Bạch xuất hiện, khiến cho Ngải Thủ Hiền như thấy được một tia nắng bình minh.

Nghe Ngải Chi kể khổ, Diệp Thu Bạch cũng tràn đầy cảm xúc.

Dù sao hắn cũng đi ra từ trong gia tộc, vào lúc thiên phú hắn không còn thì hắn đã bị gia tộc vứt bỏ không chút tiếc thương.

Vì thế hắn nhẹ giọng nói: "Đừng để cho những chuyện này của gia tộc hạn chế ngươi. Theo như ta thấy thì cho dù là liên hôn hay từ bỏ người trong gia tộc để đổi lấy lợi ích thì đều là những chuyện không lâu dài mà thôi, chỉ trị được phần ngọn chứ không trị được tận gốc. Một ngày nào đó, bệnh ẩn cuối cùng cũng sẽ bộc phát, giống như nước lũ ào đến, cuối cùng đi đến diệt vong."

"Chỉ có bản thân mình cường đại hơn thì mới có năng lực giải quyết hoàn toàn mọi vấn đề. Cho nên ngươi phải cố gắng tu luyện, huống chi thiên phú của ngươi cũng không tệ."

Ngải Chi nghe vậy thì vui vẻ hỏi: "Thật vậy sao?”

Diệp Thu Bạch gật đầu: "Chẳng qua là do ngươi vẫn chưa tìm được con đường thuộc về mình mà thôi.”

Nghe đến đó, Ngải Thủ Hiền quay đầu nhìn Diệp Thu Bạch, nói: "Vậy xin tiền bối sau này rảnh rỗi thì chỉ điểm cho tiểu nữ một chút."

Diệp Thu Bạch hơi do dự, nhưng cũng gật đầu.

Thấy thế, Ngải Chi cũng vui vẻ ra mặt.

Đến Đới gia.

Không có một nhân vật cao tâng nào đi ra nghênh đón, chỉ có một đệ tử đi ra với gương mặt lạnh lùng, dẫn ba người Ngải Thủ Hiền đi vào.

Nếu như là ở trong thời kỳ cường thịnh, sao Ngải gia có thể bị đối xử như thế này được?

Nhưng Ngải Thủ Hiền cũng không trách Đới gia, chỉ có thể trách chính bản thân mình không có năng lực.

Khi đi đến đại sảnh Đới gia, họ đã thấy gia chủ Đới gia, vài vị trưởng lão và Đới Hằng ngôi chờ ở đó. Nhìn Ngải Thủ Hiền đến, gia chủ Đới gia liền trực tiếp nói: "Ngải gia chủ, suy nghĩ như thế nào rồi?"

Ngải Thủ Hiền do dự.

Khi nhìn thấy Diệp Thu Bạch và nghe được những lời nói trên đường của đối phương, Ngải Thủ Hiền đã tỉnh ngộ.

Dựa vào cuộc liên hôn của nữ nhi để nương tựa vào Đới gia, tuyệt đối sẽ không thể đưa Ngải gia trở lại đỉnh cao được.

Sau khi suy nghĩ một chút, Ngải Thủ Hiên nhìn thoáng qua Diệp Thu Bạch, truyền âm nói: "Có thể thỉnh cầu tiên bối giúp một việc được không. Sau này chuyện của tiền bối cũng chính là chuyện của Ngải gia tat"
Bình Luận (0)
Comment