Chương 1446: Hải chiến
Chương 1446: Hải chiếnChương 1446: Hải chiến
Ở Ngọc Lân thành, tài nguyên của tất cả các thế lực đều được thu hoạch từ Thanh Minh hải.
Không chỉ dùng tài nguyên từ Thanh Minh hải để đổi lấy tài nguyên khác, mà đồng thời nội bộ của các thế lực đó cũng dùng để tu luyện.
Những thế lực đỉnh cấp ở Ngọc Lân thành như Đới gia hay phủ thành chủ thì còn tốt, sẽ có rất nhiều tài nguyên dự trữ. Còn những thế lực trung lưu như Ngải gia thì tài nguyên dự trữ sẽ ít hơn, thỉnh thoảng vẫn cần phải đi đến Thanh Minh hải để tìm kiếm thêm tài nguyên.
Về phần những thế lực yếu kém nhất thì lúc nào cũng phải lênh đênh trên biển để đánh bắt, tìm kiếm tài nguyên mới, nếu không thì sẽ không thể tồn tại được.
Hiện giờ, Ngải gia đang bị Đới gia chèn ép không chút lưu tình, nhiều cửa hàng đã từ chối bán tài nguyên cho Ngải gia, mà tài nguyên Ngải gia đang có cũng không thể bán ra được.
Điều này khiến cho Ngải gia lâm vào tình thế khó khăn, có lẽ không bao lâu nữa sẽ dùng hết tài nguyên dự trữ. Đến lúc đó, khách khanh trong gia tộc sẽ rời đi, và đó cũng chính là thời điểm mà các thế lực khác tấn công.
Vì thế, Ngải gia đành bất đắc dĩ mà đem hết toàn bộ ba chiếc hải thuyền trong tộc ra ngoài, trong đó bao gồm hai chiếc hải thuyền cấp bậc Thần Chủ và duy nhất một chiếc hải thuyên cấp Thần Đế.
Diệp Thu Bạch tọa trấn trên chiếc hải thuyên cấp bậc Thần Đế này, đi theo còn có Ngải Chi và một vị trưởng lão.
Trưởng lão đứng bên cạnh Diệp Thu Bạch, nghiêm túc nói: "Diệp tiền bối, lát nữa sau khi lên đường, e rằng chúng ta sẽ bị Đới gia tấn công."
Nếu đây là phương pháp thu hoạch tài nguyên duy nhất của Ngải gia, vậy đối phương nhất định sẽ ra tay triệt bỏ.
Diệp Thu Bạch không thèm để ý, đáp: "Không phải vấn đề lớn."
Trưởng lão chính là chờ Diệp Thu Bạch nói những câu này, nghe xong cũng yên tâm.
Với thực lực của Diệp tiền bối, chỉ cân hắn nguyện ý ra tay, chỉ sợ sẽ không có bất kỳ ai trong toàn bộ Ngọc Lân thành có thể ngăn cản hải thuyền của bọn họ.
Đến điểm đánh bắt.
Bọn họ bắt đầu thả mồi câu, chuẩn bị săn giết hải ma thú trong khu vực này.
Trưởng lão có tu vi Thần Chủ cảnh đỉnh phong tự mình ra tay, việc đánh bắt coi như thuận lợi.
Diệp Thu Bạch quan sát hướng đi của khí tức trên Thanh Vân lệnh, vẫn ở trong vùng biển này, chỉ có điều lân này đã sâu hơn một chút.
Vốn còn định trông chờ vận may, xem luồng khí tức đang lưu động này có thể rời khỏi nơi sâu trong hải vực hay không. Nhưng xem ra vẫn phải tự mình đi một chuyến rồi.
Sau một ngày.
Trên hải thuyền đã thu hoạch được tổng cộng mười con hải ma thú có cấp bậc Thần Chủ cảnh và một số hải ma thú cấp bậc Thần Vương cảnh và Thần Hoàng cảnh theo sau. Hải thuyền dự định đi đến điểm đánh bắt tiếp theo.
Thế nhưng khi đi được nửa đường thì một chiếc hải thuyên có kích thước tương đương với chiếc hải thuyền của Ngải gia chậm rãi đi về phía bọn họ.
Trưởng lão đứng dậy, mọi người nhìn về phía chiếc hải thuyên đến gần này, vẻ mặt trâm xuống.
Trên chiếc hải thuyền này có khắc một chữ "Đới' rất to.
Sau khi hai bên gặp nhau, phía thuyền bên kia truyền đến một giọng nói.
"Điểm đánh bắt này là chỗ của Đới gia ta, các ngươi đánh bắt ở đây là trái với quy định. Mau giao hết tài nguyên trên thuyền ra đây rồi rời đi đi, lần này không thèm so đo với các ngươi."
Nghe vậy, trưởng lão tức đến mức mặt tái xanh, nói: 'Muốn đánh thì lên đi, nói nhiều lời nhảm nhí như vậy làm gì. Bất cứ người nào cũng có thể đánh bắt ở Thanh Minh hải, từ khi nào mà phân chia khu vực thuộc về ai?"
Trên hải thuyền là một gã đại trưởng lão của Đới gia, cũng đã đạt đến cảnh giới Thần Đế cảnh trung kỳ, hắn nhìn về phía trưởng lão của Ngải gia, cười lạnh nói: "Ồ? Tổn thất chiếc hải thuyền Thần Đế cảnh duy nhất này, chắc sẽ là một đả kích mang tính hủy diệt đối với Ngải gia điU
Trưởng lão Ngải gia trầm mặt nói: "Ngươi cứ thử xeml"
Sau đó hắn phất tay hét lớn: "Mọi người, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu."
Toàn bộ phòng ngự và đại pháo trên hải thuyên đều được khởi động, nhắm ngay vào hải thuyền của đối phương.
Hải thuyền không chỉ có tác dụng di chuyển trên biển, mà trên đó cũng được thiết lập trận pháp phòng ngự và có các thủ đoạn công kích gia trì.
Phía đại trưởng lão của Đới gia thì cười nhếch mép khinh thường, phất tay truyền đạt mệnh lệnh tương tự.
Nhất thời, từ phía mạn thuyền của hai chiếc hải thuyền cấp bậc Thần Đế cảnh, có một tấm ván gỗ bị rút vào, sau đó lại có một khẩu pháo được đẩy ra.
Cùng lúc đó, có hai trận pháp phòng ngự lần lượt bao phủ hai chiếc hải thuyền.
Chỉ cân chờ thuyền trưởng của hai bên ra lệnh một tiếng, ống pháo đen ngòm này sẽ điên cuồng bắn ra, nhắm vào thuyền của đối phương!
Nhưng lúc này, Diệp Thu Bạch chậm rãi đứng dậy, đi tới mép thuyền.
Khi nhìn thấy Diệp Thu Bạch, trưởng lão Ngải gia và Ngải Chi đều thở phào nhẹ nhõm.
Mà đại trưởng lão Đới gia thì nhướng mày.
Hắn thật không ngờ, Diệp Thu Bạch không trấn giữ Ngải gia mà lại đi thẳng lên trên hải thuyền!
Chẳng lẽ Ngải gia không sợ có thế lực khác trực tiếp tiến hành bao vây diệt trừ Ngải gia sao?
Không thể không nói, lần đặt cược này có chút lớn, đem cả gia tộc ra đánh đổi. Nhưng theo suy nghĩ của đại trưởng lão Đới gia, với cấp bậc của hải thuyền và trình độ hỏa lực của bọn họ, hẳn là không đến nỗi bị đối phương công phá trong nháy mắt.
Hải thuyền cũng chỉ là phương tiện, mà còn là một thứ vũ khí có sức sát thương cực kỳ cường đại.
Diệp Thu Bạch nhẹ giọng nói: "Các ngươi không cần ra tay."
Sau đó, Canh Kim kiếm lập tức xuất hiện trước người Diệp Thu Bạch.
Một luồng khí tức kiếm đạo khổng lồ tuôn ra, bao phủ hai chiếc hải thuyền bên trong đó!
Kiếm vực.
Cảm nhận được kiếm khí vô cùng sắc bén ở khắp mọi nơi, sắc mặt của đại trưởng lão Đới gia khẽ biến, lập tức ra lệnh: "Khai pháo!"
Không thể chờ lâu hơn được nữa.
Theo mệnh lệnh của đại trưởng lão Đới gia, ống pháo cực lớn kia bắt đầu ngưng tụ tia lửa, mỗi một lỗ quanh thân ống pháp đều có một đạo hỏa diễm pháp trận gia trì!
Sau đó, ánh lửa trút xuống, ống pháo kia phóng ra từng hỏa cầu to như quả núi
Một viên hỏa cầu còn lớn hơn nửa chiếc hải thuyền.
Ánh lửa bay đầy trời.
Gương mặt của Diệp Thu Bạch đỏ rực dưới ánh lửa này, nhưng hắn không hề hoảng hốt.
Hắn chỉ nhẹ nhàng vỗ vào Canh Kim kiếm hạp, hai bên kiếm hạp mở ra.
Mười tám thanh kiếm bên trong đó hóa thành từng đạo lưu quang bay ral
Trên đường đi, Diệp Thu Bạch đã dùng Hỗn Nguyên Thạch để mua rất nhiều kiếm, trong đó thanh kiếm có cấp bậc thấp nhất cũng đạt đến Thần Đế cảnh.
Dưới sự điều khiển của Diệp Thu Bạch, mười tám đạo lưu quang xen lẫn bên trong lực lượng kiếm chi đạo tắc vô tận của kiếm vực, xẹt qua không gian, điên cuông xuyên qua những hỏa cầu to lớn kial
Vào thời khắc khi kiếm bay xuyên qua, hỏa cầu lần lượt bị nổ tung.
Mặt biển xung quanh bắt đầu nổi lên bong bóng ùng ục vì nhiệt độ cực cao, sôi trào trong lúc sóng to gió lớn nổi lên!
Hai chiếc hải thuyền không ngừng chập chềnh giữa sóng to gió lớn.
Diệp Thu Bạch đứng trên thuyền của Ngải gia bất động như núi, không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Hai ngón tay hắn khép lại, chỉ về hướng thuyền của Đới gia.
Mười tám thanh trường kiếm vẽ ra từng đạo lưu quang ở trên không trung, bay vút về phía hải thuyền Đới gial
Còn không kịp phản ứng lại, ống pháo xung quanh thuyền Đới gia bị lưu quang chém qua, trực tiếp bị chia làm hail
Thấy một màn như vậy, sắc mặt của đại trước lão Đới gia cực kỳ khó coi, hạ lệnh: "Triển khai trận pháp phòng ngự rút lui với tốc độ cao nhất!" Diệp Thu Bạch chỉ mới thể hiện ra một chiêu, đại trưởng lão đã biết được rằng thực lực của người này vượt xa hắn.
Hắn không có lòng tin đón đỡ được dù chỉ một thanh kiếm trong số đó!
E là đối phương đã đạt tới Tổ Cảnh!
Vào thời điểm này, chỉ có thể lập tức rút lui, ai do dự là đồ ngu.