Chương 1449: Tính kế Mặc Tâm
Chương 1449: Tính kế Mặc TâmChương 1449: Tính kế Mặc Tâm
Khi nghe thấy âm thanh bên ngoài phòng, Mặc Tầm vừa định nói gì đó nhíu mày. Hắn ghét nhất hai loại chuyện trên đời này, một là có người quấy rây hắn khi hắn đang bận rộn tập trung nghiên cứu cơ quan, hai chính là có ai đó ngắt lời hắn khi hắn đang nói.
Vì thế Mặc Tâm không chút suy nghĩ mà trực tiếp hô: "Cút đi!"
Ngoài phòng, Đới Hằng nghe vậy thì nhíu mày, nhưng mà đối với người có thân phận như Mặc Tầm, cho dù là phụ thân hắn ta đích thân đến đây thì cũng không thể dễ dàng đắc tội. Vì thế Đới Hằng đành nén giận nói:
"Mặc tiền bối, ta ở bên ngoài chờ ngài. Lần này phụ thân ta đã hạ tử lệnh, nhất định phải đem Nguyên Thủy Kim dung nhập vào trong vũ khí của ta."
Mặc Tầm hừ lạnh một tiếng, vừa định nói gì đó thì thấy hai mắt Diệp Thu Bạch sáng ngời.
"Tiền bối, không thì gặp một chút đi?"
Mặc Tầm nhíu mày nói: "Gặp cái gì mà gặp?"
"Trong tay hắn có Nguyên Thủy Kim."
Mặc Tầm nghe thế thì nhìn về phía Diệp Thu Bạch, nhíu mày hỏi: "Ngươi muốn lấy Nguyên Thủy Kim từ trong tay hắn?"
Diệp Thu Bạch nhún vai: "Thử xem sao."
"Huống chỉ đối với tiên bối cũng đâu có tổn thất gì đâu. Ngài cảm thấy việc giúp bọn họ làm vũ khí có tính khiêu chiến lớn hơn hay trợ giúp ta chế tạo hải thuyền có tính khiêu chiến lớn hơn?"
Nghe đến đó, Mặc Tầm nở nụ cười điên cuồng, lập tức nói với người ở bên ngoài: "Được rồi, vào đi."
Đới Hằng vừa mới đi tới mảnh đất hoang bên ngoài lầu các, nghe Mặc Tầm nói vậy thì sửng sốt một chút, sau đó lộ ra vẻ mặt mừng như điên, hắn ta đi đến gõ cửa lần nữa rồi mới đẩy cửa đi vào bên trong.
Khi nhìn thấy Diệp Thu Bạch ngồi trước mặt Mặc Tầm, nụ cười mừng rỡ trên gương mặt Đới Hằng cứng lại, rồi chậm rãi chìm xuống.
Lúc trước khi hắn ta đến tìm Mặc Tầm làm việc, thì chính là bởi vì Diệp Thu Bạch nhanh chân đến trước mà khiến cho hắn ta không thể bái phỏng.
Hôm nay Mặc Tầm lại tức giận với hắn ta, chỉ sợ cũng là do Diệp Thu Bạch đang nói chuyện với Mặc Tầm.
Điều này có nghĩa là trong mắt Mặc Tầm, Diệp Thu Bạch quan trọng hơn Đới gia bọn họ.
Nhưng làm con cháu thế gia, công phu dưỡng khí vẫn không thể mất.
Đới Hằng lập tức thay đổi biểu tình, hòa nhã nhìn Diệp Thu Bạch nói: "Không ngờ Diệp tiền bối cũng ở đây."
Diệp Thu Bạch khẽ gật đầu.
Mặc Tầm khoát tay nói: "Các ngươi nói chuyện đi." A2
Nghe Mặc Tầm nói vậy, Đới Hằng hơi sửng sốt.
"Nói chuyện gì? Ta với hắn thì có chuyện gì để nói, ta đến để tìm Mặc tiên bối mà."
Diệp Thu Bạch cười nói: "Nói thật ra thì ta rất có hứng thú với Nguyên Thủy Kim của Đới gia các ngươi."
Đới Hằng nhíu mày đáp: "Khi đó gia phụ đã nói rồi, trừ khi ngươi gia nhập trở thành khách khanh trưởng lão của Đới gia, nếu không Nguyên Thủy Kim không thể cho ngươi được."
Lúc này, Diệp Thu Bạch nhìn về phía Mặc Tầm, nói: "Hiện giờ chắc là tiền bối không có hứng thú với công việc này đúng không?”
Mặc Tâm nhướng mày.
Hảo tiểu tử, bị tên này tính toán rồi.
Nhưng thật ra mà nói, sở dĩ hắn đồng ý giúp Đới gia dung nhập Nguyên Thủy Kim vào vũ khí cũng chính là vì thù lao mà đối phương đưa ra rất phong phú.
Nhưng so với việc chế tạo hải thuyền của Diệp Thu Bạch thì còn kém xa, tính khiêu chiến của việc này thật sự khiến hắn không thể từ chối được. Nếu Diệp Thu Bạch có thể nhanh chóng lấy được Nguyên Thủy Kim thì hắn cũng có thể nhanh chóng bắt tay vào khởi công chế tạo
Ngay sau đó, dưới nụ cười tự tin của Diệp Thu Bạch, Mặc Tầm gật đầu.
Diệp Thu Bạch biết, đối với những người điên cuồng nghiên cứu trong lĩnh vực cơ quan luyện khí như Mặc Tầm mà nói, hơn nữa còn là loại cơ quan luyện khí sư có đẳng cấp cao như Mặc Tầm, thù lao thì bất cứ lúc nào cũng có thể lấy được.
Tuy nhiên, đối với khách qua đường có yêu cầu cao như Diệp Thu Bạch thì cơ hội Mặc Tâm gặp được là không nhiều.
So với thù lao, Mặc Tâm càng muốn tiếp xúc với những thứ có tính khiêu chiến cao hơn, thú vị hơn.
Không thể không nói, tính cách của Mặc Tầm đã bị Diệp Thu Bạch nắm rõ trong lòng bàn tay.
Đới Hằng thấy vậy thì sắc mặt đại biến, khoát tay nói: "Tiền bối, ngài đã đồng ý với Đới gia chúng ta rồi! Không thể..."
Mặc Tầm nói thẳng: 'Lão tử có thể trả thù lao lại cho các ngươi"
"Chuyện này..." Sắc mặt Đới Hằng vô cùng khó coi, nhìn về phía người khởi xướng Diệp Thu Bạch, cắn răng nói: 'Cho dù như thế thì cũng không thể cho ngươi Nguyên Thủy Kiml"
Nghe vậy, Diệp Thu Bạch không nhanh không chậm cười nói: "Ngươi đừng vội kết luận như vậy, chúng ta cứ tiếp tục nói chuyện đi."
Không đợi Đới Hằng lên tiếng, Diệp Thu Bạch lại tiếp tục nói: "Bây giờ Đới gia các ngươi cũng nhận ra rồi mà, Ngải gia đã ổn định lại, hơn nữa sau này chỉ cần ta còn ở đây thì cho dù các ngươi có chèn ép tài nguyên hay ngăn cản Ngải gia ra biển đánh bắt thêm tài nguyên cũng là chuyện không thể nào." "Ngải gia có thời gian để triệu tập viện trợ, đủ để đánh lâu dài với Đới gia các ngươi, điểm này chắc phụ thân ngươi cũng hiểu rồi chứ."
Đới Hằng trâm mặc.
Diệp Thu Bạch nói không sai, những lời mà hắn nói, Đới Hằng cũng đã nghe được từ cuộc họp giữa phụ thân và các trưởng lão trong gia tộc.
Bọn họ đã thương lượng đối sách, nhưng lại hết đường xoay sở.
Dù sao Diệp Thu Bạch là loại người có thể đứng ngang hàng với lão tổ tông Đới gia, cho dù là lão tổ tông có tự mình ra tay thì cũng không thể hoàn toàn tiêu diệt Diệp Thu Bạch được!
Nhìn vẻ mặt âm tình bất định của Đới Hằng, khóe miệng của Diệp Thu Bạch hơi cong lên, nói: "Sau đó, chuyện xảy ra hôm nay, Mặc tiền bối cũng có thể nói lại với phụ thân ngươi!"
Đây là mượn thế.
Hắn mượn thân phận của Mặc Tầm!
Mặc Tầm chính là nhân vật mà tất cả các thế lực ở Ngọc Lân thành đều không dám trêu chọc.
Nhưng xem ra Mặc Tầm lại khá thiên vị Diệp Thu Bạch.
Thật khó để tượng tưởng được quan hệ giữa hai người họ lại thân thiết như thế.
Mặc Tầm nghe vậy thì suýt chút nữa đánh rơi hộp gỗ trong tay, tiểu tử thối này dám tính kế hắn!
Suy nghĩ một chút, hắn vẫn nhịn xuống...
Diệp Thu Bạch: "Đúng rồi, ta nói cho ngươi một câu nữa. Nếu hiện tại Đới gia tình nguyện đình chiến với Ngải gia, sau đó giao Nguyên Thủy Kim ra thì không chỉ Mặc tiền bối có thể chế tạo bù cho các ngươi một thanh vũ khí cùng cấp bậc, hơn nữa sẽ không cần Đới gia phải trả giá gì khác với Ngải gia.
Chỉ cần diễn ra dáng vẻ hợp tác một chút là được. Như vậy là có thể bảo vệ tối đa thể diện cho Đới gia rồi. Nói lại những lời này với phụ thân ngươi đi, hắn sẽ hiểu."
Sắc mặt Đới Hằng rất khó coi, trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài, thậm chí còn không chào hỏi Mặc Tầm nữa.
Sau khi Đới Hằng rời đi.
Mặc Tầm rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, trực tiếp chửi âm lên với Diệp Thu Bạch: "Những thứ trước phối hợp với ngươi còn chưa tính, vậy lại thêm chế tạo một thanh vũ khí cho Đới gia?"
Diệp Thu Bạch cười lấy Thanh Vân kiếm ra, đưa cho Mặc Tầm và nói: "Đương nhiên sẽ không để Mặc tiền bối tốn sức không công rồi. Ta có thể cho tiên bối mượn thanh kiếm này quan sát nghiên cứu trong ba ngày. Đương nhiên là ta cũng sẽ ở lại đây ba ngày."
Mặc Tầm nhìn thanh trường kiếm có dáng vẻ cổ xưa này, lúc đầu vẻ mặt hắn còn hoang mang.
Nhưng mà càng nhìn, ánh mắt của hắn càng trừng to, đồng tử bắt đầu co rút lại.
Toàn thân run rẩy không ngừng! "Thanh kiếm này... Ngươi lấy ở đâu ra?"
Hắn lại không thể nhìn ra đẳng cấp của thanh kiếm này!
Nhưng hắn có thể cảm nhận được một sự sợ hãi và thân phục đến từ sâu trong linh hồn mình khi nhìn thanh kiếm.
Diệp Thu Bạch: "Chuyện này không cần ngài lo."
"Ngươi không sợ ta mạnh mẽ chiếm đoạt thanh kiếm này sao?" Mặc Tầm nghi hoặc hỏi.
Diệp Thu Bạch vẫn cười nói: "Nếu ngài có thể cưỡng ép mang nó đi thì cứ việc thử xem. Chẳng qua ta khuyên ngài đừng làm vậy nếu như còn muốn bảo vệ cái mạng này."
Nói đùa sao?
Loại Thánh binh có đẳng cấp như Thanh Vân kiếm, nếu ngươi không phải kiếm tu, hơn nữa cảnh giới cũng không đạt tới trình độ nhất định, muốn hoàn toàn rút ra thì chắc chắn sẽ tử vondl
Huống chỉ lỡ như bị lấy đi, sư tôn sẽ ngồi yên mà nhìn?