Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế ( Dịch)

Chương 183 - Chương 1453: Tro Tàn Chỉ Hỏa

Chương 1453: Tro tàn chỉ hỏa Chương 1453: Tro tàn chỉ hỏaChương 1453: Tro tàn chỉ hỏa

Dường như Dược Lão hiểu rất rõ vê chuyện của Diệp Thu Bạch.

Không chỉ biết hắn sẽ đến đây, hơn nữa còn liếc mắt một cái đã nhìn thấu được trạng thái cơ thể hắn.

Mới nãy, lúc Dược Lão rời đi đã nói: "Sau này ngươi và Thanh Vân kiếm chủ sẽ có một hồi đại nhân quả, hồi nhân quả này ngươi không thể nào tránh được. Đồng thời, nếu như ngươi chống đỡ qua được, như vậy ngươi sẽ có được ích lợi không thể đo lường. Nhưng nếu không chống đỡ được thì có thể ngươi sẽ biến mất trong thế giới này, cái tên Diệp Thu Bạch cũng sẽ hoàn toàn bị thay thế."

"Mà kiếm cốt của ngươi, nếu không trải qua rèn luyện thì khả năng ngươi chống đỡ được không đến một thành. Bởi vì trong kiếm cốt này có lực lượng thần hồn mà Thanh Vân kiếm chủ để lại."

"Thông qua lực lượng của Thanh Mộc Nguyên Linh Trì, hơn nữa còn có tro tàn chi hỏa mạnh mẽ tẩy rửa, kiếm cốt của ngươi mới có thể hoàn chỉnh một cách chân chính. Còn về chuyện ngươi có thể thu hoạch được bao nhiêu lực lượng bên trong đó thì phải xem tạo hóa của ngươi."

Diệp Thu Bạch hoàn toàn tin tưởng vào Dược Lão, bởi vì hắn cũng ý thức được giữa mình và Thanh Vân kiếm chủ có thể diễn ra một hồi kiếp nạn. Nhưng rốt cuộc thì kiếp nạn thuộc vê ai vẫn chưa biết được.

Trong lúc Diệp Thu Bạch liều mạng chịu đựng cơn đau đớn dữ dội, Thái Sơ Kiếm Kinh điên cuồng vận chuyển, cố gắng đưa kiếm ý và tiên khí dồn đến xung quanh kiếm cốt. Dưới sự bảo vệ chung của Thanh Mộc Nguyên Linh Trì và sức sống đang không ngừng sinh sôi trong Thái Sơ Kiếm Kinh, Diệp Thu Bạch có thể chống lại sự ăn mòn của tro tàn chi hỏa.

Như vậy mới có thể đảm bảo rằng kiếm cốt sẽ không bị hòa tan.

Quá thống khổ, ngay cả cơ bắp trong cơ thể cũng đang liên tục co rút kịch liệt.

Bên trong kiếm cốt phát ra tiếng "Xuy xuy", tiếng gào thét từ sâu trong linh hồn vang vọng khắp sơn động!

Không cần nghĩ cũng biết, đây chính là thần hôn mà Thanh Vân kiếm chủ để lại.

Đột nhiên, có một luồng linh hồn thể màu trắng bay ra từ trong cơ thể Diệp Thu Bạch, đi ra bên ngoài sơn động.

Lúc này, Dược Lão cũng đang canh giữ ở bên ngoài.

Linh hồn thể màu trắng này dừng trước người Dược Lão, ngưng tụ thành một bóng người cực kỳ hư ảo.

Cả gương mặt và thân hình đều rất mơ hồ.

Nhìn qua có vẻ như chỉ là một luồng ý thức, còn không đủ để gọi là linh hồn.

Dược Lão nhướng mày nhìn về phía luồng ý thức này, ý thức đang tuôn ra từng tia kiếm ý, Dược Lão cười nói: "Như thế nào, không nhịn được?”

Luông ý thức này của Thanh Vân kiếm chủ không hiện rõ đôi mắt, nhưng Dược Lão lại có thể cảm nhận được hắn ta đang nhìn chằm chằm vào mình.

"Ngươi rốt cuộc là ai? Còn nữa, công pháp của Diệp Thu Bạch là ai truyên thụ cho hắn?"

Dược Lão cười lắc đầu: "Vấn đề sau ta không thể trả lời ngươi được. Còn vấn đề đầu tiên thì... Ta chẳng qua chỉ là một dược đồng mà thôi, không đáng nhắc tới."

Dược đồng?

Thanh Vân kiếm chủ trầm giọng nói: "Người như ngươi mà cũng chỉ có thể làm dược đồng? Cho dù tại Hỗn Độn Thần Triều năm đó cũng không có ai xứng đáng để ngang hàng với ngươi."

Dược Lão cười nói: "Không có xứng hay không xứng, chỉ biết vài gốc thảo dược, nấu hai ba nồi canh nồi thuốc mà thôi."

"Ngươi có quan hệ gì với hắn?"

Dược Lão suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không có quan hệ gì."

Nhìn thấy biểu cảm và suy nghĩ biến chuyện, ánh mắt giống như đã trải qua thương hải tang điền của Dược Lão, đương nhiên Thanh Vân kiếm chủ sẽ không tin những lời này.

"Tuy nói ngươi ép tàn hồn của ta ra khỏi kiếm cốt, nhưng mà sau này còn có rất nhiều cơ hội, chẳng lẽ ngươi có thể luôn luôn ở bên cạnh hắn được sao?"

Dược Lão nhìn như chẳng hề để tâm, vẫn nở nụ cười thản nhiên và nói: "Trên đường đời có thể phụ thuộc vào người khác, nhưng cuộc đời tóm lại vẫn thuộc về mình. Phiên phức sau này hắn sẽ tự mình giải quyết, ta cũng tin rằng hắn có năng lực này."

Thanh Vân kiếm chủ gật đầu: "Ta cũng tin tưởng vào chính mình, có lẽ không bao lâu nữa chúng ta sẽ gặp lại.'

Sau khi nói xong câu đó, ý thức của Thanh Vân kiếm chủ cũng hoàn toàn tiêu tán.

Tiếng gào thét đau đớn trong sơn động cũng dần dần ngừng lại.

Dược Lão nhìn về phía sơn động, ý tứ sâu xa nói: "Sẽ không gặp lại đâu..."

Nói xong, lúc này hắn mới chậm rãi đi vào trong động.

Trong Thanh Mộc Nguyên Linh Trì, sắc mặt Diệp Thu Bạch bình thản, từng luồng kiếm ý đang chém lung tung trên vách sơn động!

Vách đá trên đọng bị chém ra những vết nứt sâu hoắm, duy chỉ có xung quanh Thanh Mộc Nguyên Linh Trì và những thanh gỗ đang cháy kia là không bị sao.

Nhiệt độ của tro tàn chi hỏa đã bắt đầu giảm xuống, đồng thời hóa thành ngọn lửa cực kỳ ôn hòa, bắt đầu dung nhập vào trong cơ thể của Diệp Thu Bạch.

"Không biết ngươi có thể tiếp nhận được bao nhiêu?" Dược Lão híp mắt, thì thâm nói.

Sau đó hắn lấy cái nồi sắt lớn ra, cầm lấy một thanh củi đang thiêu đốt tro tàn chi hỏa bên cạnh Thanh Mộc Nguyên Linh Trì đặt phía dưới nồi sắt, sau đó lại ném từng gốc thảo dược không biết tên và những thứ có hình thù kỳ quái vào trong nồi...

Tro tàn chi hỏa.

Đó chính là thân hỏa được diễn hóa từ lực lượng căn nguyên hỏa diễm mà thành. Mặc dù trước đó Diệp Thu Bạch đã cảm ngộ được Hỏa Chi Ý Cảnh, nhưng đó chung quanh cũng chỉ là ý cảnh. Sau khi rời khỏi giới vực vĩ độ thấp, hắn cũng bỏ qua Hỏa Chi Ý Cảnh, không tu luyện nữa.

Nếu là bình thường, chắc chắn Diệp Thu Bạch không thể nào hấp thụ được tro tàn chỉ hỏa nhanh như vậy.

Thế nhưng, chính bởi vì những thanh củi của Dược Lão, trong đó có tác dụng tĩnh tâm, đồng thời cũng tỏa ra một mùi hương có thể thúc đẩy Diệp Thu Bạch cảm ngộ.

Trong tình huống như thế, Diệp Thu Bạch tiến vào Thiên nhân chỉ cảnh.

Hắn đắm chìm trong Thiên nhân chi cảnh bảy ngày.

Khi Diệp Thu Bạch mở mắt ra, khí tức Thiên nhân chi cảnh mới tiêu tán.

Diệp Thu Bạch lập tức lấy Vân Thương kiếm, theo ý niệm khẽ động, một luồng hỏa diễm màu đỏ rực bao trùm lấy Vân Thương kiếm!

Khi ngọn lửa hiện lên, không gian bên trong sơn động bắt đầu vặn vẹo.

Nước trong Thanh Mộc Nguyên Linh Trì lại một lần nữa sôi trào lên.

Hắn vung kiếm, tro tàn chi hỏa quấn quanh kiếm khí, một đạo hỏa diễm kiếm khí chém thẳng ra ngoài!

Lúc này, Dược Lão giơ hai tay lên, bóp đạo trảm kích này trong lòng bàn tay, hơi nhéo nhéo rồi cười nói: "Không tệ, xem như đã lĩnh ngộ được chút môn đạo của lực lượng bản nguyên, tro tàn chi hỏa cũng đã nắm giữ khá tốt. Uống dược này vào đi."

Diệp Thu Bạch nhìn nồi dược thủy đỏ rực kia, không suy nghĩ nhiều mà đi tới bưng lên uống hết.

Thứ uống vào cứ như không phải là một chén nước thuốc, mà là một thứ dung dịch nào đó...

Trong nháy mắt, cơ thể của Diệp Thu Bạch đỏ bừng lên.

"Sau khi hấp thu những lực lượng này xong, tro tàn chi hỏa cũng ngươi cũng có thể bước đầu tiến vào căn nguyên chi cảnh."

Diệp Thu Bạch cố nén đau đớn, khoanh chân ngồi xuống tiếp tục hấp thu.

Một ngày sau, cơ thể đỏ bừng của Diệp Thu Bạch dần dịu xuống, cảnh giới cũng từ từ bước vào Tổ Cảnh trung kỳ.

Khi hắn mở mắt ra, lại phát hiện rằng Dược Lão đã không còn ở đây nữa, chỉ để lại một tờ giấy.

"Cứ đi theo con đường hiện tại là tốt rồi, có thể dựa vào sư tôn của ngươi."

Sư tôn?

Vì sao Dược Lão lại nhắc tới sư tôn?

Diệp Thu Bạch lắc đầu, cất tờ giấy đi rồi rời khỏi sơn động.

Ở bên ngoài, tông chủ Thanh Mộc tông và Lôi Phong đang chờ đợi, thấy Diệp Thu Bạch đi ra thì tiến lên cười nói: "Diệp tiểu hữu, ngươi còn cần gì nữa không? Chỉ cần Thanh Mộc tông ta có thì đều có thể lấy giúp ngươi."

Thái độ này... Có lẽ vì nể tình Dược Lão đi.

Diệp Thu Bạch cũng không khách khí, hỏi: "Không biết tiền bối có biết hai loại tài liệu Thân Huyền Hỏa Hồn và Thiên Linh Tâm Chi Hạch không?"
Bình Luận (0)
Comment