Chương 1461: Dự định của Diệp Thu Bạch
Chương 1461: Dự định của Diệp Thu BạchChương 1461: Dự định của Diệp Thu Bạch
Dương thống soái nhìn Diệp Thu Bạch tay cầm Vân Thương kiếm, quanh thân hắn có ngọn lửa màu xám đen lượn lờ đang không ngừng tuôn ra từ trong cơ thể.
Từng bước... từng bước một, chậm rãi đến gần Dương thống soái.
Ý cười dữ tợn trên gương mặt lão cứng đờ lại, dần dần chuyển thành ngơ ngác không thể tin được, trong con ngươi của lão tràn ngập vẻ hoảng sợi
"Điều này... Sao có thể..." Nhìn thấy Diệp Thu Bạch vẫn còn sống, hơn nữa không hề có một vết thương nào, Dương thống soái vốn đã mỏi mệt giờ đây như bị rút cạn hết sức lực.
Giọng nói của lão cực kỳ thêu thào, suy yếu.
Xa xa, mặc dù không xui xẻo tử vong nhưng hai người Nhâm thống soái và Lâm thống soái vấn bị ảnh hưởng, thấy cảnh tượng này thì đều khiếp sợ.
Chỉ là Nhâm thống soái rất nhanh đã phục hồi tinh thần.
Chắc là bởi vì Diệp Thu Bạch đã sử dụng lực lượng căn nguyên hỏa diễm.
Lúc trước khi xâm nhập vào trong dung nham núi lửa, dưới tình huống không dùng Thần Hỏa Đan, Diệp Thu Bạch cũng có thể chống đỡ được một canh giờ... Nếu không phải hắn xuống mang Diệp Thu Bạch lên, chỉ sợ Diệp Thu Bạch còn có thể ở dưới đó lâu hơn nữa.
Nếu là như vậy thì cũng dễ hiểu.
Sắc mặt Lâm thống soái có chút trắng bệch, có thể thấy rõ được chân trái của gã đang bị hỏa độc kịch liệt xâm nhập, hiển nhiên là đã bị Thanh Hỏa Diệu Quang chạm phải.
Chỉ là có vẻ như Lâm thống soái không để ý đến thương thế của mình, ngược lại nhìn chằm chằm vào Diệp Thu Bạch với vẻ mặt khó có thể tin được, thì thào: "Đây là... Căn nguyên hỏa diễm?"
Lực lượng căn nguyên.
Ở Hỗn Độn giới, Tổ Cảnh căn bản không thể nắm giữ căn nguyên chỉ lực! Cho dù là cường giả Bán Thần cảnh, thậm chí siêu cấp cường giả Thần Minh cảnh cũng ít người có thể lĩnh ngộ được.
Khi Lâm thống soái nhìn thấy trong kiếm đạo của Diệp Thu Bạch có một luồng lực lượng căn nguyên đã rất kinh ngạc.
Nhưng không ngờ được... Đối phương cũng đã hoàn toàn nắm giữ được lực lượng căn nguyên hỏa diễm...
Đây thật sự là người sao?
Nhìn Diệp Thu Bạch đang đến gân, Dương thống soái cố gắng dùng hai tay chống lên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Diệp Thu Bạch, run giọng hỏi: "Ngươi... Rốt cuộc ngươi là ai?"
Diệp Thu Bạch cúi đầu nhìn Dương thống soái, nói: "Biết thì có ích gì?"
Dương thống soái hơi sửng sốt, vừa định nói gì đó thì đã thấy kiếm trong tay của Diệp Thu Bạch vung xuống.
Bốn đạo kiếm quang đồng thời lướt qua tứ chi của Dương thống soái. Kiếm khí xuất hiện!
Xoet xoẹt xoet...
Xương tay và xương đùi đều vỡ vụn! Đồng thời kinh mạch cũng đứt gấy...
Với tổn thương này, cho dù có dùng thiên tài địa bảo chữa trị, cũng cần phải mất mấy chục năm không ngừng dùng đan dược quý hiếm tiến hành uẩn dưỡng thì mới có thể khôi phục...
Mặc dù cơn đau kịch liệt ập đến, nhưng hiện giờ Dương thống soái đã là nỏ mạnh hết đà, vô cùng suy yếu, cũng chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ trâm thấp đau đớn.
Diệp Thu Bạch thu hồi kiếm trong tay, nhìn về phía Nhâm thống soái.
Chẳng biết từ bao giờ mà tên Lâm thống soái kia đã biến mất.
Lúc này Nhâm thống soái đi đến bên cạnh Diệp Thu Bạch, lắc đầu nói: "Xin lỗi, mặc dù thực lực của ta có thể áp chế được Lâm thống soái, nhưng vẫn không thể ngăn cản hắn chạy trốn."
Đến cảnh giới của bọn họ, muốn đánh chết người cùng cảnh giới đã rất khó khăn.
Trừ phi có được năng lực vượt cấp khiêu chiến, nếu không rất khó ngăn cản đối thủ bỏ trốn.
Diệp Thu Bạch lắc đầu, hỏi: "Thân Hỏa Thạch đã đủ chưa?"
Nhâm thống soái gật đầu.
"Vậy quay vê thôi."
Nói xong, hắn dẫn đầu bay về phía núi lửa của Hắc Hỏa nhất mạch.
Mà Nhâm thống soái nhìn thoáng qua Dương thống soái đang nằm rên rỉ trên đất và hai mươi tên đệ tử của hai nhánh khác, bọn họ đều đã mất đi năng lực chiến đấu, cho dù muốn dưỡng thương cũng phải tốn mất vài năm.
Không còn mối đe dọa nào nữa.
Nghĩ đến đây, Nhâm thống soái cũng thu kiếm lại, đuổi theo Diệp Thu Bạch.
Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, Nhâm thống soái biết Diệp Thu Bạch là một người sát phạt quyết đoán.
Nhưng hôm nay hắn lại không chém giết đám người Dương thống soái.
Nhâm thống soái lắc đầu, không hỏi gì.
Chắc hẳn hắn có suy nghĩ và tính toán của riêng mình.
Dù sao đối với Hắc Hỏa nhất mạch bọn họ mà nói, chỉ cân không ảnh hưởng đến việc leo lên Thần Huyền Hỏa Thụ là được rồi. ...
Sau thời gian một chén trà.
Có một nữ tử dáng người nóng bỏng đi đến chỗ Dương thống soái.
Nhìn hiện trường thê thảm xung quanh và tiếng kêu rên của hai mươi tên đệ tử, nữ tử đó khẽ cau mày, sau đó nàng nhìn Dương thống soái gục trên đất đang cố gắng khôi phục lại tiên khí trong cơ thể, hỏi: 'Chuyện gì đã xảy ra?"
Dương thống soái nhìn nữ tử, nghiến răng nghiến lợi kể lại chuyện xảy ra vừa nãy.
Nữ tử nghe xong thì không châm chọc khiêu khích, mà nói với vẻ mặt ngưng trọng: "Xem ra leo lên Thân Huyền Hỏa Thụ lần này có phiền phức rồi."
Dương thống soái giận dữ quát: "Phiên phức gì? Dù sao đối phương cũng chỉ là Tổ Cảnh trung kỳ! Đến khi đó các ngươi liên thủ với thống soái của Huyền Hỏa nhất mạch, cùng nhau đánh chết hắn không phải được rồi sao?"
Hoàng thống soái cười lạnh một tiếng, nói: "Đánh chết? Chẳng lẽ ngươi nghĩ những mạch khác sẽ không ra tay với chúng ta sao?”
"Huống chi đối phương có đầu óc như vậy, ngươi cho rằng hắn sẽ ngu ngốc rơi vào vòng vây của chúng ta à?"
Đầu óc?
Dương thống soái hơi sửng sốt.
"Ngươi bị thù hận làm cho đầu óc hồ đồ rồi sao?"
Gương mặt xinh đẹp của Hoàng thống soái khi nhìn vê phía Dương thống soái không chút khách khí tỏ vẻ trào phúng, tức giận nói:
"Đối phương không phải là người của Thần Huyền đảo chúng ta, chỉ là tới đây rèn luyện, gia nhập đại vào Hắc Hỏa nhất mạch. Mục đích của hắn là Thân Huyền Hỏa Thụ."
"Mà Thần Huyền Hỏa Thụ chính là vật trấn tông của Thân Huyền Hỏa tông chúng ta. Nếu như một người ngoài chiếm được cơ duyên trên Thần Huyền Hỏa Thụ, ngươi cho rằng đó sẽ là cảnh tượng như thế nào?"
Dương thống soái ngây ngẩn cả người, sau khi nghe được những lời này mới chậm rãi tỉnh táo lại, kết hợp lời của Hoàng thống soái nói với suy nghĩ của mình mới nhận ra vấn đề, trong mắt lộ vẻ giật mình.
Thấy vậy, Hoàng thống soái cũng hiểu Dương thống soái đã nhận ra, hừ lạnh nói: "Không sai, cho dù hắn đã gia nhập vào Hắc Hỏa nhất mạch và trở thành khách khanh rồi đi chăng nữa, đối với Thần Huyền Hỏa tông mà nói vẫn chỉ là một người ngoài."
Bất cứ ai chiếm được cơ duyên trên Thân Huyền Hỏa Thụ thì đều phải báo cáo cho tông chủ đang bế quan.
"Nếu như hắn chiếm được cơ duyên trên Thần Huyền Hỏa Thụ, lại còn sát hại quá nhiều người của tông môn chúng ta, thì ngươi nghĩ rằng tông chủ có đồng ý cho hắn mang cơ duyên Thần Huyền Hỏa Thụ đi không?”
Phải rồi!
Người ngoài thì cuối cùng cũng chỉ là người ngoài mà thôi.
Hơn nữa còn là một người ngoài đã giết nhiều người của tông môn bọn họ.
Cho dù không phải là sai lâm của Diệp Thu Bạch, thân là người đứng đầu của một tông môn mà để cho Diệp Thu Bạch mang cơ duyên đi, chẳng phải sẽ khiến người trong tông môn bất mãn sao?
"Ngươi nghĩ hắn không dám giết ngươi hay là không có thực lực giết ngươi?" Hoàng thống soái cười lạnh một tiếng, nói: "Hắn tha ngươi một mạng chẳng qua là vì cơ duyên mà thôi."
"Có thể nghĩ đến chuyện sâu xa như vậy, hơn nữa còn tỉnh táo mà tha cho đối thủ một mạng, ngươi còn nghĩ hắn là một nhân vật đơn giản nữa không?"
Có đôi khi, muốn giết một người rất dễ dàng, nhưng có thể giết người mà lại kiềm chế lại không giết, đó mới là người thật sự thông miinh tỉnh táo.
Sắc mặt Dương thống soái khó coi, nói: "Nhưng chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy?"
Hoàng thống soái lắc đầu, vận dụng tiên khí đưa Dương thống soái và những đệ tử khác đi, vừa đi vừa nói: "Sau khi trở về, ta sẽ nói lại chuyện này với tám mạch khác."
"Ít nhất phải để cho các mạch khác biết, đây không chỉ là chuyện của riêng Thanh Hỏa nhất mạch chúng ta...'
Tạm thời trói buộc bọn họ lại vì lợi ích tập thể, đây mới là biện pháp ổn thỏa nhất.