Chương 1479: Hai điều kiện
Chương 1479: Hai điều kiệnChương 1479: Hai điều kiện
Lục Trường Sinh vĩnh viễn là át chủ bài cuối cùng của đám đệ tử như Diệp Thu Bạch.
Đương nhiên, các đệ tử cũng không thể quá mức ỷ lại vào Lục Trường Sinh được. Chỉ sau khi đã cố gắng hết sức, nhận ra thật sự không còn cách nào chạy thoát được, hoặc là trong tình huống sinh tử thì mới có thể dùng đến con át chủ bài cuối cùng - vô địch thế gian này.
Lúc này, Thanh Minh thú đang ở sâu dưới đáy biển Thanh Minh hải, quan sát nhất cử nhất động của Diệp Thu Bạch. Sau khi thấy Diệp Thu Bạch không trốn thoát được thì trong lòng cũng do dự.
Rốt cuộc nên cứu hay không cứu?
Nói thật, Diệp Thu Bạch là người thích hợp nhất mà Thanh Minh thú gặp được trong những năm gần đây, có thể kế thừa truyền thừa của Thanh Vân kiếm chủ. Nếu để mặc hắn chết như thế thì không khỏi có hơi đáng tiếc.
Nhưng khi Thanh Minh thú đang do dự.
Một luồng kim quang chói sáng từ chỗ Diệp Thu Bạch phóng lên trời cao!
Luồng kim quang rực rỡ này, ngay cả Thanh Minh thú cũng không nhìn ra được rốt cuộc là loại đẳng cấp nào, không cách nào đánh giá được thứ này mạnh đến mức nào!
Chẳng lẽ là một trong những nhân vật nào đó đứng đầu Hỗn Độn giới ra tay?
Không phải các nhân vật đứng đầu Hỗn Độn giới đều ở Thương Huyền đại lục sao? Vì sao lại xuất hiện ở Thanh Minh đại lục?
Cũng chỉ có nhân vật ở Thương Huyền đại lục mới có thể mang đến cảm giác này.
Nhưng mà khi luồng kim quang đó phóng lên trời, một kết giới cực lớn bao bọc khu vực.
Thanh Minh thú không còn quan sát được tình huống, cảm giác như Diệp Thu Bạch và bốn gã cường giả Thần Minh cảnh của Hiên Viên gia và Minh kiếm Lý thị đã hoàn toàn biến mất.
Đằng sau, hai chiếc hải thuyền của Hiên Viên gia và Minh kiếm Lý thị chậm rãi đuổi theo đến đây, nhưng cũng đó mất đi liên hệ với đám người Diệp Thu Bạch.
Nếu bọn họ biết được trong đó đã xảy ra chuyện gì, có lẽ sẽ cảm thấy may mắn thì hải thuyền của bọn họ đuổi theo không kịp. ...
Ngay lúc này.
Trước mặt Diệp Thu Bạch, kim quang dần tan biến đi, một nam nhân mặc áo trắng xuất hiện trước người hắn.
Chỉ thấy nam nhân đó mỉm cười nhìn Diệp Thu Bạch, nói: "Xem đi, ta biết ngay mà, tiểu tử ngươi tuyệt đối không chịu được ngồi im mà đi gây chuyện."
Diệp Thu Bạch ngại ngùng gãi đầu, nói: "Sư tôn, thật sự ta cũng hết cách rồi. Chẳng lẽ lão nhân gia ngài muốn nhìn ta cứ như thế mà chết ở bên ngoài, làm một cô hồn dã quỷ sao?"
Lục Trường Sinh vươn ngón tay chọc chọc vào trán của Diệp Thu Bạch, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa bực mình nói:
"Ngươi... ngươi! Đây là đánh tráo khái niệm!" Diệp Thu Bạch nói: "Ta cũng hết cách rồi mà, cũng chỉ muốn nhanh chóng nâng cao cảnh giới thôi. Vậy mới có thể sớm ngày đỡ đần cho các sư đệ sư muội, có giúp việc được cho sư tôn ngài nữa.”
"... Ngươi cảm thấy, chỉ cần đám tiểu gia hỏa các ngươi không gây họa thì ta sẽ có rắc rối sao?"
"Đúng vậy."
Vốn Lục Trường Sinh không gặp rắc rối, cũng không có nguy hiểm gì.
Tất cả rắc rối và nguy hiểm đều bắt đầu liên tiếp xuất hiện từ khi thu đám Diệp Thu Bạch làm đệ tử.
Nghĩ đến đây, Diệp Thu Bạch chủ động nói: "Ta biết rồi mà, khi trở về với sư tôn, ta sẽ đi quét núi!"
Lục Trường Sinh cười lạnh nói: "Tiểu tử thối, muốn định trước hình phạt với ta sao? Quét núi không đủ, ngươi phải quét sạch sẽ toàn bộ Trường Sinh giới cho tai"
Đương nhiên khi nhắc đến ba chữ Trường Sinh giới, Lục Trường Sinh nói với Diệp Thu Bạch bằng hình thức truyên âm.
Đề phòng bị đám người bên ngoài nghe thấy.
Diệp Thu Bạch xụ mặt xuống.
Ai, quả nhiên không có gì qua mắt được sư tôn mà.
Vốn nghĩ rằng chỉ cần chủ động nói đi quét núi, lỡ như sư tôn thuận miệng đồng ý thì quét một ngọn núi là xong.
Kết quả... Ai, không nói nữa, nói nhiêu nước mắt cũng rơi nhiều.
Lúc này phía trên truyên đến một giọng nói dò hỏi.
"Xin hỏi tiền bối... là sư tôn của hắn?”
Lục Trường Sinh không trả lời mà quay đầu lại, lại là tình tiết kiểu này, nhưng mà cũng không cách nào thay đổi được, trừ khi đám tiểu tử này không gây họa nữa...
"Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sao?" Lục Trường Sinh hỏi ngược lại.
Lão giả Tạ Đỉnh nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Lục Trường Sinh, nhưng không cách nào nhìn ra được cảnh giới của hắn.
Khi thân thức quan sát quanh người Lục Trường Sinh, chỉ cảm thấy không gian xung quanh nam nhân áo trắng là một mảnh hỗn độn vặn vẹo!
Trong đó không hề có bất kỳ lực lượng quy tắc nào cả, cứ như mà một không gian hư vô trống rỗng!
Đừng nói đến nhìn thấu được cơ thể Lục Trường Sinh, bọn họ căn bản không thể nào đưa thân thức của mình xuyên qua không gian hỗn độn vặn vẹo quanh người Lục Trường Sinh.
"Không biết tiên bối đến từ thế lực nào?"
Nam nhân cường tráng cười nói: "Chắc là tiền bối đã từng nghe nói qua Minh kiếm Lý thị và Hiên Viên gia chúng ta đúng không." Ở Thanh Minh đại lục, đây là hai thế lực đỉnh cấp mà không ai không biết.
Đồng thời cũng là thế lực mà tất cả các kiếm tu trên Thanh Minh đại lục đều mong ước được vào, chen vỡ đầu cũng muốn gia nhập.
Nếu Lục Trường Sinh là sư tôn của Diệp Thu Bạch, trong suy nghĩ của bọn họ, đương nhiên Lục Trường Sinh cũng là một kiếm tu.
Kiếm tu mà không biết đến Hiên Viên gia và Minh kiếm Lý thị thì thật là khó tin.
Ừm...
Nhưng mà trên đời này quả thật có những người như vậy.
Chỉ thấy Lục Trường Sinh lắc đầu, vẻ mặt ngờ nghệch hỏi: "Không biết, nổi danh lắm sao?"
Nam nhân cường tráng định nói gì đó thì ngừng, giống như bị nghẹn họng.
Lại nghe thấy Lục Trường Sinh nói thêm:
"Hơn nữa ta cũng không cần biết Minh gì gì đó của các ngươi... À, Lý thị, còn có Hiên Viên gia gì nữa."
Sắc mặt của nam nhân cường tráng và lão giả Tạ Đỉnh trâm xuống, trong mắt hiện lên sự tức giận.
Đây chính là đang công khai sỉ nhục gia tộc bọn họ.
Lục Trường Sinh căn bản cũng không muốn cho đám người đó cơ hội nói chuyện, nói: "Hơn nữa bây giờ ta chỉ muốn làm rõ một chuyện."
"Chuyện gì?" Lão giả Tạ Đỉnh hỏi.
"Các ngươi, khi dễ đồ đệ của ta có đúng không?" Khi nói đến chuyện này, vẻ mặt của Lục Trường Sinh trở nên nghiêm nghi.
"Mặc dù ta nhìn không vừa mắt tiểu tử này, nhưng dù sao thì nó vẫn là đồ nhi của ta. Các ngươi... muốn giết và cướp đoạt truyền thừa của đồ nhi ta đúng không?”
Khi sư tôn nói ra những lời này, ban đầu Diệp Thu Bạch rất cảm động, cảm động đến suýt chút nữa rơi nước mắt.
Nhưng sau khi nghe xong câu nói đó, hắn lại dở khóc dở cười.
Lão giả Tạ Đỉnh ngược lại rất thẳng thắn, gật đầu thừa nhận nói: "Đúng là bây giờ chúng ta đang có ý định này. Dù sao chúng ta đã cho hắn lựa chọn điều kiện mà tất cả các kiếm tu đều mong ước, nhưng chính hắn nhất định phải chọn lựa một con đường chết. Vậy thì chúng ta cũng không còn cách nào khác."
Tình cảnh giương cung bạt kiếm!
Nói đến mức này rồi, bầu không khí trở nên căng thẳng, trong căng thẳng còn xen lẫn sát khít
Lục Trường Sinh nở nụ cười nói: "Các ngươi thật là bá đạo. Nếu vậy thì ta cũng muốn bá đạo, cho các ngươi hai lựa chọn.”
Lão nhân Tạ Đỉnh hơi nhíu mày, đáp: "Rửa tai lắng nghe."
"Thứ nhất, đầu hàng, làm bảo tiêu cho đệ tử của ta. Có lẽ ta sẽ chỉ điểm cho các ngươi một chút trên phương diện kiếm đạo." "Thứ hai... Èm, nghĩ không ra điều thứ hai, vậy coi như là chọn cái chết đi."