Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế ( Dịch)

Chương 210 - Chương 1480: Ngươi Nói Chậm Quá

Chương 1480: Ngươi nói chậm quá Chương 1480: Ngươi nói chậm quáChương 1480: Ngươi nói chậm quá

Thần Minh cảnh là một cảnh giới rất đặc thù.

Ít nhất phải vượt qua năm tầng lôi kiếp thì mới có khả năng thuận lợi đột phá đến Quân Thần cảnh.

Vượt qua được mỗi một tầng lôi kiếp, thực lực sẽ tăng lên một bước lớn. Vượt qua càng nhiều lôi kiếp thì khi đạt tới Quân Thần cảnh thực lực cũng sẽ càng mạnh hơn, đồng thời nền tảng cũng càng thêm vững chắc, con đường tu đạo sau này càng mở rộng.

Chỉ có điều, chung quy lại thì vượt qua mỗi một tầng lôi kiếp, thực lực cũng sẽ không có bước nhảy vọt quá lớn như khi trực tiếp đột phá một đại cảnh giới.

Cho nên đối với cường giả Thần Minh cảnh mà nói.

Cho dù đối phương đã vượt qua nhiều tầng lôi kiếp hơn mình, có lẽ đánh không lại, nhưng cũng không xảy ra tình huống đánh không lại mà còn không chạy thoát được, chỉ biết bất lực bị chém giết trong nháy mắt.

Đây cũng là chỗ dựa của đám người Tạ Đỉnh.

Bởi vì bọn họ cảm thấy cảnh giới cao nhất của Lục Trường Sinh cùng lắm là đã vượt qua bốn hay năm tầng lôi kiếp, sau đó lại dùng vài bí pháp đặc biệt để che giấu khí tức cảnh giới của bản thân.

Vế sau thì bọn họ đoán đúng rồi, nhưng vế trước thì đã sai hoàn toàn...

Sau khi nghe Lục Trường Sinh nói ra điều kiện thứ nhất, trên mặt bốn gã cường giả Thần Minh cảnh này đã tràn đầy tức giận, kiếm khí không ngừng tuôn ra từ trong cơ thểi

Khi nghe đến điều kiện thứ hai, một gã cường giả Thần Minh cảnh bên Minh kiếm Lý thị đã quát khẽ một tiếng, nói: "Đừng có quá đáng! Nội tình của Minh kiếm Lý thị không phải các ngươi có thể tùy tiện xúc phạm!"

Nói rồi, gã đó cũng đồng thời chém ra một kiếm về phía Lục Trường SinhI

Nhất thời lôi đình chỉ lực trong thiên địa đều như hội tụ vào đạo trảm kích mạnh mẽ này!

Xung quanh trảm kích, lôi long hổ thú hiện lên vờn quanh, gào thét.

Chỉ là một đạo trảm kích mà thôi, lại gây nên sóng to gió lớn xung quanh vùng biển này.

Lôi đình lóe sáng đủ để nhìn thấy những rãnh nứt dưới đáy biển.

Lục Trường Sinh nhìn gã cường giả Thần Minh cảnh của Minh kiếm Lý thị kia, bình thản nói: "Xem ra ngươi lựa chọn điều thứ hai."

Nói xong, Lục Trường Sinh giơ ngón tay điểm tới.

Chỉ trong nháy mắt, tựa như hết thảy lực lượng căn nguyên kiếm đạo - nguồn gốc kiếm thuật đều ngưng tụ thành một thanh trường kiếm trông mỏng manh, trực tiếp chém vào trảm kích của Minh kiếm Lý thị.

Khí thế cực kỳ khủng khiếp.

Trảm kích của cường giả Minh kiếm Lý thị va chạm với một kiếm của Lục Trường Sinh lại không hề có bất kỳ một cơ hội chống chọi nào, thậm chí không chịu được một khắc đã bị nghiền nát!

Thế công của thanh trường kiếm vẫn không dừng lại, tiếp tục chém về phía gã cường giả Thần Minh cảnh của Minh kiếm Lý thị.

Góc áo Lục Trường Sinh khẽ lay động, thân ảnh hắn chợt biến mất tại chỗiI

Lúc trường kiếm sắp chém vào cổ tên đó, đột nhiên Lục Trường Sinh xuất hiện trước mặt hắn ta, tay cầm trường kiếm, nhẹ nhàng vỗ vào cổ tên cường giả Thần Minh cảnh kia.

Lục Trường Sinh không ra tay chém luôn mà mặt kê mặt, cười nói:

"Hôm nay, chắc là ngươi đã biết được điều kiện mà các ngươi đưa ra quá đáng đến cỡ nào rồi chứ?"

Điều kiện?

Khi thực lực của ngươi mạnh hơn đối phương, đã không còn gọi là điều kiện nữa, mà là thông báo.

"Nếu ngươi dám giết ta, Minh kiếm Lý thị sẽ truy đuổi ngươi đến chân trời góc biển..." Thanh kiếm chặn trước cổ họng, mũi kiếm đâm thủng da thịt, máu tươi rỉ ra.

Nhưng ngay khi gã Thân Minh cảnh kia nói xong câu nói đó, Lục Trường Sinh nhẹ nhàng đẩy mạnh thanh kiếm trong tay, xuyên thủng cổ người này. Đồng thời một luồng kiếm khí cuồng bạo đã xoắn nát cơ thể gã ta từ trong ra ngoài, xoắn nát luôn cả thần hồn không còn một mảnh!

Ừm, vậy thì cũng có thể tiết kiệm được chút công sức xóa sạch dấu vết.

Xung quanh Lục Trường Sinh, nam nhân cường tráng còn lại bên Minh kiếm Lý thị, lão giả Tạ Đỉnh và một gã Thần Minh cảnh khác của Hiên Viên gia thấy thế thì sửng sốt, nhanh chóng kéo xa khoảng cách với Lục Trường SinhI

Trong đó, lão giả Tạ Đỉnh và nam nhân cường tráng trực tiếp bỏ chạy!

Không ai trong số bọn họ có thể ngăn cản được một kích của Lục Trường Sinh.

Hơn nữa đối phương cũng không để Hiên Viên gia và Minh kiếm Lý thị vào mắt.

Không chạy chẳng lẽ đứng chờ chết?

Nhưng Lục Trường Sinh không vội vàng đuổi theo, dù sao quanh đây cũng có kết giới do hắn bày ra, chạy cũng vô dụng.

Ngay cả liên hệ thân hồn cũng không thể truyên ra ngoài.

Rất nhanh, ba gã Thần Minh cảnh đều đụng vào một kết giới vô hình, sắc mặt bọn hắn vô cùng âm trầm, bắt đầu dùng hết sức tấn công muốn phá vỡ kết giới.

Từng luồng kiếm khí tuôn ra ào ào như lũ, điên cuồng va chạm với kết giới.

Nhưng kết giới vẫn không hề rung lắc chút nào...

Đừng nói có vết nứt hay không, ngay cả chút rung động cũng không có.

Bọn họ không thể nào phá vỡ kết giới này được.

Sau khi phát hiện không có cách nào trốn thoát, nụ cười thoải mái trên mặt nam nhân cường tráng của Minh kiếm Lý thị đã biến mất, quay đầu nhìn vê phía Lục Trường Sinh đang chậm rãi đi tới, nói: "Ngươi muốn cái gì."

Hắn không nói ra mấy chữ buông tha cho ta.

Đối với người như hắn mà nói, làm sao có thể thốt ra những lời van xin không cần tự tôn như thế?

Người đã đứng trên địa vị cao như thế này, cho dù gặp phải tình huống nguy hiểm đến tính mạng cũng không dễ dàng hạ mình.

Lục Trường Sinh cười nói: "Ta đã nói điều kiện rồi."

Tròng mắt của nam nhân cường tráng đảo một vòng, nói: "Được rồi, ta đồng ý."

Nhưng mà khi hắn ta vừa dứt lời.

Lục Trường Sinh chỉ tay ra, kiếm khí xuyên thẳng qua mi tâm, vẻ mặt của nam nhân cường tráng vẫn còn đọng lại vẻ không thể tin được, thân hồn dần dần tiêu tán.

"Không phải ngươi nói đồng ý làm hộ vệ cho đồ đệ ngươi thì không cần phải chết sao?"

“Ngươi không giữ chữ tín.'

Nhìn nam nhân cường tráng rơi xuống, Lục Trường Sinh hoàn toàn hủy diệt thi thể hắn, sau đó mới ngại ngùng nói: "Hắn nói hơi chậm, ta không kịp thu tay lại, ngại quá."

Lão giả Tạ Đỉnh: "..."

Lão và một cường giả Thần Minh cảnh khác thuộc Hiên Viên gia không dám nói gì, đồng tử co rụt.

Sau khi suy nghĩ một lúc, hai người nhìn nhau, bất đắc dĩ gật đầu, gã cường giả Thần Minh cảnh kia lập tức nói: "Chúng ta đồng ý với điều kiện thứ nhất, làm hộ vệ cho đồ đệ của ngươi ba năm.”

Lục Trường Sinh lại nói: "Ba năm? Quá ngắn, ngươi yên tâm đi được rồi."

Kiếm khí xẹt qua.

Gã đó thần hồn câu diệt.

Lão giả Tạ Đỉnh nuốt một ngụm nước bọt, chút lòng tự tôn còn sót lại cũng hoàn toàn tan biến sau cái chết của ba người cùng cảnh giới.

Chỉ thấy lão giả Tạ Đỉnh quỳ gối trên không, nói: "Lão hủ nguyện ý vĩnh viễn làm hộ vệ cho đệ tử của ngươi."

Hơn nữa, đi theo bên cạnh người như thế cũng không thiệt thòi.

Thực lực này, thật sự quá mạnh mẽ...

Khi trong đầu lão đang suy nghĩ thì Lục Trường Sinh đã đặt tay lên đầu lão.

Dưới ánh mắt hoảng sợ của lão giả Tạ Đỉnh, cơ thể lão bốc cháy.

Chỉ trong nháy mắt, cơ thể và thần hồn đã bị thiêu đốt không còn gì.

Diệp Thu Bạch ngơ ngác hỏi: "Không phải hắn đã đồng ý rồi sao?"

Lục Trường Sinh nhìn Diệp Thu Bạch với ánh mắt ghét bỏ, nói: "Theo ta lâu như vậy mà ngươi không học được chút gì sao?” "Người của hắn đều đã chết sạch. Cho dù chấp nhận trở thành hộ vệ cho ngươi thì cũng là vì sợ hãi nên mới làm, ít nhiều gì trong lòng cũng sẽ mang oán hận. Để những người như thế làm hộ vệ bên cạnh ngươi chính là đang lấy tính mạng của ngươi ra đánh cược."

Khả năng nguy hiểm này, cho dù chỉ xuất hiện có một chút thì Lục Trường Sinh cũng không thể để cho nó phát sinh bên cạnh mình.

Nói rồi, Lục Trường Sinh hỏi Diệp Thu Bạch: "Lúc trước ngươi nói muốn trở về với ta?"

Diệp Thu Bạch gật đầu.

Lục Trường Sinh nói: "Tiểu tử ngươi thật đúng là giỏi gây họa, sau này không chừng những chuyện như thế nào còn tiếp tục tái diễn. Tiếp theo ngươi xóa sạch dấu vết đi, ta ở đây kiểm tra.
Bình Luận (0)
Comment