Chương 1490: Dị thường, điều tra Hàn Thổ thôn
Chương 1490: Dị thường, điều tra Hàn Thổ thônChương 1490: Dị thường, điều tra Hàn Thổ thôn
Nụ cười trên gương mặt trụ trì dân dần biến mất, nhìn nam nhân nho nhã trước mắt này với ánh mắt có chút kinh ngạc.
Chuyện này đều là sự thật mà các thế lực lớn ngầm hiểu. Nhưng trong tình huống không có bất kỳ mâu thuẫn nào với Phật môn, chưa bao giờ có một ai dám nói thẳng ra. Càng đừng nói đến dám thốt ra những lời làm ảnh hưởng đến thanh danh của Phật môn tại ngay trong lãnh địa Phật môn này.
Thế nhưng, là một người của Phật môn, đương nhiên công phu dưỡng khí rất tốt. Trên gương mặt trụ trì lại nở một nụ cười từ bi, nói: "Tất nhiên là không ép buộc. Nếu như thí chủ không tin Phật tổ thì chúng ta cũng sẽ không cưỡng cầu. Mỗi người đều có sự lựa chọn của bản thân."
Những lời này không chê vào đâu được.
Ninh Trần Tâm cũng không biết tìm được điểm đột phá ở đâu. Hắn nhìn chằm chằm vào trụ trì, vị hòa thượng trước mặt này ngoại trừ lộ ra chút kinh ngạc thoáng qua trong chớp mắt vừa nãy, thì không còn để lộ sơ hở nào.
Nhưng cũng chính trong một thoáng kinh ngạc đó, Ninh Trần Tâm đã hoàn toàn xác định được rằng, hiện giờ Phật môn đang có vấn đề.
Nếu mọi chuyện đúng như suy đoán của Ninh Trân Tâm, Phật môn đã dùng phương pháp nào đó bất chính, ra tay với phàm nhân bình thường để thu nhận lực lượng tín ngưỡng từ họ.
Đây là chuyện mà Ninh Trân Tâm dù thế nào đi nữa cũng không chấp nhận nổi.
"Có lẽ thí chủ không nên nghi oan cho Phật môn chúng ta. Phật môn luôn làm việc quang minh lỗi lạc, đường đường chính chính, sẽ không làm ra những chuyện cẩu thả đó." Trụ trì chắp tay trước ngực, nói tiếp: "Nếu thí chủ đến vì chuyện này, lão nạp nghĩ bây giờ thí chủ có thể xuống núi được rồi."
Không tìm thấy manh mối.
Nhưng lần này Ninh Trần Tâm đến đây cũng không vì mục đích tìm kiếm manh mối, chỉ là muốn xác định xem rốt cuộc thì Phật môn có làm chuyện gì tổn thương đến Thiên Hòa hay không.
Hôm nay trong lòng đã có suy đoán, đương nhiên cũng không cần tiếp tục ở lại đây nữa, dù sao cũng không tìm ra manh mối nào.
Vì thế Ninh Trân Tâm đứng dậy nói lời cáo biệt: 'Đã làm phiền."
Trụ trì cũng đứng dậy, tiễn Ninh Trần Tâm ra cửa.
Khi Ninh Trần Tâm vừa bước một chân ra khỏi ngưỡng cửa, hắn không quay đầu lại mà hỏi: "Nếu như Phật chỉ tôn tại vì lực lưỡng tín ngưỡng, do đó mà không từ thủ đoạn... Vậy thì Phật cũng không cần tồn tại nữa."
Sau khi nói xong những lời này, hắn nhấc chân rời khỏi Phật tự.
Trụ trì nhìn Ninh Trân Tâm đi càng lúc càng xa, nụ cười từ bi đã biến mất từ bao giời Chỉ còn lại vẻ mặt lạnh lùng, sát khí lộ rõ trong đôi mắt. Người này, chính là đại họa. ...
Sau khi Ninh Trân Tâm rời khỏi Phật tự thì lập tức xuống núi.
Trên núi không có gì để điều tra.
Nếu tín đồ Phật môn đa phần là những phàm nhân bình thường, vậy thì có lẽ nên điều tra từ một vài thôn xóm xung quanh Phật môn.
Nghĩ vậy, Ninh Trần Tâm cố ý tìm đến một thôn làng cách lãnh địa Phật môn tương đối xa.
Nếu quá gần thì rất có thể sẽ đều là tín đồ Phật môn, rất khó để điều tra ra manh mối nào.
Chỉ có thể tìm được manh mối trên những người vẫn còn giữ lại ý thức bản thân và suy nghĩ riêng trong tâm trí.
Đi qua mười thôn làng, cuối cùng hắn dừng chân trước một cổng thôn, phía trên có khắc ba chữ.
Hàn Thổ thôn.
Coi như là một thôn làng nằm ở biên giới lãnh địa Phật môn.
Thôn này có vẻ không lớn, so với Phúc Miếu thôn thì còn nhỏ hơn vài phần.
Người dân nơi đây cũng không có đất canh tác, đất lạnh khô cằn, thổ nhưỡng cứng và ít dinh dưỡng, không thích hợp để trông trọt. Bọn họ chỉ chăn nuôi một vài gia súc gia câm để giải quyết ấm no.
Ninh Trần Tâm đi vào thôn.
Thôn dân trong thôn nhìn thấy Ninh Trân Tâm mặc một thân bạch y đi vào thì hơi sững sờ, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác hoặc tò mò.
Hắn nhìn quanh bốn phía.
Ninh Trần Tâm thả thần thức ra, phát hiện rằng trong mỗi căn nhà của các thôn dân đều có một pho tượng Phật nhỏ.
Lúc này, một lão già khom lưng cầm gậy chống đi tới trước mặt Ninh Trần Tâm, hỏi: "Vị... Tiên sư này, không biết ngài đến Hàn Thổ thôn chúng ta có chuyện gì?"
Ninh Trần Tâm lắc đầu nhẹ, cười nói: "Ta muốn vào hỏi một vài vấn đề."
Trưởng thôn sửng sốt: "Không biết tiên sư muốn hỏi điều gì?"
Ninh Trần Tâm nhìn xung quanh, nhìn thấy một thiếu niên da ngăm đang cho gà ăn thì đi đến đó.
Dường như nhận ra Ninh Trần Tâm đi đến gần mình, thiếu niên nhìn qua, chỉ liếc qua trong chốc lát rồi lại quay đi.
Thấy thế, Ninh Trần Tâm cũng nhận ra những thôn dân khác có vẻ không muốn chạm tâm mắt với thiếu niên, hắn lên tiếng hỏi: "Ngươi tên gì?"
Thiếu niên không trả lời.
"Hình như ngươi không có quan hệ tốt với những thôn dân khác phải không?"
Vẻ mặt thiếu niên trở nên căng thẳng, chỉ tiếp tục rải thức ăn cho gà ăn, nhìn chằm chằm vào đàn gà trước mặt mà không nói gì. Ninh Trần Tâm quyết định truy hỏi cho ra lẽ, hắn dùng âm thanh chỉ vừa đủ cho hai người bọn họ nghe được, nói: "Có phải bởi vì Phật môn không?"
Lúc này thiếu niên mới nhìn về phía Ninh Trân Tâm, miệng khẽ nhếch lên nhưng cũng không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ.
Ninh Trần Tâm mỉm cười: "Những thôn dân khác đều tin, vì sao ngươi lại không tin?"
Lần đầu tiên thiếu niên mở miệng nói chuyện, giọng nặng nề đáp: "Tin Phật thì có ích lợi gì? Có thể giúp Hàn Thổ thôn này tốt lên không?"
Ninh Trần Tâm lắc đầu: "Không thể..."
"Vậy không phải là đúng rồi sao?"
"Nhưng ta thì có thể." Ninh Trần Tâm cười nói, sau đó hắn lật bàn tay lại, toàn bộ thổ nhưỡng của Hàn Thổ thôn được bao quanh trong một vầng sáng trắng.
Truyền lực lượng của mình vào trong đất, để cho thổ nhưỡng vốn không có bất kỳ sức sống nào tràn ngập sinh mệnh lực.
Những thôn dân khác thấy cảnh như vậy thì vô cùng vui vẻ.
Bọn họ đều quỳ hai gối xuống bái lạy với Ninh Trần Tâm.
"Đa tạ tiên sư, đa tạ tiên sư!"
"Chắc chắn tiên sư là do Phật môn phái đến để cứu vớt Hàn Thổ thôn chúng ta!"
"Cầu nguyện mỗi ngày đã có tác dụng!"
Thiếu niên cũng hơi kinh ngạc, lập tức hỏi: "Ngươi là người Phật môn sao?”
Ninh Trần Tâm lắc đầu cười nói: "Bây giờ ta đã giúp ngươi, vậy ngươi cũng phải trả lời vấn đề của ta được không?"
Thiếu niên do dự một lúc rồi cũng gật đầu, nói: "Đến nhà ta đi."
Nói xong, hắn dẫn Ninh Trần Tâm đi vào một căn phòng nhỏ được xây lên bằng những hòn đá chồng lên nhau.
Thiếu niên đặt một cái ghế cũ nát đến trước mặt Ninh Trần Tâm, sau khi Ninh Trân Tâm ngồi xuống, nhìn xung quanh căn phòng không có bất cứ thứ gì liên quan đến Phật giáo thì hỏi thiếu niên: "Hình như người trong thôn này đều là tín đồ Phật môn, ngươi thì sao?"
"Ta không phải, nhưng bọn họ thường khuyên ta nên tin Phật."
"Vậy ngươi biết vì sao bọn họ lại tin tưởng vào Phật môn đến thế không?" Ninh Trần Tâm nghỉ ngờ hỏi: "Chuyện này chắc chắn không phải đột ngột diễn ra chứ?”
Thiếu niên gật đầu đáp: "Cụ thể thì ta cũng không rõ lắm. Ta chỉ biết là gia gia ta từng nói với ta, lúc trước có một tên lừa trọc đi đến Hàn Thổ thôn, dạy cho thôn dân vài điều. Kể tử khi đó, phần lớn mọi người từ trên xuống dưới Hàn Thổ thôn đều bắt đầu tin Phật."
Dạy cái gì?
Đang lúc Ninh Trần Tâm còn chưa suy nghĩ ra.
Bên ngoài có tiếng chuông lớn vang lên.
Ninh Trần Tâm vừa định đi ra ngoài xem có chuyện gì thì lại bị thiếu niên giữ chặt lại, nói: "Đừng đi ra ngoài, thời gian này là lúc tập thể trong thôn tụng kinh bái Phật."
Tập thể tụng kinh bái Phật?
Ninh Trần Tâm khẽ nhíu mày.
Ngay cả khu vực biên giới như nơi đây cũng đã cuồng tín Phật giáo đến mức độ này sao?
Tình huống thế này quả thật không bình thường.
Ninh Trần Tâm không đi ra ngoài mà thông qua thần thức để quan sát tình hình bên ngoài.
Chỉ thấy ở cổng Hàn Thổ thôn, có một pho tượng Phật lớn cao bằng người. Trưởng thôn chỉ đạo khoanh chân ngôi tụng kinh trên bồ đoàn, sau đó dập đầu.
Từng luồng lực lượng tín ngưỡng bay ra từ trong thiên linh cái của các thôn dân, nhập vào trong pho tượng Phật kia...