Chương 1489: Đàm đạo luận thiền!
Chương 1489: Đàm đạo luận thiền!Chương 1489: Đàm đạo luận thiền!
Phật môn ở Thương Huyền đại lục không phân chia đẳng cấp cụ thể.
Dù sao tín đồ Phật môn quá nhiều, trải rộng toàn bộ Hỗn Độn giới... thậm chí là ở các đại giới khác.
Cũng chính bởi vì như thế, cơ bản thì hầu như tất cả các thế lực đều không dám cố ý trêu chọc Phật môn.
Bọn họ đều hiểu rõ, Phật môn có nhiều tín đồ như vậy, lực lượng tín ngưỡng đã sớm tích tụ lại thành một mức độ cực kỳ khủng bố. Người của Phật môn công kích bằng lực lượng tín ngưỡng, không biết có bao nhiêu người có thể đón đỡ được.
Nhưng mà Phật môn cũng không chủ động đi tranh giành tài nguyên với các thế lực khác, cũng sẽ không phát sinh xung đột với những cường giả đến từ các thế lực kia.
Họ thường chủ yếu nhằm vào các tán tu và những phàm nhân bình thường, truyền đạo cho những người đó, khiến cho bọn họ tin phục Phật môn, trở thành tín đồ của Phật môn. Đây là cách để Phật môn gia tăng lực lượng tín ngưỡng.
Lực lượng tín ngưỡng, đây mới chính là nguyên nhân giúp cho Phật môn kéo dài không SUY.....
Ngay lúc này.
Sau bảy ngày lên đường, Ninh Trân Tâm thông qua không gian tiết điểm trung chuyển qua nhiều nơi, rốt cuộc cũng đi tới lãnh địa của Phật môn ở Thương Huyền đại lục.
Phạm vi lãnh thổ của Phật môn rất lớn.
Bốn phần phía đông Thương Huyền đại lục là thuộc về Phật môn.
Nơi này không có thành trì, chỉ có từng ngọn núi cao thấp nhấp nhô, ở trên mỗi một ngọn núi đều sẽ có một Phật tự.
Nơi đây dường như không có bóng tối, không có nhiều mây che khuất mặt trời. Ánh mặt trời màu vàng rực chiếu xuống các đỉnh núi, rọi sáng mỗi tòa Phật tự.
Càng đi vào trung tâm, những ngọn núi càng ngày càng cao dần, đồng thời quy mô của Phật tự cũng sẽ càng lúc càng lớn.
Điều này thể hiện đẳng cấp của Phật tự này càng cao.
Khi Ninh Trân Tâm đi đến bên ngoài cùng, đã có thể nhìn thấy các tín đồ Phật môn đang không ngừng ra vào, trên mặt đều mang sự thành kính đến nỗi đơ cứng.
Ở bên ngoài càng có nhiều tín đồ như thế hơn, càng nhiều khách hành hương hơn.
Cho dù chỉ là một người bình thường, nhưng cũng có thể đóng góp lực lượng tín ngưỡng đến một mức độ cực kỳ đáng sợ.
Hắn nhớ lại lời của vị lão ni cô.
Đi đến nơi này, tìm kiếm cách giải thích nghi ngờ, tìm kiếm một đáp án...
Ninh Trần Tâm liền đi lên ngọn núi trước mặt. Trong quá trình leo lên, hắn thấy đa phần là phàm nhân bình thường, cho dù có tu sĩ cũng sẽ không ngự không mà đi, thành thật nghiêm túc bước đi trên cầu thang đá xanh, từng bước từng bước chậm rãi leo lên trên.
Hơn nữa những người leo lên, hầu như ai cũng mỗi lần bước hết một tầng bậc thang là sẽ dừng lại một chút, bái lạy Phật tự phía trên.
Chuyện này có vẻ như rất bình thường, nhưng không biết vì sao có vài chỗ khiến cho Ninh Trân Tâm cảm thấy rất kỳ quái.
Có một loại không khí không thích hợp.
Nhưng lại không nói nên lời.
Ninh Trần Tâm khẽ nhíu mày, tiếp tục đi lên trên, mọi chuyện phải chờ lên đỉnh núi mới biết được.
Ninh Trần Tâm đi rất nhanh, hơn nữa cũng không đi một bước thì bái một lạy như những người khác, điều này khiến cho khách hành hương xung quanh chú ý đến.
Có những khách hành hương không để ý đến hắn, tự mình tiếp tục bái từng bậc thang.
Còn có những khách hành hương thì quát lên: "Đây là lãnh thổ Phật môn, người làm vậy là không tôn trọng Phật tổi"
Ninh Trần Tâm không quan tâm.
Chỉ là khi nghe những lời nói đó, hắn càng ngày càng nghi ngờ hơn.
Dù xét theo góc độ nào đi chăng nữa, thái độ thành kính đến cuồng nhiệt như vậy, thậm chí không còn giống như thành kính nữa, mà giống như một loại bệnh hoạn hơn!
Loại tín đồ này tuyệt đối không bình thường.
Hắn không để ý đến.
Ninh Trần Tâm đi với tốc độ rất nhanh, những phàm nhân bình thường này còn chưa kịp thấy rõ bóng người của hắn, chỉ cảm thấy một luông gió nhẹ lướt qua.
Không bao lâu sau, hắn đã đi tới đỉnh núi.
Quy mô Phật tự không lớn, nhưng có rất nhiêu người.
Đại môn mở rộng hai bên, mỗi bên đứng một hòa thượng mặc tăng y.
Mỗi khi có người muốn tiến vào bên trong, đều phải đứng ở cửa làm ba quỳ chín lạy, sau đó mới được hòa thượng cho vào.
Ninh Trần Tâm nhíu mày, đi lên chuẩn bị đi vào trong.
Một hòa thượng giữ cửa trong đó liền ngăn hắn lại, nói: "Vị thí chủ này, tâm ngươi không thành, mời trở về đi."
Ninh Trần Tâm hỏi: "Như thế nào mới tính là thành tâm?”
"Làm lễ quỳ lạy xin chỉ thị Phật tổ, như vậy Phật tổ mới có thể cảm nhận được thành tâm, mới có thể cho ngươi đi vào gặp mặt." Hòa thượng chắp tay trước ngực, nói.
Ninh Trần Tâm hỏi ngược lại: "Quỳ lạy là có thể biểu hiện thành tâm? Nếu có người chỉ giả vờ cho có thì làm sao phân biệt?” "Phật tổ tự biết phân biệt."
Phật tổ, chắc là nói vê nhân vật đứng đầu Phật môn.
Về chuyện tự biết phân biệt, đương nhiên Ninh Trân Tâm không tin. Cách này chỉ sợ cũng chỉ là vì muốn hấp thu lực lượng tín ngưỡng của phàm nhân bình thường tốt hơn mà thôi.
Nhưng mà trước khi xác định mọi việc, Ninh Trân Tâm cũng không tranh cãi nhiều, chỉ nói: "Kính mong tiểu sư phụ đi thông báo một tiếng, ta tới đây là vì đàm đạo luận thiền."
Nghe vậy, hai gã tiểu hòa thượng đều nhíu mày, sau đó nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt bình thường, lúc này mới nhìn kỹ Ninh Trân Tâm hơn.
Sau khi bọn họ đánh giá hắn một lúc thì trâm giọng nói: "Ta đi xin chỉ thị của trụ trì."
"Làm phiền."
Không bao lâu sau, tiểu hòa thượng đi ra nói với hắn: "Thí chủ, mời đi theo ta."
Ninh Trần Tâm đi theo sau tiểu hòa thượng.
Hắn nhìn xung quanh, trong Phật tự có tiếng Phạm âm vang lên.
Phạm âm này cảm giác như không phải có người đọc kinh Phật trước mặt, mà lại không ngừng lượn lờ bên tai Ninh Trần Tâm.
Những khách hành hương kia đi về phía trước, đi đến cửa chính điện thì quỳ lạy hành lễ với ba tòa Kim Quang Đại Phật ở giữa chính điện.
Ninh Trần Tâm có thể nhìn thấy rõ ràng, khi những khách hành hương kia quỳ lạy, trên đỉnh đầu họ sẽ có một luồng khí vàng nhẹ nhàng bay ra, nhập vào tòa Kim Quang Đại Phật ở giữa.
Đó là lực lượng tín ngưỡng.
Nhìn thấy vậy, Ninh Trân Tâm nghĩ đến Phật sơn ở Man Hoang giới vực.
Mặc dù đối phương chưa làm gì cả, nhưng có vẻ như động cơ không thuần khiết.
Tiểu hòa thượng dẫn theo Ninh Trần Tâm đi vòng qua chính điện, đi tới một căn phòng nhỏ phía sau.
Trong phòng nhỏ, có một lão hòa thượng râu bạc trắng, mặc áo cà sa, khoanh chân nhắm hai mắt ngồi dưới đất.
Trong tay lão đang gõ mỏ gỗ và đang đọc kinh Phật.
Tiểu hòa thượng chắp tay trước ngực, khom người nói: "Trụ trì, hắn đã tới."
Trụ trì dừng tụng kinh, khẽ gật đầu.
Tiểu hòa thượng rời khỏi căn phòng nhỏ, trước khi đi còn đóng cửa lại.
Lúc này, trụ trì nhìn Ninh Trân Tâm, trên mặt nở một nụ cười từ bi, mời Ninh Trân Tâm ngôi xuống bồ đoàn trước mặt.
Ninh Trần Tâm thuận thế ngồi xuống.
"Thí chủ muốn luận thiên với lão nạp?"
Ninh Trần Tâm gật đầu: "Trong lòng có nghi vấn, mong được trụ trì giải đáp."
Nhưng trụ trì lại cười nói: "Trong lòng có nghi vấn, điều đầu tiên chính là vì thí chủ không tin Phật."
"Tin Phật là có thể giải thích nghi vấn sao?" Ninh Trân Tâm bình thản hỏi lại.
Trụ trì không suy nghĩ gì mà lập tức gật đầu, nói: "Ngươi đã đến Phật môn, đương nhiên phải tin Phật mới có thể giải thích nghi vấn cho ngươi."
Ninh Trần Tâm thầm nghĩ: "Thiên hạ này có vô số người chứa nghi vấn trong lòng, chẳng lẽ đều muốn bọn họ phải tin Phật hết sao?”
"Đạo pháp tự nhiên, hết thảy đều nên tôn trọng quy luật tự nhiên, mà không phải ép buộc mới có thể giúp người khác giải thích nghi vấn, đây chẳng phải chính là Phật môn chi ý mà ngươi tuân?”
Lúc này, trụ trì mở hai mắt ra, trong mắt bắn ra một luồng thần quang như kiếm.
Ninh Trần Tâm không chút lùi bước, ánh mắt hắn cũng nhìn thẳng vào trụ trì.
Nghe thì có vẻ chưa bắt đầu luận thiền.
Nhưng trên thực tế, trận đàm đạo luận thiền này đã bắt đầu từ khi Ninh Trân Tâm bước vào căn phòng.