Chương 1488: Ban thưởng Phật hiệu, Tịnh Phạm
Chương 1488: Ban thưởng Phật hiệu, Tịnh PhạmChương 1488: Ban thưởng Phật hiệu, Tịnh Phạm
Bình thường, nam nhân bị cấm đi vào trong am ni cô.
Bây giờ lại cho phép Ninh Trần Tâm bước vào bên trong.
Xung quanh có rất nhiều ni cô, nhìn thấy Ninh Trân Tâm thì thì thâm xôn xao.
Vị ni cô già dẫn đường bình tĩnh nói: "Tâm tính bọn họ còn chưa hoàn toàn được tôi luyện tốt, mong thí chủ thứ lỗi."
Ninh Trần Tâm lắc đầu nói: "Không sao, vốn dĩ là ta đến làm phiền."
Dọc theo đường đi, Ninh Trần Tâm không nhìn các ni cô xung quanh, dù sao đây cũng là am ni cô, hắn được phép vào đã là ngoại lệ, vẫn nên ít nhìn ngó thì hơn.
Đi vào chính điện.
Mặc dù không rộng bằng các nơi Phật môn khác, nhưng sạch sẽ đơn giản.
Đằng trước có một bức tượng điêu khắc Quan Âm Bồ Tát, lấy cái này làm chủ tự.
Vị ni cô già kia bái một lạy trước tượng Quan Âm Bồ Tát.
Ninh Trần Tâm cũng định bái, nhưng ni cô đã ngăn lại và nói: "Ngươi phá lệ tiến vào, đừng bái."
Ninh Trần Tâm nghe theo, hỏi: "Không biết trụ trì tìm ta có chuyện gì?"
Vị ni cô già nhìn Ninh Trần Tâm, nói: "Có phải ngươi đang suy nghĩ, ngươi là tu sĩ Nho đạo, vì sao lại bị một người tu Phật như ta gọi vào trong đây không?”
Ninh Trần Tâm gật đầu.
Hơn nữa bọn họ cũng chưa từng gặp nhau.
Mà dường như lão ni cô nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Ninh Trân Tâm, trực tiếp trả lời: "Có đôi khi, nhân quả không liên quan đến gặp hay không gặp. Chỉ còn vẫn còn đang sống, mặc dù chưa từng gặp mặt nhưng vẫn sẽ tồn tại nhân quả."
Ninh Trần Tâm sửng sốt hỏi: 'Ý trụ trì nói là ta và ngươi có nhân quả sao?"
"Lão thân chỉ là người chỉ ra nhân quả."
Lão ni cô lắc đầu, thản nhiên nói: "Có nhân quả với ngươi chính là Phật môn."
Phật môn?
Ninh Trần Tâm có hơi khó hiểu, hỏi: 'Nhưng mà Phật môn ở Man Hoang giới vực đã tan biến vì quan hệ của ta rồi."
Lão ni cô: "Ta biết, trước đây ngươi đã bước lên Phật sơn. Nhưng Phật môn cũng không chỉ tôn tại ở mỗi Man Hoang giới vực, Phật môn tồn tại ở mọi nơi."
Trong lòng Ninh Trân Tâm giật mình.
Ý nghĩa của lời này chính là, hắn và toàn bộ Phật môn đều có nhân quả sao?
"Kính xin trụ trì chỉ rõ." Ninh Trần Tâm chắp tay.
Lão ni cô xoay người, ngẩng đầu nhìn Quan Âm Bồ Tát với ánh mắt thành kính, hai tay chắp lại, lân nữa bái lạy: "A Di Đà Phật..."
Sau đó lão ni cô mới giải thích với Ninh Trần Tâm: "Việc này rất phức tạp, chuyện nhân quả không tiện tiết lộ. Những thứ này chỉ có thể để chính bản thân ngươi tự đi tìm hiểu."
"Nhưng mà lão thân có thể cho ngươi một manh mối. Khi ngươi đi đến Phật môn của Thương Huyền đại lục, có lẽ sẽ tìm được một phần đáp án. Đồng thời... cũng có thể hoàn toàn kiểm chứng đáp án trong lòng ngươi."
Ninh Trần Tâm hơi sửng sốt, hỏi: "Trụ trì biết suy nghĩ trong lòng ta?"
Lão ni cô không trả lời nữa, chỉ đưa cho Ninh Trần Tâm một tấm bản đồ rồi hạ lệnh đuổi khách: "Được rồi, thí chủ có thể đi."
Thấy thế, Ninh Trần Tâm nhận lấy bản đồ và không nói gì thêm, khẽ cúi đầu với lão ni cô rồi quay người rời đi.
Sau khi Ninh Trần Tâm đi, lão ni cô lại ngẩng đầu nhìn Quan Âm Bồ Tát, chắp tay trước ngực nói: “A Di Đà Phật..."
Hy vọng mọi chuyện lão thân làm có thể được chư thiên thân Phật tha thứ, đây cũng là cách duy nhất để cứu vãn Phật môn. ...
Ninh Trần Tâm đi ra khỏi am ni cô, thấy Khương Thiền vẫn ngơ ngác đứng một chỗ.
Khi nhìn thấy Ninh Trần Tâm, Khương Thiên do dự một lúc rồi vẫn hỏi: "Hắn... sống có tốt không?”
Ninh Trần Tâm khẽ gật đầu: "Hắn là ngươi đã nghe qua những chuyện về đại sư huynh. Hiện giờ hắn sống khá tốt."
Đúng vậy, cho dù ở trong am ni cô lánh xa thế nhân, đôi lúc nàng vẫn nghe được tin tức về Diệp Thu Bạch.
Ví dụ như hắn đã trở thành truyền kỳ của toàn bộ Phàm Nhân giới, là một trong những nhân vật đứng đầu Phàm Nhân giới hiện giờ.
Ví dụ như hắn đã khai tông lập phái.
Hay chuyện hắn đã kết thành đạo lữ với nữ nhân mà hắn yêu mất...
Tất cả những chuyện này, trước kia làm sao có thể tưởng tượng được?
Lại làm sao ngờ được là chàng thiếu niên của Diệp gia năm đó lại có thể đi đến thành tựu như ngày hôm nay?
Nhưng mà Khương Thiền không sinh lòng ghen ty, ngược lại cảm thấy vui mừng cho Diệp Thu Bạch.
Cũng không cảm thấy hối hận vì cách làm lúc trước của mình.
Bởi vì đó là cách tốt nhất để bảo vệ Diệp Thu Bạch khi ấy.
Lúc đó, Diệp Thu Bạch và Diệp gia không đấu nổi với Lạc Nhật vương triều.
Cũng chỉ có thể lấy thân nhập cục.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Khương Thiền nở một nụ cười thoải mái bình thản.
Chuyện năm xưa đã nghĩ thông suốt, lòng tưởng niệm đã đè nén nhiều năm đến tưởng chừng như đã quên lãng đi.
Hôm nay gặp được sư đệ của hắn, ký ức lại dâng trào.
Lần thứ hai nhớ đến cùng một đạo lý và sự vật, sẽ không quên nữa.
Khương Thiền mỉm cười nhìn Ninh Trần Tâm, nói: "Đa tạ."
Ninh Trần Tâm nhìn nụ cười của Khương Thiền, dường như nhận ra chuyện năm đó còn có điều gì ẩn tình.
Vì thế hắn hỏi: "Hay là ngươi đi giải thích với đại sư huynh?"
Khương Thiền lại cười nhẹ và lắc đầu, nói: "Đã qua rồi, cũng không cần nói lại nữa. Ta sẽ ở đây phù hộ cho hắn trọn đời bình an."
Sau đó nàng cáo từ, quay người đi vào trong am ni cô.
Lúc này đây, bóng lưng của Khương Thiền đã trở nên tiêu sái hơn, thoải mái hơn.
Ninh Trần Tâm nhẹ giọng thở dài, nhìn bản đồ trong tay.
Thương Huyền đại lục... là ở Hỗn Độn giới sao?
Trong Trường Sinh giới có không gian tiết điểm do sư tôn tạo ra, đi từ nơi đó là được rồi.
Đúng vậy, Ninh Trân Tâm dự định đi trước đến Thương Huyền đại lục.
Mặc dù đã đồng ý với lời nói của sư tôn, nhưng có một số thứ hắn vẫn muốn tự mình kiểm chứng, mới có thể hoàn toàn lĩnh ngộ.
Giống như có một số đạo lý trên đời này, ai cũng biết. Nhưng khi thật sự muốn biến nó thành hành động thì lại làm không được. ...
Lúc này, tại chính điện trong am ni cô.
Khương Thiền đi đến phía sau lão ni cô, quỳ hai gối xuống nói: "Sư phụ, con sẽ không rời đi."
Lão ni cô quay người, nhìn Khương Thiên và khẽ thở dài, nói: "Hiện giờ ngươi đã thật sự buông bỏ được rồi. Lúc trước ta không truyên Phật pháp cho ngươi, chỉ cho ngươi quét rác đả tọa trong am này.
"Hiện giờ ngươi đã có thể tụng kinh niệm Phật."
Nói rồi, lão ni cô rút ra một nén nhang từ lư hương để trước pho tượng Quan Âm Bồ Tát.
Lão ni cô cầm lấy nó, đi đến trước mặt Khương Thiền, nói: "Từ nay về sau, trong lòng như nước trong, không tạp niệm, không niệm tưởng."
"Ban thưởng Phật hiệu, Tịnh Phạm."
Sau đó lão ni cô dùng đầu nhang điểm lên mi tâm Khương Thiền.
Một luồng khói trắng bay lên.
Một nốt ruồi chu sa nhỏ hiện lên ở mi tâm Khương Thiền.
Khương Thiền chắp tay trước ngực, bái lạy: "Tịnh Phạm tạ sư phụ ban cho Phật hiệu."
Lão ni cô khẽ gật đầu, nhìn luông khói trắng bay ra từ mi tâm Khương Thiền chậm rãi bay đến tượng phật Quan Âm Bồ Tát và dung nhập vào trong đó, đồng tử không khỏi co lại.
Rồi âm thầm thở dài. Đời đời kiếp kiếp, vạn vật thay đổi, nhân quả không thay đổi...
Khắp nơi đều là nhân quả.......
Rất nhanh, đám người Lục Trường Sinh và Diệp Thu Bạch đã biết tin Ninh Trần Tâm đi tới Hỗn Độn giới.
Lục Trường Sinh suýt chút nữa tức chết.
Hắn nói để cho Ninh Trần Tâm đi du lịch, đi ra ngoài trải nghiệm thế gian ra sao rồi, sau đó bọn họ mới đi đến Hỗn Độn giới. Kết quả Ninh Trần Tâm lại đi trước.
Mặc Ngọc ở bên cạnh nói: "Tam sư huynh đi Thương Huyền đại lục rồi? Thương Huyền đại lục không thể so với Thanh Minh đại lục và Thiên Cơ đại lục. Nơi đó là trung tâm của Hỗn Độn giới, gân như tất cả cường giả ở Hỗn Độn giới đều tập trung ở đó."
Lục Trường Sinh bất đắc dĩ che mặt.
Quả nhiên là không có một tên đệ tử nào có thể khiến hắn yên tâm được.