Chương 1487: Gặp lại Khương Thiền, cảnh còn người mất
Chương 1487: Gặp lại Khương Thiền, cảnh còn người mấtChương 1487: Gặp lại Khương Thiền, cảnh còn người mất
Man Hoang giới vực.
Hiện giờ nơi đây đang có xu thế trở thành trung tâm của toàn bộ Phàm Nhân giới.
Đám người Diệp Thu Bạch, Hồng Anh, Ninh Trân Tâm, những nhân vật truyền kỳ của Phàm Nhân giới đều đến từ Man Hoang giới vực.
Với sức ảnh hưởng của bọn họ, vô số thế lực đứng đầu Phàm Nhân giới đều đi đến Man Hoang giới vực để thiết lập cứ điểm phân tông, tìm kiếm và bồi dưỡng nhân tài ở đây, thu nhận những nhân tài trẻ tuổi về cho tông môn của mình.
Mặc dù nói một phần là vì danh tiếng của đám người Diệp Thu Bạch nên bọn họ mới làm thế.
Nhưng mà bọn họ càng coi trọng vận mệnh của Man Hoang giới vực hơn.
Một giới vực nho nhỏ, lại có thể đồng thời xuất hiện nhiều nhân vật đỉnh cao như vậy. Thế mà Man Hoang giới vực vẫn thừa nhận được phần khí vận to lớn này, nơi đây làm sao có thể đơn giản được?
Sự tồn tại của Diệp Thu Bạch đã chứng minh rõ ràng Man Hoang giới vực có phần khí vận này.
Đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến cho các thế lực hàng đầu tới đây truyền đạo.
Khi Ninh Trân Tâm trở lại Man Hoang giới vực, có cảm giác như đã cách một thế hệ.
Quả thật là mỗi ngày đều có sự biến đổi.
Hơn nữa, hiện giờ tiên khí ở Man Hoang giới vực cực kỳ sung túc, không giống như trước kia, đừng nói tới tiên khí, ngay cả linh khí cũng vô cùng ít ỏi.
Nam Vực - Tàng Đạo thư viện.
Hiện giờ, nơi này đã trở thành thánh địa của Man Hoang giới vực.
Lúc Ninh Trân Tâm đi tới nơi này, kiến trúc cũng không thay đổi quá nhiều, chỉ là lãnh thổ đã mở rộng hơn trước.
Tần Thiên Nam vẫn là viện trưởng của Tàng Đạo thư viện Nam Vực. Mấy năm nay hắn không dựa vào danh tiếng của Diệp Thu Bạch để tuyên truyền, vẫn làm việc khiêm tốn, chẳng qua tốc độ điều tra của giới tu đạo là không thể coi thường.
Sau khi rõ được tin tức, một đám người bắt đầu đổ vào Tàng Đạo thư viện Nam Vực.
Ninh Trân Tâm ẩn giấu thân hình và khí tức, chậm rãi đi vào trong Tàng Đạo thư viện, cũng không hề thông báo cho bất kỳ ai. Dù sao một khi có người phát hiện Ninh Trần Tâm trở về đây, chỉ sợ nơi này sẽ không còn yên bình.
Học viên, cường giả, bí cảnh truyền thừa đã không còn là đẳng cấp giống lúc trước.
Hơn nữa có vẻ như nơi đây cũng không có gì bất công, trưởng lão và các đường chủ vẫn nghiêm túc tuân thủ theo quy định mà Tần Thiên Nam thiết lập ra.
Không xét thân phận, không nhìn bối cảnh, không ưu ái với bất cứ ai. Tất cả chỉ nhìn vào thiên phú và thực lực.
Có thể dưới tình hình như vậy mà vẫn duy trì nguyên tắc như ban đầu là một việc đáng mừng, Ninh Trân Tâm khẽ gật đầu, đi đến khu vực khác.
Trong một sơn thôn nhỏ ở Nam Vực.
Nơi này là nơi mà lần đầu tiên Ninh Trân Tâm gặp Lục Trường Sinh. Cũng ở tại nơi này, Ninh Trân Tâm đã bái Lục Trường Sinh làm sư tôn.
Ninh Trần Tâm đi vào thôn, không có gì khác biệt quá lớn với trước kia.
Mọi người vẫn trồng trọt, chăn bò, đốn củi.
Chỉ là trong một khu đất trống, vang lên tiếng trẻ con ồn ào đọc sách.
"Vì mà không tranh, lợi mà không hại."
“Tu chi vu thân, kỳ đức nãi chân."
Đây là những lời mà lúc trước Ninh Trân Tâm đã dạy cho các thôn dân.
Hiện tại, trong thôn đã bắt đầu dạy học, đọc sách, mở rộng kiến thức cho bản thân.
Ninh Trần Tâm có thể nhìn thấy trên không trung của sơn thôn này, có từng luồng hạo nhiên chính khí lơ lửng xoay vòng.
Cho dù không hoàn toàn hiểu thấu hết ý nghĩa trong đó, thế nhưng chung quy lại mỗi người đều có cách lý giải của mình.
Cỗ hạo nhiên chính khí này lơ lửng trên không trung, có một phần dung nhập vào trong cơ thể của Ninh Trần Tâm.
Cái này cũng tương tự như tín ngưỡng chỉ lực của Phật môn.
Cũng là thuộc về một loại tín ngưỡng chỉ lực.
Ninh Trần Tâm không lên tiếng quấy rây, chỉ nhìn rồi lặng lẽ rời đi.
Không cần báo đáp, Ninh Trần Tâm chỉ muốn dạy những thứ này cho người trong thế gian.
Hắn đi thẳng mãi.
Đi qua thành trì, đi qua núi non, đi ngang qua rất nhiều thế lực nhỏ yếu, cũng đi ngang những sơn thôn nhỏ có đông người bình thường tụ tập.
Có đôi khi, Ninh Trân Tâm sẽ dừng lại, quan sát bọn họ làm những việc gì trong một ngày, khi nhìn thấy bọn họ tranh cãi nhau, thậm chí xảy ra xung đột cũng không tiến lên ngăn cản.
Hắn làm thế, chỉ vì muốn hiểu rõ lời nói của sư tôn.
Cứ như vậy, nửa năm trôi qua.
Ninh Trần Tâm đã đi hết toàn bộ Man Hoang giới vực.
Đồng thời trong lòng hắn cũng càng thêm nặng nề.
Hắn không muốn đồng ý với quan điểm của sư tôn, nhưng khi đã tận mắt chứng kiến thì không thể không thừa nhận.
Bởi vì sự thật đúng là tàn khốc đến thế.
Cho dù bây giờ Man Hoang giới vực đang trên đà phát triển phồn vinh. Nhưng vẫn tồn tại những thế lực nhỏ yếu, hay những phàm nhân bình thường, cuộc sống thường ngày gần như không có thay đổi gì cả.
Bị ức hiếp thì vẫn bị ức hiếp.
Bị bóc lột thì vẫn bị bóc lột.
Vì lợi ích mà tranh đoạt thì vẫn liều mạng tranh đoạt.
Trong vòng tuần hoàn này, thế lực nhỏ yếu thì liêu mạng muốn trèo lên cao.
Phàm nhân bình thường chỉ có thể gian nan sinh tôn trong những kẽ hở.
Phẩm giá chỉ tồn tại trên mũi kiếm, chân lý chỉ nằm trong tâm bắn của đại pháo.
Không có thực lực cường đại làm chỗ dựa, thì làm sao tránh khỏi...
Hơn nữa, cho dù ngươi có cường đại thì cũng sẽ có người cường đại hơn ngươi, bóc lột chèn ép ngươi.
Một tầng rồi lại thêm một tầng, đã leo lên được tầng cao thì vĩnh viễn luôn có tâng cao hơn nữa.
Một vòng tròn chết, một vòng tuần hoàn không hồi kết.
Nên giải quyết như thế nào, chẳng lẽ chỉ có cách giải quyết như lời sư tôn nói sao?
Nghĩ đến đây, sương mù dày đặc trong lòng Ninh Trần Tâm tiêu tan đi chút ít.
Trong quá trình đã sắp ngộ ra nhưng vẫn còn mơ hồ, Ninh Trân Tâm cứ đi mãi mà không để ý đến sự vật xung quanh.
Cho đến khi một giọng nữ lạnh nhạt vang lên phía trước hắn.
"Thí chủ đến am ni cô này là vì có chuyện gì? Nếu không có gì thì mời rời đi cho."
Ninh Trần Tâm hồi thần lại, ngẩng đầu nhìn lên phía trước.
Trước mắt có một tòa Am, mà đứng trước hắn là một ni cô đã cạo tóc.
Cho dù không có tóc, nhưng khí chất vẫn tịnh lệ, chỉ là thêm vài phần tang thương.
Nhưng mà... có hơi quen mắt.
Ni cô nhìn thấy rõ dung mạo của Ninh Trần Tâm, cũng hơi kinh ngạc.
Tâm hồn đã lâu không dao động giống như bị ném một hòn đá vào, gợi lên từng gợn sóng.
Trên đường đi, vì đang mải mê suy nghĩ nên Ninh Trần Tâm quên mất che giấu thân hình và khí tức của bản thân.
Ninh Trần Tâm cũng đột nhiên nhớ ra.
Người này là Khương Thiền, đã từng có một đoạn quá khứ sâu xa với đại sư huynh.
Khương Thiền khẽ thở dài, trong lòng cười khổ.
Khổ tu nhiều năm như vậy, cứ tưởng rằng lòng đã vững chãi, đã quên đi rồi.
Nhưng khi nhìn thấy người quen của hắn, bóng hình kia vẫn không ngừng hiện lên trong đầu.
Vô cùng rõ ràng, thậm chí nhớ rõ từng ánh nhìn, từng nụ cười. Trong lúc nhất thời, Ninh Trần Tâm cũng không biết nói gì. Nhưng dù sao người này cũng coi như là người quen cũ của đại sư huynh, vì thế hắn đành hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"
Sau trận chiến với Lạc Nhật vương triều, Khương Thiền đã mai danh ẩn tích.
Không ngờ bây giờ lại cạo đầu xuất gia.
Khương Thiền do dự, không biết nên trả lời ra sao.
Vào lúc này, cửa am ni cô mở ra, một giọng nói truyền đến.
"Do dự, còn chưa buông xuống được, tội gì phải ở lại đây?"
Ninh Trần Tâm nhìn qua, đó là một lão ni mặc áo bào vải thôi.
"Sư phụ."
Khương Thiền giật mình, vội vàng nói: "Ta không muốn rời đi!"
Lão ni thở dài, nói: 'Mặc dù cưỡng ép ở lại đây, cũng chỉ là đem tâm tư của mình khóa vào lòng giam, không có nghĩa là có thể quên được."
Khương Thiền trâm mặc.
Lão ni cũng không nói nhiều nữa, nhìn Ninh Trân Tâm một lúc, sau đó chậm rãi nói: "Vị thí chủ này, mời theo lão thân vào trong."
Ninh Trần Tâm nói: "Ta là nam nhi, vào nơi này chỉ sợ không thích hợp lắm."
"Ngươi là người có duyên, không sao.