Chương 1486: Ninh Trân Tâm khởi hành
Chương 1486: Ninh Trân Tâm khởi hànhChương 1486: Ninh Trân Tâm khởi hành
Thực lực của Ninh Trân Tâm chỉ mới là Tổ Cảnh, làm sao có thể chặn được đòn tấn công của Miêu Di Chân?
Không ai biết.
Vẻ mặt của tiên sinh ngưng trọng, nhưng nghĩ đến bối cảnh của Ninh Trần Tâm, cũng hiểu được chắc là Lục Trường Sinh đã ra tay...
Nếu không, với thực lực hiện tại của Ninh Trần Tâm sao có thể làm được như vậy.
Suy nghĩ của tiên sinh cũng không sai, nhưng lần này người ra tay không phải Lục Trường Sinh.
Trong đôi mắt của Ninh Trần Tâm, hắn thấy được một cành liễu xuất hiện trước mặt mình. Cành liễu ấy hóa thành một luồng sinh chi ý, dung nhập vào hạo nhiên chính khí. Lúc này mới có thể ngăn cản được một kích của đối phương...
Trong lòng Ninh Trân Tâm mặc niệm: "Đa tạ Liễu tiền bối...
Miêu Di Chân nhìn chằm chằm vào Ninh Trần Tâm, hắn thật không thể tin nổi, vì sao một Tổ Cảnh lại có thể ngăn cản được đòn tấn công của một cường giả Thần Minh cảnh đã vượt qua ba tâng lôi kiếp.
Sau đó hắn ta trâm mặc nói: "Xem ra Phàm Nhân giới đã xuất hiện nhân vật đáng gờm."
Lúc trước, Thần giới có phái một gã thần sứ cấp thấp đi đến Phàm Nhân giới. Mặc dù chỉ là cấp thấp, nhưng cảnh giới của gã đó cũng là Bán Thần cảnh, đối với Phàm Nhân giới đã suy tàn mà nói thì là một nhân vật không dám nhìn thẳng.
Nhưng gã thần sứ đó lại không trở về, ngay cả dấu vết tử vong cũng bị xóa sạch không còn lại gì, giống như người này chưa từng tồn tại.
Nếu không phải biết được tin gã thân sứ đó tử vong khi ở tại Phàm Nhân giới thì có lẽ Thần giới cũng không cách nào biết được gã ta đã chết ở chỗ này.
Từ đó Thần giới đã có cảnh giới với Phàm Nhân giới, không chỉ là vì Phàm Nhân giới lại có thể chiến thắng được cuộc chiến với Tà Ma vực, hơn nữa thần sứ đã tử vong ở Phàm Nhân giới. Cho nên Thân giới đã âm thầm phái người đi Phàm Nhân giới điều tra.
Nhưng mà không điều tra ra được gì, mặc dù đang xây dựng lại nhưng Phàm Nhân giới vẫn không sánh băng thời kỳ phồn thịnh trước kia, thứ đó cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa.
Lần trước có Lục Trường Sinh khắc phục hậu quả, lúc ấy hắn đã đoán được rằng Thần giới sẽ sinh lòng nghi ngờ mà cho người điều tra. Vì vậy hắn đã xóa sạch toàn bộ dấu vết để chắc chắn đối phương không tìm được một chút manh mối nào.
Sau lần đó, Thần giới tạm thời thu lại lòng nghi ngờ.
Nhưng mà hôm nay, trận thi đấu giao lưu học viện lục giới lại sắp bắt đầu, Thần giới vì đảm bảo chắc chắn mọi chuyện nên lại phái Miêu Di Chân đến Phàm Nhân giới điều tra.
Miêu Di Chân thấy Ninh Trần Tâm lại có thể dùng thực lực Tổ Cảnh để ngăn chặn công kích của hắn thì đã chắc chắn rằng Phàm Nhân giới có một cường giả thần bí tồn tại. "Không bằng gọi người phía sau ngươi ra đi?" Miêu Di Chân lạnh lùng nói.
Ninh Trần Tâm thản nhiên đáp: "Người phía sau ta?"
"Ngươi đang nói đến thứ này sao?"
Nói xong, Ninh Trần Tâm lấy một cành liễu ra, trên đó lóe lên lục quang mờ ảo.
Miêu Di Chân nhíu mày, khí tức trên cành liễu này quả thật giống với lực lượng đã chống lại đòn tấn công vừa nãy của hắn.
Chỉ có điều, mới nấy hắn ta không cảm nhận được Ninh Trân Tâm sử dụng ngoại vật...
Suy nghĩ của Miêu Di Chân không sai.
Vì không để cho người Thần giới phát hiện tại Phàm Nhân giới có cường giả đang ẩn nấp, cây liễu đã dùng bí pháp đặc thù để dời một phần lực lượng của mình lên người Ninh Trần Tâm.
Dựa theo lời dặn dò của Lục Trường Sinh, trước khi người phía sau điều tra ra được, làm chuyện gì cũng đều phải cẩn thận. Ít nhất phải đợi cho đến khi đám đệ tử của hắn trưởng thành mới có thể tự mình đảm đương một phía.
Nhìn vẻ mặt rối rắm khó hiểu của Miêu Di Chân, Ninh Trần Tâm vẫy tay nói: "Được rồi, Thần giới tự hào là đứng đầu lục giới thì hẳn nên có chút khí độ, không đến nỗi ức hiếp người Phàm Nhân giới chúng ta chứ?”
Nghe vậy, Miêu Di Chân cười lạnh, nói: "Nếu không nghe lời khuyên, vậy các ngươi đừng hối hận trong trận giao lưu thi đấu học viện lục giới. Có khi mầm non vất vả bồi dưỡng ra đều sẽ bị dập nát hết đấy."
"Đa tạ đã nhắc nhở." Ninh Trân Tâm chắp tay.
Miêu Di Chân hừ lạnh một tiếng, luồng kim quang bắt đầu thu về, lỗ thủng phía trên bầu trời cũng chậm rãi khép lại, bóng dáng Miêu Di Chân dần dần biến mất trong Phàm Nhân giới.
Người của Thanh Tiêu học viện đều thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Sau khi trải qua chuyện này, dù là nội viện hay ngoại viện, các đệ tử đều càng thêm nỗ lực tu luyện, rèn dũa.
Loại cảm giác bị người ta ức hiếp mà bản thân không làm gì được thật sự quá mức khó chịu.
Tiên sinh đi đến, vỗ vỗ bả vai Ninh Trân Tâm, nói: "Đang suy nghĩ gì?"
Sau khi Miêu Di Chân rời đi, Ninh Trần Tâm vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, hai mắt trống rỗng vô định như đang suy nghĩ điều gì.
Nghe tiếng gọi của tiên sinh, lúc này hắn mới khôi phục lại tỉnh thần, thở dài nói: "Không chủ động đi trêu chọc người khác, người khác vẫn cố ý tìm tới đánh. Chẳng lẽ người thực lực yếu chỉ có thể chấp nhận bị người ta ức hiếp sao?"
Nếu là như vậy, tranh đấu và bóc lọt sẽ vĩnh viễn không biến mất.
Ninh Trần Tâm làm những chuyện này còn có ý nghĩa gì?
Nghe xong lời của Ninh Trân Tâm, tiên sinh trâm mặc một lúc rồi nói: "Đúng thế, đây là hiện thực." "Nếu như không muốn bị cường giả ức hiếp, không muốn bị ép gia nhập vào trong tranh đấu, vậy phải nỗ lực để khiến cho bản thân trở nên mạnh mẽ hơn nữa, cường đại hơn nữa, đây chính là đạo lý thế gian."
Lúc này, Lục Trường Sinh cũng xuất hiện bên cạnh Ninh Trần Tâm.
Ninh Trần Tâm nhìn Lục Trường Sinh, trong đôi mắt có chút mê mang, hỏi: "Muốn trở nên mạnh mẽ hơn thì nhất định phải gia nhập vào trong tranh đấu, đều phải trải qua gió tanh mưa máu, chẳng phải cũng giống vậy sao?"
Đây là một vòng tuân hoàn vô hạn, cho dù ngươi muốn trở nên cường đại hơn hay muốn có một cuộc đời bình thường, đều sẽ trải qua những thứ này.
Chẳng qua một bên là chủ động, một bên là bị động mà thôi.
Lần này Lục Trường Sinh không nói đùa nữa, vẻ mặt hắn nghiêm túc, ánh mắt tràn ngập hồi ức. Hắn nhớ rõ kiếp trước, có một vị giáo sư vĩ đại từng nói một câu.
Hiện giờ, Lục Trường Sinh tặng lại câu nói này cho Ninh Trần Tâm.
"Tôn nghiêm chỉ ở trên mũi kiếm, chân lý chỉ nằm trong tâm bắn của đại pháo. Kẻ mạnh là kẻ viết nên sự thật." Lục Trường Sinh chậm rãi nói.
Nghe vậy, tinh thân Ninh Trần Tâm chấn động.
Tiên sinh nhìn Lục Trường Sinh với ánh mắt kính nể.
"Theo ta nghĩ, những gì ngươi muốn làm là điều gần như không thể. Và ngươi cũng không thể ảo tưởng về việc dạy người khác theo lối suy nghĩ của mình."
Lục Trường Sinh tiếp tục nói: "Nếu như ngươi thật sự muốn tạo ra một thế giới vận hành theo mong muốn của mình, chỉ có một biện pháp. Đó là bản thân ngươi phải trở nên cực kỳ mạnh mẽ, sau đó dựa vào sức mạnh tuyệt đối của mình là đi thay đổi quy tắc của một thế giới."
"Hơn nữa, với con đường tu luyện của ngươi, có thể tránh được phần lớn tranh đấu."
Ninh Trần Tâm mơ hồ gật đầu, cái hiểu cái không.
Lục Trường Sinh thấy thế thì nói: "Đi đi, cũng đã lâu rồi ngươi không đi du lịch bên ngoài. Trong quá trình du lịch, ngươi hãy thông hiểu những đạo lý trên thế gian này, hóa suy nghĩ thành hành động. Đây mới là con đường thích hợp với ngươi."
Ninh Trần Tâm nói: "Thế nhưng, còn Thanh Tiêu học viện..."
Tiên sinh đáp: "Nếu như ngươi tin tưởng ta thì hãy để ta tạm thời quản lý."
Ninh Trần Tâm vội nói: "Vậy xin nhờ tiên sinh."
Sau khi chuẩn bị một chút, Ninh Trần Tâm khởi hành rời khỏi Thanh Tiêu học viện.
Nghĩ lại, cũng đã lâu lắm rồi hắn không đi du lịch.
Mặc dù lúc trước có đi theo Hồng Anh chinh chiến, bố trí đạo thống, nhưng đó không tính là du lịch, chỉ có thể gọi là truyên đạo, để càng có nhiều người đi theo Nho đạo hơn.
Chuyến đi này, Ninh Trân Tâm muốn khởi hành từ địa phương cơ sở nhất.
Cũng chính là Man Hoang giới vực. Nhìn xem người lúc ấy bị Phật Sơn cưỡng ép giáo hóa bây giờ đã trải qua cuộc sống như thế nào.