Chương 1485: Người Thân giới đến, Đăng Thân học viện!
Chương 1485: Người Thân giới đến, Đăng Thân học viện!Chương 1485: Người Thân giới đến, Đăng Thân học viện!
Hồng Anh ở trong Phù Sinh Đồ, dù sao hiện giờ người sở hữu Phù Sinh Đồ chính là Hồng Anh, cần nàng điều khiển tất cả sự vật trong ngoài Phù Sinh Đồ
Ninh Trần Tâm thì đã trở lại Thanh Tiêu học viện để xử lý công chuyện vào vài ngày trước.
Hiện tại, Thanh Tiêu học viện không chỉ cần phải quản lý học viện, mà còn phải thiết lập các phân viện tại các giới vực ở vĩ độ trung và vĩ độ thấp.
Dùng cách này để có thể nhanh chóng tìm kiếm các nhân tài, để cho Phàm Nhân giới khôi phục lại nguyên khí, thậm chí vượt hơn thời kỳ thượng cổ.
Nếu không có ai trấn thủ thì không được.
Khi Ninh Trân Tâm đang xử lý sự vụ thì hắn đột nhiên cảm nhận được gì đó, nhướng mày nhìn lên không trung, đi ra đại điện.
Chỉ thấy bầu trời phía trên học viện như sắp bị đè sập, bị một cỗ khí tức bàng bạc trấn áp đến lung lay sắp đổi
Toàn bộ học viện trong Thanh Tiêu học viện đều bị cỗ uy áp này đè nặng đến không thở nổi.
Ninh Trần Tâm thấy thế thì nhíu mày, hắn cũng thấy tim đập nhanh hơn trước cỗ khí tức này, cần phóng thích hết toàn lực mới có thể chống đỡ.
Càng đừng nói đến những người khác.
Lúc này, trên không trung, có một luồng kim quang phá vỡ tâng mây, chiếu rọi toàn bộ Phàm Nhân giới!
Giữa ánh sáng vàng chói mắt, có một nam tử mặc áo báo thêu kim văn đứng trong đó.
Nam tử kia nhìn xuống phía dưới, cười nói: "Xem ra đã đến, thật không ngờ Thanh Tiêu học viện lại có thể tro tàn lại cháy... Viện trưởng của các ngươi đâu, đi ra gặp một chút đi?"
Tất cả các học viên đều cực kỳ sợ hãi.
Dù sao Phàm Nhân giới mới trải qua một cuộc chiến tranh xong, hôm nay mới bắt đầu xây dựng lại không lâu, lại gặp phải những người có thực lực khủng bố này giáng lâm. Khiến cho trong lòng bọn họ không thể không suy đoán, có phải lại có người muốn ra tay với Phàm Nhân giới hay không.
Mà lúc này, Ninh Trân Tâm đạp không mà đến, đứng dưới kim quang nhìn nam tử kia, thả nhiên nói: "Ta là Viện trưởng của Thanh Tiêu học viện, không biết các hạ là ai, vì sao muốn tới nơi đây?"
Nam tử kia đánh giá Ninh Trần Tâm từ trên xuống dưới, sau đó nhếch miệng cười nói: "Ồ? Ngươi tu luyện Nho đạo, thật hiếm thấy."
"Về chuyện ta là ai, ta là trưởng lão của Đăng Thần học viện, Miêu Di Chân. À đúng rồi, Đăng Thần học viện là học viện duy nhất của Thần giới."
Người của Thần giới!
Đồng tử Ninh Trần Tâm co rút lại, tiên sinh đứng ở phía dưới cũng có vẻ mặt ngưng trọng.
Không ngờ rằng người Thần giới lại chọn đến vào lúc này. Một thoáng kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, Ninh Trần Tâm khôi phục lại vẻ bình tĩnh, biểu cảm vấn lạnh nhạt như trước, giống như chỉ đang nói chuyện bình thường với một người không có bất kỳ quan hệ nào với mình, hỏi: "A, vậy không biết Miêu trưởng lão đến Thanh Tiêu học viện chúng ta là có chuyện gì?"
Nhìn thấy biểu tình của Ninh Trần Tâm, nghe giọng nói của hắn, Miêu Di Chân nhíu mày.
Người Thần giới tâm cao khí ngạo, bởi vì bọn họ chính là đứng đầu lục giới!
Đương nhiên nếu Hỗn Độn giới thật sự đồng lòng đoàn kết, thì có thể Thần giới sẽ không ngồi vững được ở vị trí này.
Miêu Di Chân nói: "Được rồi, vậy nói thẳng vào vấn đề chính."
"Dù sao thì Phàm Nhân giới đã có hơn trăm vạn năm không tham gia giao lưu trao đổi học viện lục giới. Mà lần trước Đăng Thần học viện chúng ta lấy được hạng đầu trong trận giao lưu, cho nên có nghĩa vụ nhắc nhở các ngươi một chuyện."
"Chuyện gì?" Ninh Trân Tâm hỏi.
"Hiện nay Phàm Nhân giới các ngươi đang xây dựng lại, thực lực của Thanh Tiêu học viện không còn mạnh như trước, huống chỉ bây giờ quy tắc của trận giao lưu thi đấu học viện lục giới đã thay đổi. Luận bàn với cấp độ này, Thanh Tiêu học viện các ngươi có thể cử ai đi tham gia được?”
Miêu Di Chân châm chọc nói: "Cho nên, chúng ta là quán quân lần trước, vẫn cân nhắc nhở các ngươi. Nếu Phàm Nhân giới các ngươi đã chờ trăm vạn năm, không bằng lại tiếp tục chờ đợi thêm một chút nữa. Chờ khi nào trình độ tổng thể của Phàm Nhân giới được nâng cao thì lại đi tham gia."
Miêu Di Chân cứ như thế mà nói toạt ra hết, không chút kiêng nể gì.
Toàn bộ học viên của Thanh Tiêu học viện, các trưởng lão, đường chủ đều nghe được rõ ràng.
Lời nói trào phúng này không ngừng lặp đi lặp lại ở bên tai bên họ, liên tục gõ vào tâm trí, vào trái timl
Gần như tất cả các học viên, trưởng lão đều có vẻ mặt oán giận!
Nhưng cho dù bị áp bức, bọn họ vẫn ngẩng đầu lên, nhìn Miêu Di Chân với ánh mắt bất khuất, dùng cách này để bày tỏ sự phản đối của bản thân trong im lặng.
Ai lại muốn bị người khác khinh thường chứ?
Thậm chí người ta còn sỉ nhục đến tận cửa! Đích thân đến đây nói cho bọn họ biết, bọn họ mức mức nhỏ yếu, không có tư cách tham gia.
Ngoài mặt thì hoa mỹ nói là cho bọn họ lời khuyên!
Nhưng thực tế là sỉ nhục, coi khinh!
Hoặc là... đe dọa.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Ninh Trân Tâm đang lơ lửng trên không.
Bây giờ Ninh Trần Tâm là viện trưởng của bọn họ, đương nhiên cần chờ câu trả lời của hắn.
Miêu Di Chân cũng cười lạnh nhìn chằm chằm vào Ninh Trân Tâm. Trâm mặc một hồi lâu, đột nhiên Ninh Trần Tâm bật cười, khiến cho tất cả mọi người hơi sửng sốt.
Miêu Di Chân nhìn Ninh Trần Tâm bật cười, khẽ nhíu mày hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Ninh Trần Tâm thu lại nụ cười, nhìn Miêu Di Chân và đáp: "Mọi chuyện thường có hai mặt."
"Có những người theo đuổi chiến thắng tuyệt đối vì sợ thua."
"Có người liên tục theo đuổi danh vọng và tiền tài vì hắn bị ám ảnh bởi cuộc sống nghèo khổ trước đây của mình."
"Đương nhiên, có người khi trận thi đấu còn chưa bắt đầu, đã tìm đến Thanh Tiêu học viện, uy hiếp chúng ta bỏ qua cơ hội lần này. Không thể không nghi ngờ, đây chẳng lẽ không phải là bởi vì Đăng Thần học viện của Thần giới các ngươi đang kiêng ky Thanh Tiêu học viện ta sao?"
Trừ lời giải thích này ra, thật sự Ninh Trân Tâm không còn nghĩ được vì sao Miêu Di Chân lại không ngại ngàn dặm xa xôi mà đến đây, cố ý nói những lời này.
Hay đám người Đăng Thần học viện có bệnh?
Mặc kệ sắc mặt xanh mét của Miêu Di Chân, Ninh Trần Tâm tiếp tục nói: "Trở về đi, nói cho người phía trên của ngươi, Thanh Tiêu học viện sẽ đến tham gia trận giao lưu thi đấu học viện lục giới đúng hẹn.
Lời này vừa nói xong, luông uy áp bàng bạc này cũng không thể áp chế được những học viên và các trưởng lão, bọn họ reo hò hoan hô như núi lở sóng thần, vang cả một vùng trời!
Miêu Di Chân cắn răng nói: "Ngươi không thấy mình đã quá mức cuồng vọng sao? Đăng Thần học viện ta... Thần giới sẽ e ngại một Thanh Tiêu học viện nho nhỏ các ngươi sao?"
Nếu không e ngại thì cần gì tốn công đến đây?
Ninh Trần Tâm phất tay nói: "Khách nhân đến có rượu uống, chó dữ tới có gậy đánh. Đi về tự nhiên, không tiễn."
Miêu Di Chân rống giận một tiếng, đột nhiên tung ra một quyền hướng về phía Ninh Trân Tâm!
Thực lực Thần Minh cảnh sơ kỳ hoàn toàn bộc phát!
Giống như đã bị đâm trúng vào chỗ đau mà không cãi được lời nào.
Ninh Trần Tâm không lui về phía sau, cho dù thực lực hiện tại của hắn mới chỉ là Tổ Cảnh, không có năng lực chống lại một quyền này.
Nhưng hôm nay nếu hắn lui bước, tinh khí thần của Thanh Tiêu học viện, xương sống của Phàm Nhân giới sẽ vì thế mà vỡ tan!
Huống chị, thị phi đúng sai đã sớm rõ ràng, Ninh Trần Tâm không sai, vì sao phải lui?
Đạo kinh xuất hiện trong tay hắn, miệng đọc kinh văn.
Từng luồng hạo nhiên chính khí vờn quanh Ninh Trần Tâm, hóa thành một kết giới!
"Chỉ là Tổ Cảnh mà cũng dám ăn nói cuồng vọng, chết cũng không oanl"
Quyền phong vẫn mãnh liệt lao tới, lúc sắp đánh vào kết giới chính khí.
Chỉ có Ninh Trân Tâm mới có thể nhìn thấy, có một tia lục quang âm thầm dung nhập vào hạo nhiên chính khí.
Lúc này quyền phong cũng va chạm vào kết giới.
Theo tiếng nổ âm ầm, bầu trời phía trên Thanh Tiêu học viện nổi cơn cuồng phong, gió nổi mây phun!
Mọi người không dám dời tâm mắt, nhìn chằm chằm lên phía trên.
Lại thấy Ninh Trần Tâm không hề hấn gì, kết giới cũng không có bị phá vỡi