Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế ( Dịch)

Chương 248 - Chương 1518: Phù Ấn Chi Thư, Thiên Bách Vô Cấm Ky

Chương 1518: Phù Ấn Chi Thư, Thiên bách vô cấm ky Chương 1518: Phù Ấn Chi Thư, Thiên bách vô cấm kyChương 1518: Phù Ấn Chi Thư, Thiên bách vô cấm ky

Bách vô cấm ky.

Là chín mươi chín loại phù triện cấm ky có tính hủy diệt nhất trong Phù Ấn Chi Thư, không đạt được bốn yêu cầu cực cao về năng lực khắc dấu và lực lượng thần hồn, lực lượng quy tắc và cảnh giới thì không thể khắc dấu được.

Đợi đến khi Dưỡng Hồn Thuật của Mục Phù Sinh đột phá, đạt đến tâng thứ bảy Dương hồn hỏa hắn mới thỏa mãn các yêu cầu này.

Có thể khắc dấu phù triện Bách vô cấm ky.

Mà phù triện Càn Nguyên Diệt Thế Lôi Phù này chính là phù triện sát phạt lớn đứng thứ chín mươi mốt trong Phù Ấn Chi Thư, Bách vô cấm ky.

Tuy nhiên, trong chín mươi chín loại phù triện Bách vô cấm ky, không có giới hạn cấp độ trên, dựa theo bốn điều kiện cơ bản của phù sư mà tăng lên.

Nhưng lại có giới hạn cấp độ dưới.

Ví dụ như Càn Nguyên Diệt Thế Lôi Phù ít nhất cũng phải cấp Bán thân mới có thể khắc và bảo đảm khi sử dụng không bị phản phệ.

Phù triện bình thường là pháp bảo dùng một lần, cho nên chín mươi chín phần trăm sẽ không phản phệ người sử dụng.

Mà phù triện Bách vô cấm ky nếu người sử dụng không đủ thực lực sẽ chịu phản phệ.

Đây cũng là một trong những lý do được gọi là Bách vô cấm ky.

Khi Càn Nguyên Diệt Thế Lôi Phù ấn lên hổ phù mà Thuấn Linh ném ra, một luồng lôi quang chói mắt hóa thành một phù văn huyền diệu giữa Mục Phù Sinh và Thuấn Linh, ngay sau đó phù văn vỡ tan, lôi hải kinh thế từ trong đó trào ral

Lôi đình quét sạch ngàn quân vạn mã do hổ phù hóa thành, chôn vùi tất cả.

Hổ phù cũng "rắc" một tiếng vỡ tan trước ánh mắt tuyệt vọng của Thuấn Linh.

Lôi hải bao phủ Thuấn Linh vào trong đó.

Không còn hổ phù cản trở, cánh tay phải của Mục Phù Sinh cũng xuyên thủng đan điền của Thuấn Linh.

Đan điền vỡ tan, thần khí tiêu tán.

Mất đi tu vi trở thành người phàm, Thuấn Linh không còn khả năng để chống lại lôi hải xâm thực.

Thần hồn, nhục thân trong nháy mắt này hoàn toàn chôn vùi, ngay cả cặn bã cũng không còn.

Mục Phù Sinh thu tay lại.

Càn Nguyên Diệt Thế Lôi Phù tiêu tán theo.

Cùng lúc đó, Thân vương ấn mà Cửu Bạch Lộ đang dây dưa vì mất đi chủ nhân mà trở nên ảm đạm, nhanh chóng thu nhỏ lại rồi rơi vào tay Cửu Bạch Lộ. Mục Phù Sinh tiến lên, sau khi diệt trừ ấn ký thân hồn trong Thần vương ấn, hắn nhìn Cửu Bạch Lộ, mắt nheo lại, cười nói:

"Xem ra ngươi cũng ẩn giấu thực lực?"

Cửu Bạch Lộ khẽ gật đầu: "Như nhau thôi."

Ngay sau đó, Mục Phù Sinh cười lớn, Cửu Bạch Lộ cũng che miệng cười thành tiếng.

"Ngươi có muốn lấy Thần vương ấn này không, nếu muốn thì ta khuyên ngươi vẫn nên vứt đi, nếu không dễ để lại hậu hoạn."

Nghe xong, Cửu Bạch Lộ thuận tay vứt luôn pháp bảo cấp Bán thần này, thản nhiên nói:

"Nghe ngươi, dù sao ta cầm cũng chẳng có tác dụng gì."

Nói cho cùng vẫn là không hợp với pháp bảo.

"Được rồi, đã có bản đồ, chúng ta tranh thủ hành động chiếm tiên cơ."

Mục Phù Sinh bay về phía đông.

Cửu Bạch Lộ đuổi theo, nghi hoặc hỏi: 'Những người khác không có bản đồ sao?"

Mục Phù Sinh cười nói:

"Nếu như toàn bộ Thần giới bản khối chỉ có di tích kia có manh mối bản đồ, vậy thì chẳng phải người lấy được bản đồ trước đã thắng rồi sao?

Ta không tin chỉ có một nơi có manh mối, có lẽ những người khác truyên tống đến Thần giới bản khối đã có được manh mối và đã đến Đăng Thần hẻm núi rồi."

"Dù sao chúng ta cũng bị trì hoãn ở đây một thời gian."...

Bên kia, Giang Hữu Thanh và Phó sư huynh dễ dàng giải quyết những khôi lỗi mà Mục Phù Sinh thả ra.

Dù sao với năng lực chế tạo khôi lỗi của Mặc Ngọc, còn không thể tạo ra khôi lỗi chống được cường giả Bán thần.

Khi bọn hắn giải quyết xong cũng nhận được tin tức Thuấn Linh tử vong.

Trong lúc nhất thời, cả hai đều ngây ra.

Sắc mặt Phó Viễn nặng nề, còn Giang Hữu Thanh thì tức giận gào thét.

"Dám giết người của Thần Tích học viện chúng ta, nhất định phải giết sạch đám người Phàm Nhân giới trong di tích này!"

Phó Viễn trâm giọng nói: "Giang Hữu Thanh, ngươi nên bình tĩnh lại rồi, đây chính là cái giá phải trả cho sự hấp tấp của ngươi."

Nghe vậy, Giang Hữu Thanh im lặng.

"Đừng dựa vào thiên phú của mình mà cho rằng mình vô địch thiên hạ, phải biết rằng ngươi vẫn đang trong quá trình trưởng thành, nếu vẫn như vậy, ngươi còn nghĩ đến việc vượt qua mấy vị sư huynh kia sao?”

Mặc dù không cam lòng nhưng nghe Phó Viễn nói, Giang Hữu Thanh vẫn dần dần bình tĩnh lại. Ngay sau đó gật đầu nói: "Ta hiểu rồi, tiếp theo sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."

Phó Viễn lúc này mới gật đầu.

Thiên phú của Giang Hữu Thanh không kém gì mấy vị sư huynh có thực lực siêu quần, thiên phú kinh người cùng tham gia giao lưu lần này, nhưng dù sao vẫn còn quá ít kinh nghiệm, kiêu ngạo tự mãn dễ nóng vội.

"Được rồi, hãy đè nén thù hận đi, báo thù sau cũng không muộn, hiện tại chúng ta cần nhanh chóng tìm ra con đường tiến vào Đăng Thần hẻm núi."

Nói xong, Phó Viễn gọi Giang Hữu Thanh hội hợp với hắn rồi lại triển khai mạng nhện thần thức.

Phó Viễn là người duy nhất bên Thần Tích học viện có năng lực cảm tri siêu cường.

Cũng chính là trinh sát. ...

Lúc này, ở vùng biển bên ngoài Đăng Thần di tích.

Tất cả các học viện tham gia giao lưu đều chờ đợi trên hải thuyền.

Bỗng nhiên trên hải thuyền của Thương Huyền học viện, vị trưởng lão ghi chép hồn bài của tất cả học viên tham gia kinh ngạc nói: "Thần Tích học viện, Thuấn Linh tử trận, thần hồn tiêu tán.

Hồn bài của Thuấn Linh đã vỡ tan.

Cường giả dẫn đội các học viện đều sửng sốt.

Bọn họ không ngờ rằng chưa bắt đầu bao lâu mà Thần Tích học viện lại là bên đầu tiên có tử vong.

Trưởng lão dẫn đội Thần Tích học viện ngây người.

Trong mắt tràn đầy sự khó tin.

Mặc dù Thuấn Linh được coi là người có thực lực kém nhất trong số các học viên tham gia lần này, nhưng so với các học viên tham gia thì cũng có thể coi là người xuất sắc.

Vậy mà lại tử vong đầu tiên?

Ngay sau đó, sắc mặt của trưởng lão Thần Tích học viện trở nên khó coi, hung ác liếc nhìn một vòng các hải thuyền khác.

Việc mất Thuấn Linh không ảnh hưởng nhiều đến thắng bại của bọn hắn nhưng tử vong đầu tiên lại là sỉ nhục lớn đối với Thần Tích học viện.

Thần giới của họ được gọi là đệ nhất Lục giới, địa vị thống trị được duy trì trong thời gian dài khiến tên trưởng lão này cảm thấy nguy cơ.

Đây là điều mà hắn không thể chấp nhận.

Bên nhóm người Phàm nhân giới.

Hồng Anh không khỏi lắc đầu nói: "Thật đáng tiếc, không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cũng không biết là do ai làm."

Ninh Trần Tâm cười nói: "Không phải người bên chúng ta chứ, nếu có thì cũng chỉ có thể là Đại sư huynh và Tiểu Hắc sư đệ thôi." Mộc Uyển Nhi ở bên cạnh khoanh tay nói:

"Đúng vậy, không thể là Mục sư đệ được, sao Mục sư đệ có thể làm chuyện gây chú ý như vậy chứ?"

Mặc Ngọc rất muốn hỏi Mộc Uyển Nhi tại sao lại gọi Mục sư huynh thành Mục sư đệ.

Nhưng nghĩ lại chuyện trước đó, cảm thấy không nên hỏi. ...

Lúc này, ở Minh phủ bản khối.

Tiểu Hắc và Tông Vân, Cổ Thánh lần lượt hội hợp, không biết có phải là oan gia ngõ hẹp hay không.

Cả ba gặp phải một người quen.

Thương Huyền bảng xếp thứ hai mươi, Hứa Lạc.
Bình Luận (0)
Comment