Chương 1531: Bốn phương dị động, Chúc Long!
Chương 1531: Bốn phương dị động, Chúc Long!Chương 1531: Bốn phương dị động, Chúc Long!
Trên tàn trang này ghi chép thông tin của một dị thú, tên là Đế Giang.
Hình dạng kỳ quái, nhìn tổng thể như một cái túi vải, có màu đỏ như lửa, sáu chân bốn cánh, không có tai mắt mũi miệng.
Mặc dù bức họa vẽ rất trừu tượng, nhưng không thấy có chỗ nào kỳ lạ trên đó.
Hoặc là nói có thể sử dụng được hay không cũng là vấn đề.
Tiểu Thạch Đầu lắc đầu, nhíu mày nói: "Vô dụng rồi... Giống như một trang sách vô dụng bị người khác xé rách...'
Nhưng mà Tiểu Thạch Đầu vẫn cất nó đi: "Thôi, nếu sư tôn đã nhắc đến vậy thì câm về cho sư tôn nghiên cứu vậy, có lẽ sẽ hữu dụng đối với hắn."
Nói xong, Tiểu Thạch Đầu không thèm để ý đến những người phía sau, cũng không quan tâm An Hà đang điên cuồng công kích lồng giam không gian nhưng không cách nào lay chuyển nổi. Hắn xé rách không gian đi theo hướng đã ghi trong manh mỗi.
Cũng không biết đám người sư huynh thế nào rồi... Đang ở đâu...
Nhưng cuối cùng cũng sẽ tập hợp ở điểm cuối thôi. ...
Ở khu vực Phàm nhân giới.
Không chỉ có ở chỗ Tiểu Thạch Đầu, mà đồng thời tại cực tây, cực nam và cực bắc đều xuất hiện tàn trang Sơn Hải Kinh. Chỉ là mỗi bức tàn trang lại vẽ một dị thú khác nhau. Nhưng tất cả đều có một đặc điểm chung, đó là hình dạng của đám dị thú đó đều vô cùng kỳ quái.
Phía cực tây, một nam tử cao lớn toàn thân được bao trùm bởi vảy đỏ cầm lấy bức tàn trang Sơn Hải Kinh trên thạch đài, lạnh nhạt nói:
"Sơn Hải Kinh... Tổng cộng ghi lại bảy mươi lăm loại dị thú, hiện giờ lại chia năm xẻ bảy. Muốn tập hợp lại thần vật phù hợp nhất với Ma Thú đại lục chúng ta có chút khó khăn rồi."
"Tuy nhiên, nếu như không có họa côn để kết nối những tàn trang này lại, như vậy cũng chẳng qua chỉ là tờ giấy rách..."
"Không biết ở khu vực trung tâm có thể có họa côn hay không..."
Nói rồi, nam tử đi vê phía khu vực trung tâm.
Không hề liếc mắt nhìn mười người đang bị trọng thương ngã xuống đăng sau.
Có điều, những người trọng thương này nhìn bóng lưng của nam tử vảy đỏ, trong mắt tràn ngập hoảng sợ. ...
Vùng cực bắc.
Nam nhân toàn thân lấp lánh thần quang nhìn tàn trang trong tay, hừ lạnh một tiếng, nói: "Đây chính là thần vật bí ẩn của Phàm Nhân giới trước kia sao? Cũng không biết rốt cuộc cường đại như thế nào mà lại khiến những đại nhân ở Thần giới e ngại đến nỗi không tiếc giá lớn mà kích động Tà Ma giới đại chiến Phàm Nhân giới."
"Mặc dù lúc ấy đã thu thập được hai mươi tàn trang, nhưng mà họa côn quan trọng nhất lại không biết tung tích..." Sau khi thu hồi tàn trang Sơn Hải Kinh, hắn nhìn thoáng qua Thạch Sinh đang quỳ một gối trên mặt đất, cầm một thanh rìu thở hổn hển thì thản nhiên nói:
"Chung quy lại thì người của Phàm Nhân giới chỉ là con kiến hôi. Loại thực lực này còn chưa đủ vốn liếng để chống lại Thần giới chúng ta đâu."
Nói xong, hắn cũng đi về phía khu vực trung tâm.
Nhìn bóng lưng nam nhân đi xa, vẻ mặt của Thạch Sinh không cam lòng.
Lúc này, Tinh Thần Thần Đế trong cơ thể hắn cũng thở dài, nói:
"Người của Thần giới vẫn quá mạnh mẽ, nhưng mà ngươi cũng đừng nản lòng. Ta tin rằng thiên phú của ngươi không thua kém gì so với đối phương. Chỉ là vạch xuất phát kém hơn hắn ta mà thôi."
Vẻ mặt Thạch Sinh rất nặng nề, hắn cúi đầu nhìn Lạc Tinh Thần Phủ trong tay, bàn tay càng thêm siết chặt, thậm chí móng tay còn xuyên thủng qua da thịt, máu tươi nhỏ xuống từ kẽ tay.
Thực lực còn chưa đủ... ....
Lúc này, tại vùng đất cực nam.
Có một trận chiến đang diễn ra.
Một đám người đi vào trong một quảng trường hoang tàn, trong này có những pho tượng rồng được đặt ở hai bên.
Tuy rằng chỉ là tượng điêu khắc không có sự sống, nhưng vẫn có thể nghe được từng tiếng rông ngâm.
Khiến cho người khác cảm thấy thần kỳ chính là.
Đôi mắt của những bức tượng rồng bên phải đang trong trạng thái khép hờ, đồng thời bầu trời phía trên cũng bị mây đen bao phủ như màn đêm.
Mà đôi mắt của những bức tượng rồng bên trái thì là trạng thái mở to, bầu trời phía trên lại là mặt trời chói chang đang chiếu rọi!
Diệp Thu Bạch nhìn những bức tượng này thì khẽ nhíu mày.
Giống, rất giống!
Mở mắt là ngày, nhắm mắt là đêm.
Đây không phải Chúc Long sao?
Giống y như đúc Chúc Cửu Âm mà sư tôn ấp ra lúc trước!
Vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Mà ở phía trước hai hàng tượng điêu khắc này có một tòa thạch đài, trên thạch đài đặt một tờ giấy ố vàng.
Mọi người ở đây nhìn thấy tờ giấy đó thì đều hơi sửng sốt, không biết đó là cái gì.
Chỉ có một người lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Diệp Thu Bạch chú ý đến, khẽ nhíu mày.
Từ lúc đến đây và gặp được người này, Diệp Thu Bạch đã chú ý đến nhất cử nhất động của hắn ta.
Không vì gì khác, đó là bởi vì tên này là người của Thần Tích học viện.
Xâu chuỗi đủ các manh mối lại với nhau.
Xem ra Thần giới chính là kẻ đứng đằng sau dẫn đến chuyện truyên thừa của Phàm Nhân giới bị tuyệt diệt.
Diệp Thu Bạch là người Phàm Nhân giới, đương nhiên rất quan tâm đến chuyện này.
Ninh Chu của Thần Tích học viện cũng nhận thấy ánh mắt của Diệp Thu Bạch, hắn nhìn qua và thản nhiên hỏi: "Có chuyện gì? Ngươi nhìn chằm chằm vào ta lâu như vậy là muốn chiến đấu với ta?"
"Nhưng bây giờ ta không có tâm trạng để giết ngươi."
Nói xong thì muốn đi về phía thạch đài.
Không chỉ có Ninh Chu, những người của các học viện khác cũng chạy về phía đó.
Lúc trước thăm dò qua, nhận ra nơi này không có cạm bẫy nào. Mặc dù không biết thứ gì được đặt trên thạch đài, nhưng đồ vật xuất hiện ở đây đã chứng tỏ nó không tâm thường.
Mặc kệ là thứ gì, lấy trước rồi tính saul
Nhìn thấy cảnh này, Ninh Chu đứng lại lạnh giọng nói: "Thứ này Thần giới chúng ta đã chỉ định rồi. Các ngươi ai dám lấy thì cứ chờ Thần giới đến diệt đi."
Lời này vừa nói ra đã khiến cho những người xông lên phía trước biến sắc, vội vàng ngừng lại.
Mặc dù không cam lòng, nhưng đối với bọn họ mà nói, Thần giới là sự tồn tại không thể trêu vào.
Cũng chỉ có người của Thương Huyền học viện hay Ma Thú học viện mới có thể chống lại một hai.
Nhưng mà đáng tiếc là ở đây không có người của hai học viện lớn này.
Đàm Tông Chiếu và Mộ Tử Tình đi đến bên cạnh Diệp Thu Bạch, cau mày nói: "Xem ra thứ này không đơn giản, hơn nữa Thần giới cũng đã sớm có tình báo từ trước."
"Nhưng mà rất ít thứ có thể khiến cho Thần giới chú ý đến vậy, rốt cuộc là thứ gì?"
Mộ Tử Tình nhìn Diệp Thu Bạch, hỏi: "Bây giờ chúng ta nên làm sao đây?"
Diệp Thu Bạch nhíu mày suy nghĩ một chút, sau đó lập tức đi về phía thạch đài.
Bất kể như thế nào đi chăng nữa cũng không thể để cho người Thần giới lấy được thứ này.
Đàm Tông Chiếu bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Ta biết ngay mà."
Mộ Tử Tình không nói gì thêm mà đuổi theo Diệp Thu Bạch.
Những người khác thấy Diệp Thu Bạch đi lên thì sửng sốt.
Hắn dám không nghe lời của Ninh Chu?
Chẳng lẽ bây giờ Phàm Nhân giới không e ngại Thần giới nữa sao?
Thấy thế, Ninh Chu nhíu mày nói: "Ngươi không nghe lọt lời ta nói sao?" Diệp Thu Bạch không trả lời mà tiếp tục đi về phía thạch đài.
“Hừ, cũng được."
Ninh Chu hừ lạnh một tiếng, nhe răng cười nói: "Vốn đã muốn xử lý đám người Phàm Nhân giới các ngươi rồi, còn định để lại cho các ngươi một mạng. Xem ra hôm nay vẫn phải giết ngươi trước rồi mới lấy thần vật kia đi."
Nói xong, cơ thể Ninh Chu biến mất trong nháy mắt!
Một luồng thần quang màu trắng xẹt qua, lao thẳng về phía Diệp Thu Bạch!
Đồng tử Diệp Thu Bạch co rụt lại.
Hắn trực tiếp rút Vân Thương kiếm trong tay ra, chém một phát về phía saul
Nhưng mà chỉ trong chớp mắt, Diệp Thu Bạch đã bị đánh bay ra ngoài!
Ninh Chu đứng ở vị trí Diệp Thu Bạch từng đứng, cười lạnh nói: "Chỉ là Tổ Cảnh đỉnh phong mà cũng dám đối đầu với Bán Thần sao?"