Chương 1530: Nghiền ép An Hà, tàn trang Sơn Hải Kinh!
Chương 1530: Nghiền ép An Hà, tàn trang Sơn Hải Kinh!Chương 1530: Nghiền ép An Hà, tàn trang Sơn Hải Kinh!
Khu vực Phàm nhân giới bản khối.
Bởi vì là nơi bị chia cắt ra từ Phàm Nhân giới trong trận đại chiến thời kỳ thượng cổ, cho nên ở đây tràn ngập linh khí và có một phần tiên khí.
Vào thời kỳ thượng cổ, ở Phàm Nhân giới có linh khí và tiên khí cùng tồn tại.
Giờ phút này, tại cực đông của Phàm nhân giới bản khối.
Có hơn mười đệ tử đến từ các học viện khác nhau đều đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm lên bầu trời với vẻ mặt khiếp sợ.
Phía trên đó, không gian đang không ngừng khuấy động thành những gợn sóng.
Một gã cường giả mà bọn họ biết đang bị thương, khí tức lộ vẻ vẻ hơi uể oải, sắc mặt khó coi nhìn xung quanh như đang đề phòng cái gì đó.
Bọn họ đều biết người này.
Nếu Diệp Thu Bạch ở đây thì cũng có thể nhận ra được.
Tên này chính là An Hà, lúc ở Thương Huyền học viện đã châm chọc mỉa mai Phàm Nhân giới bọn họ. Thiên tài xếp hạng thứ mười bảy trên Thương Huyền bảng!
Nhưng mà cường giả đứng trên đỉnh cao thuộc thế hệ trẻ tuổi của Thương Huyền đại lục này, bây giờ khi đối mặt với người của Thanh Tiêu học viện đến từ Phàm Nhân giới lại không hề có bất kỳ sức phản kháng nào!
Quả nhiên Phàm Nhân giới đã đứng lên từ đống đổ nát...
Ngay lúc này, An Hà nhìn không gian đang cực kỳ bất ổn xung quanh, hắn ta nuốt một ngụm nước bọt, đồng tử run rẩy.
Trước đây hắn không hề coi trọng đám người đến từ Phàm Nhân giới, thậm chí còn không thèm để tâm đến thực lực của bọn họ.
Nhưng sau khi tiến vào khu vực Phàm nhân giới bản khối lại xúc động chiến đấu với đối phương, rồi hắn ta mới cảm thấy hối hận.
Cho đến bây giờ, thậm chí hắn ta còn chưa chạm được vào đối phương một lần nào!
Hoàn toàn chính là đơn phương chịu đòn!
Căn bản không thể đánh trả lại được dù chỉ một lần!
Phải biết rằng thực lực của hắn ta đã là Bán Thần trung kỳ rồi, so với Hứa Lạc xếp hạng thứ hai mươi trên Thương Huyền bảng thì mạnh hơn rất nhiều.
Cho dù là Bán Thần hậu kỳ, thậm chí là Bán Thân đỉnh phong đi chăng nữa, cũng không đến mức để cho hắn ta ngay cả đụng một cái cũng không đụng được chứ?
Rốt cuộc thì tiểu hài tử này đã đạt đến cảnh giới nào vậy?
Hơn nữa còn có thể tu luyện không gian chỉ đạo đến mức kinh người như thế...
Trong ấn tượng của An Hà, cho dù là trong số những người thuộc thế hệ trẻ đến từ các thế gia cổ xưa và những tông môn đứng đầu khác của Thương Huyền đại lục, cũng không có bất kỳ ai đạt được trình độ tu luyện không gian chi đạo sánh được với tiểu hài tử này!
Đột nhiên An Hà quay phắt người nhìn về phía sau, ngay trong khoảng khắc hắn ta muốn lùi lại thì cảm giác được cánh tay trái của mình bị một lực lượng không thể phản kháng xé toạt ra khỏi cơ thể.
An Hà hét lên một tiếng đau đớn, ánh mắt dữ tợn, dứt khoát vung tay chém đứt cánh tay trái, sau đó cơ thể vọt lên phía trước!
Hắn ta quay người nhìn lại, thấy cánh tay trái của mình đã bị một cơn lốc không gian cuốn vào trong đó, vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo.
Bỗng nhiên, bên tai An Hà truyền đến một giọng cười khúc khích, không gian nơi đó gợn lên những đợt sóng, một tiểu nam hài đi ra từ trong đó, hai tay đan trong ống tay áo, nhìn An Hà với ánh mắt khinh thường.
An Hà trầm mặc.
"Không phải lúc trước ngươi khinh thường Phàm Nhân giới chúng ta sao, khinh thường Thanh Tiêu học viện, khinh thường Hồng Anh sư tỷ bọn họ sao?"
Nói đến đây, đôi mắt của Tiểu Thạch Đầu lộ ra vẻ hung ác hoàn toàn không phù hợp với ngoại hình của hắn, nói: "Sao bây giờ ngay cả chút can đảm đánh trả cũng không có?"
Đối với Tiểu Thạch Đầu mà nói, dù hắn làm sai chuyện gì thì cũng sẽ có Hồng Anh sư tỷ thay hắn cầu xin sư tôn tha thứ.
Tuy rằng lúc đại sư huynh còn ở thì Hồng Anh tỷ sẽ không chút do dự mà quăng nồi cho đại sư huynh.
Mặc dù Tiểu Thạch Đầu đều thích tất cả mọi người trong Thảo Đường, nhưng trong lòng Tiểu Thạch Đầu, địa vị của Hồng Anh tỷ hiển nhiên vẫn cao hơn một chút so với đại sư huynh.
A... Đương nhiên còn có Hoàng Thiên tỷ nữa.
Tuyệt đối không phải vì các nàng xinh đẹp đâu!
Cho nên lúc ấy ở Thương Huyền học viện, khi đám người An Hà tìm cách làm khó dễ và châm chọc khinh thường Hồng Anh, Tiểu Thạch Đầu đã muốn đánh bọn họ một trận nhớ đời.
Vừa đúng lúc Tiểu Thạch Đầu bị truyền thống đến nơi đây, sau đó gặp được An Hà cũng ở trong bí cảnh này.
"Xem ra người Thương Huyền đại lục các ngươi cũng không ra sao nhỉ?"
"Hay là Thương Huyền bảng chỉ là hữu danh vô thực?"
Nghe vậy, sắc mặt An Hà cực kỳ khó coi, nói: "Thương Huyền bảng đã tồn tại mấy trăm vạn năm, được mọi người tu đạo ở Thương Huyền đại lục coi trọng. Những người thuộc thế hệ trẻ tuổi không ai là không muốn được leo lên Thương Huyền bảng, há có thể để cho ngươi xem thường xúc phạm?”
Dứt lời, tay phải An Hà cầm đao chém mạnh về phía Tiểu Thạch Đầu!
Đao khí mãnh liệt biến ảo thì vô số lưỡi đao, tạo thành một đao trận mà vây quanh Tiểu Thạch Đầu trong đó, muốn hoàn toàn tiêu diệt hắn!
Thế nhưng Tiểu Thạch Đầu lại cười một tiếng, không có vẻ gì là sợ hãi, chỉ giơ bàn tay nhỏ bé lên nhẹ nhàng nắm lấy.
Ngay lập tức, không gian xung quanh như sụp đổ trong nháy mắt!
Từ phạm vi lấy Tiểu Thạch Đầu làm trung tâm, chấn động không gian không ngừng lan truyền ral
Mỗi một nơi không gian sụp đổ, sẽ có gió lốc không gian mang tính hủy diệt bùng nổ.
Hơn mười người quan sát trận chiến phía dưới có thực lực không kém, nhưng vẫn phải dốc hết sức thiết lập kết giới để chống đỡ lực hút của cơn lốc không gian này!
Đao trận bay về phía Tiểu Thạch Đầu, đồng thời cũng tiến vào trong phạm vi không gian sụp đổ.
Dưới cái nhìn chăm chú khẩn trương của An Hà, đao trận trong không gian sụp đổ không đánh ra được chút hỏa tinh nào, cứ thế mà bay vào trong cơn lốc không gian.
Còn không gian sụp đổ vẫn đang liên tục lan rộng ra xung quanh, đao trận cũng đã hoàn toàn bị cơn lốc không gian nuốt trọn.
Khi Tiểu Thạch Đầu thu tay lại, không gian mới ngừng sụp đổ.
Chiêu thức này ảnh hưởng rất lớn đến không gian của khu vực này, nếu khống chế không tốt thì sẽ hoàn toàn phá hỏng tính cân bằng của không gian nơi đây. Đến lúc đó, toàn bộ khu vực này có thể bị gió lốc không gian phá hủy.
Chỉ có điều, không gian đã sụp đổ sẽ không thể phục hồi lại như trước.
Cũng giống như vách đá, đứng ở nơi sụp đổ nhìn xuống phía dưới chỉ thấy một khe vực sâu thăm thẳm vô tận.
An Hà tiến lên phía trước hai bước, đi đến nơi này, nhìn thoáng qua phía dưới, con ngươi không ngừng run rẩy.
Loại lực lượng này...
Quá sức tưởng tượng rồi, khiến cho bây giờ hắn ta đã không còn ý nghĩ chống trả nào nữa.
Thậm chí đạo tâm cũng bắt đầu dao động.
Một loại cảm xúc mang tên sợ hãi dần dần quấn quanh trái tim An Hà.
Những người ở phía dưới cũng liếc mắt nhìn nhau.
Đây là lực lượng không gian mà người thuộc thế hệ trẻ tuổi có thể nắm giữ sao?
Quá cường đại đi?
Đây cũng là điểm đáng sợ của đạo thể, đạo thể là thuộc tính gì, vậy người có đạo thể ấy sẽ có thể đạt đến trình độ đăng phong tạo cực với thuộc tính đó.
Huống chỉ mấy năm nay Tiểu Thạch Đầu vấn luôn đi theo Lục Trường Sinh tu luyện.
Hắn thường xuyên chạy ra ngoài chơi, sau đó sẽ bị Lục Trường Sinh bắt về trừng phạt tu luyện gấp bội.
Dưới tình huống như vậy, hiện giờ Tiểu Thạch Đầu đã đạt đến cảnh giới Bán Thần đỉnh phong.
Nắm giữ căn nguyên lực lượng không gian càng thuần thục hơn. Sao An Hà có thể là đối thủ của hắn?
Tiểu Thạch Đầu lắc đầu nói: "Quá yếu, không có ý nghĩa gì. Nhưng mà sư tôn đã dạy làm việc gì cũng phải cẩn thận."
"Cho nên để đề phòng sau này ngươi có thể ảnh hưởng đến tiến độ của chúng ta, giam ngươi ở chỗ này trước vậy."
An Hà biến sắc, hắn ta muốn chạy trốn nhưng không gian xung quanh đã bị phong tỏa.
Tiểu Thạch Đầu chỉ về phía An Hà, không gian xung quanh hắn ta hình thành nên một lồng giam.
"Chờ sau khi ta ra ngoài rồi thì lông giam cũng sẽ tự động biến mất."
Nói xong, Tiểu Thạch Đầu xoay người rời đi, đi đến trước một tòa thạch đài, trên thạch đài có một tờ giấy rách nát.
Đây cũng là thứ mà bọn họ phải xông qua trùng trùng điệp điệp cửa ải để tranh đoạt.
Hắn cầm lên và nhìn.
Trên trang giấy vẽ một con ma thú có hình dạng kỳ quái, còn ghi chú một số thông tin.
Đáng chú ý nhất là ba chữ.
Sơn Hải Kinh...
Hình như... đã từng nghe sư tôn nhắc đến?