Chương 1529: Cận vệ của Minh chủ!
Chương 1529: Cận vệ của Minh chủ!Chương 1529: Cận vệ của Minh chủ!
Giờ phút này, toàn bộ thương thế của Cổ Thánh đã được khôi phục, không chỉ như thế mà cảnh giới của hắn cũng tăng vọt!
Trên bầu trời, mây đen tụ tập dày đặc, từng tia sét bắt đầu lóe sáng!
Lôi kiếp đến!
Bước vào Thần Minh chi cảnh, tức là phải trải qua lôi kiếp.
Cổ Thánh không có thời gian suy nghĩ đến chuyện khác, ngẩng đầu nhìn lôi kiếp đang mãnh liệt kéo đến.
Cho dù chỉ mới là tâng lôi kiếp đầu tiên thì uy lực cũng đủ hủy thiên diệt địa!
Nếu như đối phó không cẩn thận, cho dù là Cổ Thánh cũng có nguy cơ bị đánh cho hồn phi phách tán, thân tử đạo tiêu!
Có bao nhiêu thiên tài với thiên phú kinh thế đã chết dưới lôi kiếp?
Thế lực tình báo duy nhất của Hỗn Độn giới là Thính Phong Các đã từng thống kê qua.
Trong một cường giả Bán Thần cảnh, sẽ có gần bảy mươi tên chết dưới tâng lôi kiếp đầu tiên.
Minh chủ Lục giới ở một bên cười nói: "Ngươi cứ buông thả hết thảy phòng ngự để lôi kiếp tôi luyện. Có bổn tọa ở đây, đảm bảo ngươi không chết được."
Người cai quản luân hồi Lục giới đã cam đoan như vậy, Cổ Thánh còn có ý kiến gì?
Về chuyện vì sao lúc trước Minh chủ Lục giới lại muốn giết Tiểu Hắc, có vẻ như hắn cũng chỉ đang diễn trò. Nhưng cụ thể vì sao lại thế thì hiện giờ Cổ Thánh đã không còn rảnh đi quan tâm nữa.
Sau đó, Cổ Thánh không cố gắng hết sức để chống đỡ từng đạo lôi kiếp giáng xuống.
Lúc sắp bị đánh chết, Minh chủ Lục giới ở bên cạnh sẽ phóng ra một đóa tử sắc minh hỏa bay đến người Cổ Thánh, chữa trị vết thương của hắn trong nháy mắt!
Cứ như vậy, từng giây từng phút trồi qua.
Nửa ngày sau, mây đen tan biến, lôi kiếp biến mất.
Lúc này, toàn bộ cơ thể Cổ Thánh đều tràn đầy lực lượng dùng không hết. Nếu so với lúc trước thì lực lượng trong người hắn đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Tông Vân ở một bên cảm nhận được cỗ khí tức này, thậm chí còn có cảm giác hơi khó thở, giống như cơ thể đang bị một ngọn núi khổng lồ đè lên.
Cổ Thánh vui sướng cảm nhận cỗ lực lượng này, rôi nhanh chóng thu liễm khí tức, nhìn Minh chủ Lục giới, khó hiểu hỏi: "Tiên bối... Đây là ý gì?"
Minh chủ Lục giới cười cười, đầu ngón tay xẹt qua phía bên phải, một khe hở không gian lại được tạo ra. Có một thần hồn bay ra từ trong đó, nhập vào trong cơ thể Tiểu Hắc.
Lúc này, Tiểu Hắc cũng mở hai mắt đứng lên, gật đầu nhẹ với Cổ Thánh.
Lần này Cổ Thánh càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chuyện này là sao?
Đang khảo nghiệm hắn?
Nhưng vì sao phải khảo nghiệm hắn? Làm vậy có ý nghĩa gì?
Minh chủ Lục giới giải thích: "Còn nhớ lúc trước bổn tọa đã nói gì với ngươi không? Bảo ngươi chờ ở đây."
Cổ Thánh gật đầu.
"Lúc trước, bổn tọa chỉ định hắn luận bàn với tên khó coi nhất kia, ngươi đã đứng ra nói đỡ cho hắn."
Hứa Lạc đã đến khu vực Phàm nhân giới đột nhiên cảm nhận được có một cỗ ác ý nhằm vào hắn ta.
"Hơn nữa, ngươi vẫn không lùi bước khi bổn tọa cố tình áp chế ngươi. Khi đó ta đã nghĩ, có lẽ ngươi sẽ thích hợp với vị trí này, Vì thế muốn khảo nghiệm ngươi một chút."
Cổ Thánh nghi ngờ hỏi: "Vị trí nào?"
Minh chủ Lục giới khoát tay nói: "Cũng không có gì, không phải vị trí tốt gì, làm cận vệ cho Minh chủ mà thôi."
Cận vệ cho Minh chủ?
Bên cạnh mỗi Minh chủ Lục giới đều có một người hầu cận, người này đảm nhận công việc xử lý một số việc cho Minh chủ Lục giới. Đồng thời trong thời khắc nguy hiểm còn phải đứng chắn trước mặt Minh chủ.
À, là tấm mộc.
Minh chủ Lục giới tiếp tục giải thích:
"Nhưng mà với chức trách này, địa vị của cận vệ hầu hạ Minh chủ Lục giới tại Cửu U Minh Phủ cũng cực kỳ cao. Có thể nói, ngươi xuất hiện ở đâu thì chính là đại diện cho phân thân của Minh chủ Lục giới. Cho dù Minh chủ các đại giới khác nhìn thấy ngươi cũng cần nhún nhường ba phần. Thậm chí ở một mức độ nào đó, bọn họ cần phải nghe theo sự phân phó của ngươi."
Vị trí dưới một người trên vạn người.
Nghe đến đây Cổ Thánh mới hiểu được tâm quan trọng của vị trí này.
Cổ Thánh ngẩn ngư nói: "Thiên phú của ta xứng với vị trí này sao?"
Minh chủ Lục giới bĩu môi nói:
"Cũng tạm được, nhưng bây giờ ngươi là người thích hợp cho vị trí này nhất. Dù sao bổn tọa cũng không thể chạy khắp nơi để tìm thay tiểu tử này một người phù hợp hơn cho vị trí này."
Cổ Thánh: "..."
Tiểu Hắc tiến lên vỗ vỗ bả vai Cổ Thánh, nhếch miệng cười nói:
"Thiên phú của ngươi đã rất mạnh, cảnh giới đều vượt xa ta. Đương nhiên có đồng ý hay không thì đều hoàn toàn do ngươi lựa chọn. Dù sao chuyện này cũng giống như ngươi trở thành thuộc hạ của ta vậy."
"Ngươi cũng sẽ không đối xử với ta như thuộc hạ chứ?" Cổ Thánh mỉm cười nhìn Tiểu Hắc. Tiểu Hắc từ chối trả lời, chỉ nhún vai.
Cổ Thánh ngẩng đầu nhìn Minh chủ Lục giới đang lơ lửng trên không trung, nói: "Ta đồng ý tiếp nhận vị trí này."
Nghe vậy, Minh chủ Lục giới không nói nhiều mà vung tay, có một thanh trường mâu rơi vào tay Tiểu Hắc.
"Không có truyền thừa gì, chỉ cần cắm trường mâu này vào trái tim hắn, hai người các ngươi sẽ thiết lập quan hệ chủ thứ."
"Đồng thời, ngươi cũng có thể chia sẻ một phần lực lượng huyết mạch và thiên phú của tiểu tử Tiểu Hắc."
Cổ Thánh hơi sửng sốt.
Năng lực huyết mạch của Tiểu Hắc rất biến thái!
Tiểu Hắc cầm trường mâu trong tay, nhìn Cổ Thánh hỏi: "Chuẩn bị xong chưa."
Cổ Thánh dang hai tay ra, tiêu sái cười nói: "Đến đi."
Lời nói vừa dứt, Tiểu Hắc gật đầu, đâm trường mâu trong tay về phía ngực Cổ Thánh.
Cổ Thánh kêu rên một tiếng, trường mâu trực tiếp xuyên qua trái tim hắn!
Cổ Thánh trừng to mắt, trong một khoảnh khắc này, hắn có thể cảm nhận được trái tim mình đã ngừng đập.
Nhưng mà sau đó có một cỗ lực lượng cực kỳ huyền diệu chảy vào trong tim hắn.
Trong cỗ lực lượng này có khí tức huyết mạch của Tiểu Hắc, còn có một lực lượng khác mạnh mẽ khó có thể miêu tả được.
Giữa Cổ Thánh và Tiểu Hắc đã hình thành nên một mối liên kết thần kỳ.
Sau ba ngày, trường mâu biến mất, trên ngực Cổ Thánh xuất hiện một dấu ấn màu máu.
Đồng thời trên mu bàn tay của Tiểu Hắc cũng hiện lên một dấu ấn tương tự.
Thông qua dấu ấn này, hai người có thể cảm nhận được trạng thái của người kia.
Thậm chí còn cảm nhận được tình huống sinh tử của đối phương.
Cổ Thánh đối mặt với Tiểu Hắc, không kiêm được mà quỳ xuống.
Thấy thế, Tiểu Hắc vội vàng muốn nâng Cổ Thánh lên, nhưng lại bị ngăn lại.
"Thái độ nên có vẫn phải có."
Gương mặt của Cổ Thánh trở nên nghiêm túc, cung kính nói: "Thuộc hạ tham kiến Minh chủ."
Minh chủ Lục giới trừng mắt nói: "Này, ta còn chưa chết đâu? Các ngươi đang nguyên rủa bổn tọa sao?"
Bây giờ, Minh chủ Lục giới vẫn đang ngồi ở vị trí này.
Tiểu Hắc vẫn chỉ là người thừa kế mà thôi.
Hai người ngại ngùng gãi đầu.
Thấy vậy, Minh chủ Lục giới bất đắc dĩ khoát tay nói: "Được rồi, các ngươi muốn làm gì thì làm được, đợi khi thời cơ chín muồi sẽ gặp lại."
Mới xong, cũng không nói thêm bất cứ lời lưu luyến dư thừa nào nữa mà trực tiếp biến mất khỏi không gian này.
Tiểu Hắc và Cổ Thánh đều cúi người về phía Minh chủ Lục giới biến mất.
"Được rồi, chúng ta nên đi thôi, phải đuổi kịp tiến độ."