Chương 1528: Dị biến phát sinh? Liêu mạng cứu giúp
Chương 1528: Dị biến phát sinh? Liêu mạng cứu giúpChương 1528: Dị biến phát sinh? Liêu mạng cứu giúp
Lúc này, Cổ Thánh và Tông Vân vẫn còn đang chờ ở chỗ cũ.
Nhưng hai người trong không nói chuyện gì với nhau.
Tông Vân đứng tại chỗ, còn Cổ Thánh thì nằm trên chạc cây, hai tay ôm đầu bắt chéo chân, nhắm mắt lại suy nghĩ, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó.
"Ngươi cũng là đệ tử của Thanh Tiêu học viện đúng không?" Đột nhiên Cổ Thánh lên tiếng hỏi.
Tông Vân hơi sửng sốt, sau đó gật đầu đáp: "Đúng thế."
"Đám Tiểu Hắc ở Phàm Nhân giới thế nào?" Cổ Thánh cười hỏi, dù sao cũng đang rảnh rỗi, tâm sự một chút vậy.
Nói đến đây, Tông Vân như đã bắt trúng sóng, miệng như cái máy hát mà kích động nói: "Đám Tiểu Hắc tiền bối đều là những nhân vật truyền kỳ ở Phàm Nhân giới. Nếu như không có bọn họ thì chỉ sợ bây giờ Phàm Nhân giới đã không còn tôn tại."
Cổ Thánh khẽ gật đầu: 'Ha, xem ra bọn họ có địa vị rất cao ở Phàm Nhân giới. Nếu sau này ta đến Phàm Nhân giới, có Tiểu Hắc che chở thì chẳng phải có thể đi ngang được sao?"
Tông Vân sửng sốt.
Vốn dĩ hắn cho rằng Cổ Thánh sẽ tiếp tục hỏi về sư môn của đám người Tiểu Hắc, nhưng Cổ Thánh không hề đề cập đến, giống như chỉ thuận miệng nói chuyện mà thôi.
Đây chính là sự thông minh của Cổ Thánh
Những thông tin như vậy, trừ khi là chính miệng đương sự nói cho hắn biết. Nếu không mà tự mình đi hỏi thăm, để Tiểu Hắc biết được chuyện này thì thái độ sẽ không còn như xưa nữa.
Sẽ nảy sinh nghi ngờ trong lòng, cho rằng có thể Cổ Thánh có mục đích khác.
Đúng lúc đó.
Đột nhiên Cổ Thánh mở to hai mắt, nhảy từ trên cây xuống.
Chỉ thấy phía trước xuất hiện một khe nứt không gian, một bóng đen bị ném ra ngoài, va chạm mạnh với mặt đất.
Cổ Thánh khẽ nhíu mày, nhìn kỹ lại, thân sắc khẽ biến.
Là Tiểu Hắc, Tiểu Hắc mang thương tích đây mình nằm trên đất, khí tức khá yếu ớt giống như chỉ còn lại một hơi thở, cố gắng đứng dậy.
Tông Vân ở một bên thấy vậy thì vẻ mặt ngạc nhiên, hỏi: 'Chuyện này... Không phải tiên bối đi tiếp nhận truyền thừa sao? Sao lại bị như vậy, chẳng lẽ xảy ra biến cố gì?"
Cổ Thánh nhíu mày đi đến phía trước Tiểu Hắc, ngẩng đầu nhìn khe nứt không gian.
Trong khe nứt, Minh chủ Lục giới đi ra từ trong đó, nhìn Cổ Thánh cười nói: "Ô? Ngươi muốn bảo vệ hắn sao?"
Cổ Thánh nhíu mày hỏi: "Tiền bối, không biết đã xảy ra chuyện gì?"
"Ngươi không hiểu à?" Minh chủ Lục giới cười khúc khích nói: "Hắn không có đủ tư cách để tiếp nhận truyền thừa của bổn tọa, nhưng hắn đã thấy được truyền thừa, vậy tất nhiên phải thu dọn cho sạch sẽ rồi. Chuyện này không liên quan đến các ngươi, tiếp tục đi lên đi."
Trong mắt Cổ Thánh hiện lên một tia nghiêm túc, nói: "Chỉ thấy được truyền thừa mà thôi, hẳn là không đáng tội chết chứ?"
"Truyền thừa của bổn tọa có thể tùy tiện để lộ ra ngoài được sao?" Minh chủ Lục giới cười nhạo nói.
"Vậy ngài hãy hạ cấm chế cho hắn đi, đảm bảo hắn không tiết lộ ra ngoài không phải được rồi sao?"
Minh chủ Lục giới lạnh nhạt nói: 'Lỡ như có ngươi giết hắn rồi sưu hồn thì sao?
Được rồi, cho các ngươi thời gian năm nhịp thở rời đi, nếu không đi thì chết chung với hắn ở chỗ này đi. À đúng rồi... Nếu như các ngươi chết, đương nhiên không thể cho thần hồn các ngươi đi vào trong luân hồi được."
Nói cách khác, sẽ không còn hy vọng tái sinh nào nữal
"Được rồi, bây giờ bắt đầu đếm ngược..."
Nghe đến đó, Cổ Thánh nhìn thoáng qua Tiểu Hắc nằm phía sau, không khỏi cười khổ một tiếng.
"Một...
Khi đếm đến một, một luông minh khí khổng lồ bộc phát!
Tông Vân lộ vẻ hoảng sợ.
Cổ Thánh bất đắc dĩ nói: "Phiền phức lớn rồi, nhưng mà lúc này rời đi thì không phải là tính cách của ta. Nếu như bỏ hắn lại, có lẽ đời này lòng ta khó có thể yên ổn được."
Trong mắt Minh chủ Lục giới lướt qua một tia ý cười, sau đó gương mặt lập tức ngập tràn sát ý, nói với giọng điệu lạnh lẽo nghiêm nghị: "Vậy tức là ngươi muốn chết cùng hắn?”
Cổ Thánh nhìn thoáng qua phía bên trái.
Nơi đó có không gian thông đạo truyền tống đến khu vực Phàm giới bản khối.
Cũng không cách xa nơi đây lắm.
Thấy vậy, Cổ Thánh nói: 'Không phải muốn chết cùng hắn, dù sao ta cũng không phải đối thủ của tiên bối."
Minh chủ Lục giới gật đầu: "Ừm, coi như cũng có chút đầu óc, đã như vậy..."
Thế nhưng, lời còn chưa dứt.
Minh chủ Lục giới đã thấy Cổ Thánh đánh ra một chưởng! Cương phong cuồng bạo ập đến!
Chỉ là một chưởng này cũng không phải nhắm vào Minh chủ Lục giới.
Mà là tung về phía Tiểu Hắc!
Chỉ thấy cương phong trực tiếp cuốn cơ thể Tiểu Hắc vào trong, đưa đến không gian thông đạo!
Cùng lúc đó, Cổ Thánh và Tông Vân cũng giãm mạnh chân xuống đất, chạy như điên về phía không gian thông đạo!
Cổ Thánh biết nếu chính diện chiến đấu với cường giả đỉnh cấp như Minh chủ Lục giới thì chắc chắn sẽ không có bất kỳ phần thắng nào. Làm vậy cũng đồng nghĩa với việc để lại tính mạng ở đây.
Đây là cách duy nhất trong lúc này, thông qua không gian thông đạo để trốn thoát.
Chỉ tiếc, đối với người đã đạt đến cảnh giới đỉnh cao như Minh chủ Lục giới mà nói, chỉ cân hắn không muốn để cho đám người Tiểu Hắc đi thì làm sao có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay được?
Chỉ thấy Minh chủ Lục giới nắm chặt năm ngón tay lại.
Minh khí dày đặc xuất hiện bao quanh đám người Cổ Thánh trong nháy mắt, ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ, siết chặt đám người Cổ Thánh theo nắm tay của Minh chủ Lục giới.
Giam cầm ba người Cổ Thánh trong lòng bàn tay!
"Xong rồi...' Cổ Thánh cười khổ.
Vẻ mặt Tông Vân cũng rất căng thẳng, nhưng vẫn đứng chắn trước mặt Tiểu Hắc.
"Ngươi cảm thấy chút tâm cơ này đối với bổn tọa mà nói hữu dụng sao?"
Quanh thân Minh chủ Lục giới xuất hiện những tia tử sắc minh hỏa, trâm giọng nói: "Bây giờ nhân lúc tâm tình bổn tọa còn chưa hỏng hết, các ngươi vẫn còn cơ hội rời đi."
Thấy Cổ Thánh vẫn đứng yên bất động.
Minh chủ Lục giới hừ lạnh một tiếng, búng ngón tay một phát, một luông tử sắc minh hỏa bắn thẳng về phía Tiểu Hắc!
Cổ Thánh biến sắc, hai tay chống về phía trước.
Hắn quát khẽ một tiếng, từng cơn lốc xoáy xuất hiện, chắn phía trước tạo thành một bức tường gió không kẽ hởi
Mà vào giờ khắc này, tử sắc minh hỏa cũng trực tiếp va chạm với tường gió.
Dưới sự ăn mòn của tử sắc minh hỏa, những cơn lốc xoáy bốc cháy hình thành một cơn lốc lửa!
Vẻ mặt Cổ Thánh biến đổi, tử sắc minh hỏa kia xuyên thấu qua tường gió, uy lực kinh người lan đến hai tay của Cổ Thánh, khiến cho hai tay hắn bỏng rát như bị thiêu đốt.
Cơn đau đớn kịch liệt lan khắp toàn thân!
Sắc mặt Cổ Thánh tái nhợt trong nháy mắt, ngay cả môi cũng trắng bệch đi, cơ thể run rẩy.
Đột nhiên, đôi mắt của Cổ Thánh thoáng liếc nhìn sang bên trái, sắc mặt lại biến đổi lần nữa, thu hồi hai tay, theo bản năng mà chạy về hướng Tiểu Hắc!
Ở đó đang có một tia tử sắc minh hỏa sắp lao tới!
Cổ Thánh vừa định phóng thích toàn lực chống đỡ, nhưng mà đã không còn kịp nữa rồi, tử sắc minh hỏa không đánh vào người Tiểu Hắc mà đập vào ngực Cổ Thánh đang chạy tới.
Ngọn lửa màu tím cực lớn bao phủ toàn thân Cổ Thánh.
Hắn gào thét đau đớn. Nhìn thấy cảnh này, Minh chủ Lục giới có hỏi kinh ngạc nói: “A? Ngươi không sợ chết sao?"
"Sợ... chứ.' Cổ Thánh nhịn đau cố gắng trả lời.
"Vậy vì sao ngươi không tiếc liều mạng cũng muốn bảo vệ hắn?”
"Ta cũng không biết." Nói đến đây, Cổ Thánh cố nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc."
"Còn chưa suy nghĩ kỹ thì cơ thể đã hành động, chắc là sợ tâm khó an."
"Nếu tâm đã không an, vậy sống cũng là đau khổ... Thôi được rồi."
Minh chủ Lục giới võ tay.
Sau đó, tử sắc minh hỏa dần chui vào trong cơ thể Cổ Thánh.
Mà Cổ Thánh lại không còn thấy đau đớn nữa, kinh ngạc nhận ra có một cỗ lực lượng đã chữa trị cho hắn, hơn nữa còn cường hóa tứ chi bách hài.
Đây... Đây là chuyện gì?