Chương 1533: Thanh Vân kiếm lại xuất hiện!
Chương 1533: Thanh Vân kiếm lại xuất hiện!Chương 1533: Thanh Vân kiếm lại xuất hiện!
Trong các trận đấu của kiếm tu, ai có trình độ kiếm đạo cao hơn thì có thể chiếm một chút ưu thế.
Nhưng nếu cảnh giới tu đạo chênh lệch quá lớn thì vẫn sẽ rơi vào hoàn cảnh xấu.
Diệp Thu Bạch đang trong tình huống như vậy.
Đặc biệt là với kiếm ý bá đạo của Ninh Chu, hắn phải cố gắng tránh cứng đối cứng nhất có thể.
Nhưng mà...
Kiếm đạo của Diệp Thu Bạch cũng là vương giả chi kiếm.
Làm sao có thể lùi bước trong tình huống này?
Khi tro tàn chi hỏa mang theo lực lượng căn nguyên hỏa diễm bùng cháy trên Vân Thương kiếm.
Ninh Chu lộ vẻ kinh ngạc.
Đã bước vào ngưỡng của lĩnh ngộ được căn nguyên lực lượng kiếm đạo, lại còn lĩnh ngộ được căn nguyên hỏa diễm?
Đây là điều mà một tên Tổ Cảnh có thể làm được sao?
Hoặc là nói... Đây là trình độ mà người Phàm Nhân giới có thể đạt được?
"Bất kể ngươi có thiên phú về lực lượng quy tắc xuất chúng đến mức nào, chênh lệch cảnh giới tu đạo không phải dễ dàng bù đắp như vậy!"
Ninh Chu hét lớn một tiếng, kiếm ý bá đạo hội tụ phía trên cự kiếm!
Bạch quang thần thánh chói mắt ngưng tụ trên cự kiếm giống như một ngọn núi lớn ập xuống Diệp Thu Bạch!
Vẻ mặt Diệp Thu Bạch ngưng trọng, rót tro tàn chi hỏa vào Vân Thương kiếm.
Khi một kiếm chém ra.
Dường như có một vầng mặt trời chói mắt hiện lên trên Vân Thương kiếm!
Khi Vân Thương kiếm xuyên qua mặt trời rực rỡ, hỏa diễm trên thân kiếm càng bùng cháy mạnh mẽ, một luồng hồng quang chợt hiện!
Hồng quang và bạch quang thân thánh của Ninh Chu đụng vào nhau.
Một kiếm này của Diệp Thu Bạch cũng hung hăng đâm vào cự kiếm như núi lớn của Ninh Chu!
Chỉ giao thủ trong phút chốc.
Mặt đất xung quanh Diệp Thu Bạch bắt đầu xuất hiện vô số khe nứt.
Hai chân hắn cũng cong xuống, suýt chút nữa đã bị lực lượng to lớn của cự kiếm ấn xuống.
Diệp Thu Bạch cố gắng chống hai đầu gối không hoàn toàn khụy xuống, nhưng hai chân hắn đã lún xuống mặt đất. Bên phía Ninh Chu, tro tàn chi hỏa như giòi bám vào xương mà leo lên cự kiếm, sau đó lại như rắn độc leo từ cự kiếm mà quấn đến chuôi kiếm, tiến dân đến hai tay Ninh Chu.
Ninh Chu khẽ nhíu mày, cảm nhận được nỗi đau đớn khi bị tro tàn chi hỏa thiêu đốt, hắn ta lui về.
Sau đó lập tức dùng bạch quang thần thánh xua tan tro tàn chi hỏa. Nhìn vết bỏng trên tay, Ninh Chu nhìn Diệp Thu Bạch, hừ nhẹ nói: "Hừ, ngươi là tên Tổ Cảnh đầu tiên có thể đỡ được một kiếm của ta mà không chết, còn có thể gây ra một ít thương thế cho ta đấy."
Máu chảy ra từ khóe miệng Diệp Thu Bạch, hắn kéo hai chân khỏi mặt đất rạn nứt, bình thản nhìn Ninh Chu nhưng không nhiều lời với hắn ta, chỉ vung Vân Thương kiếm chỉ về hướng Ninh Chu.
Trong nháy mắt, kiếm ý phô thiên cái địa trong kiếm vực ngưng tụ thành một dòng thác kiếm ý, cuộn trào mãnh liệt về phía Ninh Chul
Kiếm ý trong dòng thác phát ra tiếng kiếm minh, giống như ngàn vạn thanh kiếm cùng phát ra âm thanh, xông thẳng lên trời!
Đâm thành một cái hố khổng lồ trên tâng mây!
Cảm nhận được dòng thác kiếm ý như có thể càn quét mọi chướng ngại này, Ninh Chu nhíu mày quát khẽ một tiếng, cầm cự kiếm trong tay hướng về phía trước, đột nhiên chém một kiếm từ trên xuống dưới!
Một đạo trảm kích cực lớn như muốn khai sơn liệt hải chính diện nghênh đón với dòng thác kiếm ý.
Những nơi trảm kích đi qua, mặt đất nứt toát ra hai bên.
Giống như cả khối đại địa này bị cắt đứt, tạo thành một hẻm núi khổng lồ.
Khi trảm kích đứng trên dòng thác kiếm ý, không ngoài dự liệu, trảm kích trực tiếp chém vào trong dòng thác phân thác kiếm ý mãnh liệt này thành hai nửa.
Nhưng dòng thác kiếm ý bị chia làm hai vào lúc này cũng bắt đầu phân liệt thành hàng ngàn hàng vạn chuôi kiếm, điên cuồng bắn nhanh về phía Ninh Chul
Ninh Chu hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Loại thủ đoạn nhỏ này..."
Lúc này, một tay hắn ta cầm chuôi cự kiếm, mãnh liệt quét ngang ral
Kiếm ý bá đạo đại khai đại hợp bao trùm nửa bầu trời, chống đỡ lại sự tấn công của hàng ngàn hàng vạn chuôi kiếm của Diệp Thu Bạch!
Cùng lúc đó, Ninh Chu vặn hai chân, xoay người chỉ về phía sau mình.
KétI
Cũng vào thời khắc này, một thanh kiếm chém vào ngón tay Ninh Chu!
Đúng là Diệp Thu Bạch cầm Vân Thương kiếm đã lợi dụng sơ hở khi Ninh Chu đối phó với dòng thác kiếm ý mà phát động tấn công!
Trên ngón tay này của Ninh Chu ngưng tụ kiếm ý cực kỳ tinh thuân, chống đỡ được một kiếm bất ngờ khó đề phòng của Diệp Thu Bạch.
"Nói thật, ngược lại ta rất tán thưởng ngươi. Nếu như ngươi có thể vứt bỏ thân phận Phàm Nhân giới ta sẽ tiến cử ngươi vào Thần Tích học viện, trở thành học viên ngoại viện. Không chừng sau này cũng có khả năng trở thành một thành viên của Thân giới."
Nói đến đây, Ninh Chu lại cười lạnh lắc đầu: "Không, kiếm đạo như ngươi không thể gia nhập vào Thần giới chúng ta."
Làm kiếm tu, đương nhiên Ninh Chu hiểu rõ kiếm tu.
Vương giả chi kiếm của Diệp Thu Bạch nhất định không cho phép hắn trở thành loại người vì lợi ích mà vứt bỏ gia đình người thân của mình.
Nếu quả thật Diệp Thu Bạch đồng ý với lời đề nghị của Ninh Chu, vậy Ninh Chu sẽ cho rằng kiếm đạo của Diệp Thu Bạch cũng chẳng ra gì.
Diệp Thu Bạch cười nhạt một tiếng, nói: "Nếu đã biết thì cần gì phải nói?"
Dứt lời, hắn nhanh chóng lùi về sau.
Ninh Chu quay người nhìn chằm chằm vào Diệp Thu Bạch, nói: "Chỉ là đáng tiếc thôi, nhưng nếu ngươi chỉ có chút thủ đoạn như thế này thì kết thúc rồi."
Những người khác ở một bên quan sát trận đấu này đều hai mặt nhìn nhau, thấy được vẻ kinh hãi khó giấu trong mắt mọi người.
Nói thật, một Tổ Cảnh có thể đánh với cường giả Bán Thần cảnh đến mức này đã là một chuyện kinh hãi, khó tin rồi.
Hơn nữa qua nhiều lần giao phong như vậy, còn làm cho Ninh Chu phải ăn một ít thiệt thòi nhỏ.
Diệp Thu Bạch đã từng chiếm quyền chủ công, tuy rằng không có hiệu quả thực tế.
Nghe vậy, Diệp Thu Bạch khẽ gật đầu, hai tay vỗ một cái, Canh Kim kiếm hạp liền xuất hiện trước người hắn.
Hai tay hắn vỗ vào kiếm hạp, Canh Kim kiếm hạp mở ra.
Từng thanh kiếm trong đó bay ra, chém về phía Ninh Chu từ các hướng khác nhau.
"Ồ? Ngự kiếm chí bảo sao? Sau đó thì sao, những thanh kiếm này của ngươi, ngoại trừ Vân Thương còn đủ nhìn một chút thì lấy những thanh kiếm khác ra có ích lợi gì?"
Ninh Chu quơ cự kiếm trong tay ngăn chặn công kích của những thanh kiếm, sắc mặt lạnh nhạt, xem ra hắn không hề cảm thấy có bất kỳ áp lực nào.
Phía xa xa đằng sau, Đàm Tông Chiếu nhìn thấy cảnh này thì vẻ mặt ngưng trọng nói: 'Làm vậy không thể nào đánh bại Ninh Chu được, rốt cuộc thì Diệp huynh đang suy nghĩ gì vậy?"
Mộ Tử Tình ở bên cạnh lại cười nói: "Cứ tin hắn đi, huống chỉ... Hắn còn chưa sử dụng con át chủ bài."
Át chủ bài?
Có lẽ Đàm Tông Chiếu không biết, nhưng Mộ Tử Tình đã gặp qua vài lần.
Thanh Vân kiếm.
Lúc này, trong tay Diệp Thu Bạch xuất hiện một thanh trường kiếm có vỏ.
Vỏ kiếm đã có những chỗ loang lổ, trông như một một thanh kiếm bình thường, chỉ có thể đánh giá thanh kiếm này đã trải qua nhiêu năm tháng.
Nhưng mà, ngay một khắc khi thanh kiếm này xuất hiện.
Có lẽ một số người có cảnh giới thấp xung quanh không cảm nhận được gì. Nhưng một số ít người có cảnh giới cao hơn lại tỏ vẻ giật mình.
Ninh Chu đối diện Diệp Thu Bạch, nhìn thấy thanh kiếm này thì hoảng hốt!
Tuy rằng trên thanh kiếm này không tiết ra chút khí tức nào nhưng xung quanh vỏ kiếm lại có từng luồng lực lượng căn nguyên kiếm đạo lưu động.
Hơn nữa với thực lực của hắn, lại căn bản không thể nhìn thấu hình dáng của thân kiếm bên trong vỏi
Diệp Thu Bạch khẽ vuốt nhẹ vỏ kiếm.
Lâu rồi không dùng...
Sau đó hắn nhìn về phía Ninh Chu, một tay cầm vỏ kiếm, một tay nắm chuôi kiếm, lạnh nhạt nói:
"Nếu ngươi cảm thấy cấp bậc của những thanh kiếm lúc trước chưa đủ, vậy ngươi thử nhìn xem... cấp bậc của thanh kiếm này đã đủ chưa."