Chương 1534: Sơn Hải Kinh: Đại Hoang Bắc Kinh
Chương 1534: Sơn Hải Kinh: Đại Hoang Bắc KinhChương 1534: Sơn Hải Kinh: Đại Hoang Bắc Kinh
Người của Thần giới không giống với những người tu đạo khác.
Giống như linh khí không bằng tiên khí, tiên khí không bằng thần khí.
Cho nên nói tóm lại, nếu so sánh người Thần giới với những người tu đạo khác, trong cùng cảnh giới, người của Thần giới thường có thể chiếm ưu thế tuyệt đối.
Cho dù Ninh Chu chỉ là Bán Thần cảnh sơ kỳ, nhưng so với người tu đạo ở những đại giới khác mà nói thì hắn đã có thực lực Bán Thần cảnh trung kỳ.
Nhưng chính vì nguyên nhân như thế, mà khi Ninh Chu nhìn thấy uy lực của thanh kiếm trong tay Diệp Thu Bạch thì hắn lại càng chấn động sâu sắc.
Rõ ràng chỉ là Tổ Cảnh, lại có thể mang đến cho hắn một cảm giác không thể phản kháng, nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng.
Nhưng mà, một tên Tổ Cảnh có thể khống chế thanh kiếm này sao?
Ninh Chu khẽ cắn răng.
Bất kể như thế nào đều phải dùng toàn lực đối phó. Nếu không có lẽ không chỉ không lấy được tàn trang này mà ngay cả nhiệm vụ bên trên giao cho cũng không thể hoàn thành!
Nghĩ đến đây, Ninh Chu không hề do dự nữa.
Hắn bước chân phải ra, sau đó giãm thật mạnh lên mặt đất. Mặt đất vốn dĩ đã rạn nứt giờ lại càng thê thảm hơn!
Chỉ có hai hàng pho tượng Chúc Long và xung quanh thạch đài đặt tàn trang Sơn Hải Kinh là không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.
Đôi tay Ninh Chu siết chặt cự kiếm, hét lớn một tiếng rồi đột nhiên cắm cự kiếm xuống mặt đất!
Ngay sau đó hắn cắn nát ngón tay, bôi tinh huyết của mình lên thân cự kiếm
Trong khoảnh khắc đó, một luồng khí tức cuồng khổng lồ phóng lên cao!
Luồng khí tức cuồng bá này khuếch tán ra không gian xung quanh, bao phủ tất cả mọi người ở đây vào trong.
Lực trấn áp cuồng bá không gì sánh kịp này thậm chí còn làm cho phần lớn học viên trực tiếp ngã khụy xuống đất, không thể đứng dậy nổi!
Loại lực lượng cường đại đến mức này, ngay cả một vài người có cùng cảnh giới với Ninh Chu ở đây cũng không chịu nổi.
Thật khó tưởng tượng Diệp Thu Bạch sẽ đối phó như thế nào.
Gương mặt Ninh Chu tràn đầy cuồng ngạo nhìn chằm chằm vào Diệp Thu Bạch, hai trong mắt hắn đỏ ngầu đầy tơ máu, nhếch miệng cuồng tiếu nói:
"Nói thật, có thể ép ta đến mức như vậy, ngươi có tư cách kiêu ngạo. Nhưng mà chỉ lúc này thôi, dù sao ngươi cũng không có tiếp theo."
Nói xong, kiếm ý cuồng bạo và huyết khí bắt đầu ngưng tụ, một người khổng lồ tay cầm cự kiếm huyết sắc dần dần được ngưng tụ!
Mà Ninh Chu cũng từ từ bay lên, lơ lửng giữa mi tâm của huyết sắc cự nhân này.
Huyết sắc cự nhân to lớn như chạm đỉnh trời, khiến cho không trung cũng tràn ngập một màu huyết hồng. Trong phiến không gian này, sương mù máu chứa đầy kiếm ý cuồng bạo lan tràn!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Thu Bạch ngưng trọng.
Quả nhiên, Thần giới không có kẻ đơn giản.
Nếu không mượn nhờ lực lượng của Thanh Vân kiếm, có lẽ bản thân hắn thật sự không cách nào dễ dàng đánh bại đối phương được.
Nghĩ đến đây.
Một tay Diệp Thu Bạch cầm chuôi kiếm, đột nhiên bắt đầu mạnh mẽ dùng sức!
Hắn nắm chuôi kiếm trong tay, có từng luồng lực lượng căn nguyên kiếm đạo bay ra từ Thanh Vân kiếm, giống như những sợi tơ quấn quanh trên tay Diệp Thu Bạch, đang không ngừng bổ sung lực lượng cho hắn.
Két
Vỏ kiếm lắc lư, thân kiếm dần dần được Diệp Thu Bạch rút ral
Một luồng kiếm khí sắc bén đến cực hạn phun trào.
Cảm nhận được luồng kiếm khí này, vẻ mặt của Ninh Chu ngưng trọng, hắn biết không thể đợi thêm được nữa.
Sau một tiếng quát khẽ, hai tay huyết sắc cự nhân nắm lấy cự kiếm vô cùng to lớn chém từ trên xuống dưới về phía Diệp Thu Bạch!
Cự kiếm chém xuống, nhưng thứ rơi xuống như không phải là kiếm.
Ngẩng đầu nhìn lên, bóng đen trải dài bao phủ hết mảnh đất này, giống như đang có một ngọn núi đang rơi xuống!
Ánh mắt Diệp Thu Bạch ngưng tụ, quát khẽ một tiếng.
Kiếm ý uốn lượn xung quanh Diệp Thu Bạch bắt đầu bạo động.
Vào thời khắc này, một nửa thân của Thanh Vân kiếm đã xuất hiện trong không gian này.
Kiếm ý sắc bén vô cùng điên cuồng cắt gọt không gian xung quanh, thậm chí còn phát ra những tiếng kiếm ngâm bén nhọn.
"Đây... Đây là công kích mà kiếm tu Tổ Cảnh có thể thi triển ra sao?"
"Đấn tột cùng thì thanh kiếm này có cấp bậc gì, vì sao nhìn không thấu?"
"Không phải Phàm Nhân giới mới vừa gây dựng lại sao? Loại vũ khí có đẳng cấp này chỉ sợ cũng chỉ có những thế gia cổ xưa ở Thương Huyền đại lục và những thế lực đỉnh cấp mới có được đi?"
Kiếm ý ngập trời chính diện đón đỡ một kiếm của huyết sắc cự nhân!
Thế rơi xuống của cự kiếm cũng bị ngăn chặn lại. Thậm chí chỉ trong tích tắc tiếp xúc, trên thanh cự kiếm này đã lan tràn đầy những vết nứt!
Không cần nhìn nữa, chỉ cần cảm nhận cỗ kiếm ý truyền đến từ phía trên cự kiếm đã khiến cho Ninh Chu cảm thấy không thể chống đỡ.
Phía trên toàn thân của huyết sắc cự nhân lập tức xuất hiện vô số lỗ nhỏ, kiếm ý cuồng bạo chảy ra từ những cái lỗ đó.
Còn chưa hoàn toàn rút ra đã có uy lực đến mức này?
Nếu như Diệp Thu Bạch rút hết thanh kiếm đó ra... Ninh Chu khó có thể tưởng tượng ra được rốt cuộc uy lực sẽ hủy thiên diệt địa đến mức nào.
Khóe mắt Ninh Chu trừng to như nứt ra, hét lớn với Diệp Thu Bạch: "Rốt cuộc ngươi là ai?!"
Diệp Thu Bạch không trả lời.
Lúc trước khi rút một nửa Thanh Vân kiếm ra đã lập tức rút sạch tất cả tiên khí trong cơ thể Diệp Thu Bạch. Tinh khí thân của hắn cũng lâm vào trạng thái cực kỳ suy yếu.
Nhưng hôm nay, mặc dù cảm giác bị hấp thu một lượng lớn tiên khí, tuy vậy vẫn nằm trong phạm vi hắn có thể thừa nhận.
Diệp Thu Bạch suy nghĩ một chút, nhìn huyết sắc cự nhân và cự kiếm còn chưa hoàn toàn tan vỡ.
Hắn bước chân phải lên trước, trầm giọng quát một tiếng, bàn tay lại lân nữa dùng sức.
Giờ khắc này, hai phần ba thân kiếm đã hiển lộ trên thế gian!
So với vừa rồi còn mạnh hơn gấp mấy lần, kiếm ý sắc bén cắt nát không gian xung quanh tạo thành những lỗ đen.
Tầng mây trên bầu trời cũng bị xua tan!
Cỗ kiếm ý này như cuồng phong điên cuồng càn quét về phía huyết sắc cự nhân!
Vào khoảnh khắc này, cự kiếm cũng vỡ vụn.
Không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Thế đi của kiếm ý như gió lốc cuộn trào không ngừng, trong ánh mắt sợ hãi của Ninh Chu mà cuốn huyết sắc cự nhân khổng lồ vào trong.
Huyết sắc cự nhân trực tiếp tan biến.
Ninh Chu ở bên trong gió lốc kiếm ý, cự kiếm trong tay cũng bị xoắn nát thành bột mịn, thân thể hắn cũng dần dần sụp đổ.
Từng khối thịt, xương cốt đều bị kiếm khí chém xuống sau đó hóa thành tro bụi.
Ninh Chu không ngừng hét lên những tiếng kêu đầy đau đớn.
"Nếu giết ta, người Phàm Nhân giới các ngươi không có khả năng sống sót đi ra khỏi di tích này đâu!"
Hắn không cầu xin tha thứ.
Đổi lại vị trí mà suy nghĩ, nếu là Ninh Chu cũng sẽ không buông tha cho đối thủ vào lúc này.
Sau khi thân thể và thân hồn của Ninh Chu hoàn toàn bị hủy diệt, một luồng thần quang từ trong đó bay ra, sau đó biến mất trong không gian này.
Thấy thế, Diệp Thu Bạch nhíu mày, nhưng hiện giờ hắn đã không còn sức lực để ngăn cản tin tức truyền ra ngoài nữa.
Rút hai phần ba Thanh Vân kiếm ra khỏi vỏ có lẽ không khiến cho Diệp Thu Bạch rơi vào hôn mê, nhưng hiện giờ lực lượng trong người hắn còn dư lại không đến hai thành...
Hắn nhanh chóng thu hồi Thanh Vân kiếm vào vỏ.
Mọi người nhìn một màn này, hai mặt nhìn nhau,
Nhìn Diệp Thu Bạch từng bước đi đến thạch đài cũng không tiến lên ngăn cản.
Phải nói là... bây giờ có ai dám đi lên ngăn cản?
Lỡ như đối phương lại rút thanh kiếm không rõ cấp bậc đó ra thì sao?
Lúc này, Đàm Tông Chiếu và Mộ Tử Tình vội vàng đi đến bên cạnh Diệp Thu Bạch.
Mộ Tử Tình nhanh chóng đút một viên đan dược cho Diệp Thu Bạch ăn, lo lắng hỏi: "Không sao chứ?"
Diệp Thu Bạch lắc đầu, đi đến thạch đài cầm vật bên trên.
Là một trang sách có vẽ một sinh vật giống Chúc Cửu Âm!
Bên cạnh còn có giới thiệu.
Sơn Hải Kinh: Đại Hoang Bắc Kinh.
Chúc Long...