Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế ( Dịch)

Chương 265 - Chương 1535: Mục Phù Sinh Phòng Ngừa Chu Đáo

Chương 1535: Mục Phù Sinh phòng ngừa chu đáo Chương 1535: Mục Phù Sinh phòng ngừa chu đáoChương 1535: Mục Phù Sinh phòng ngừa chu đáo

Trong Đăng Thần di tích, có tử vong là chuyện bình thường. Đến bây giờ đã trôi qua được mấy ngày, kể từ khi hồn bài của học viên đến từ Thân Tích học viện vỡ nát, hồn bài đại diện cho các học viên của những học viên khác cũng lần lượt vỡ vụn mấy cái.

Trên cơ bản, gần như học viện này cũng có học viên tử vong.

Cho dù hai học viện mạnh nhất là Thương Huyền học viện và Thần Tích học viện cũng không ngoại lệ.

Đương nhiên, Tiên giới học viện và Ma giới học viện có thực lực tổng thể tương đối yếu hơn thì mỗi bên đã vỡ hai hồn bài.

Nhưng điều khiến cho mọi người cảm thấy bất ngờ chính là Thanh Tiêu học viện của Phàm Nhân giới lại chưa có bất kỳ hồn bài nào vỡ vụn!

Phải biết rằng, trong nhận thức của mọi người, Phàm Nhân giới là học viện yếu nhất.

Một nơi đã bị chặt đứt truyền thừa từ mấy trăm vạn năm trước, thời gian gần đây mới bắt đầu gây dựng lại thì có thể có thực lực mạnh đến đâu?

Nếu không phải trong trận giao lưu học viện Lục giới, ngoại trừ Hỗn Độn giới ra thì mỗi bên chỉ có thể nhận được một danh ngạch. Chỉ sợ học viện ở Phàm Nhân giới đã không có tư cách tham gia rồi.

Nhưng mà hiện giờ, ngược lại chính là Thanh Tiêu học viện của Phàm Nhân giới lại có biểu hiện tốt nhất trong tất cả các học viện...

Cũng chỉ có Tiên giới, Ma giới và Hỗn Linh học viện biết hiện giờ Phàm Nhân giới đã không thể so sánh với trước kia. Tuy nói mới xây dựng lại từ đống đổ nát, nhưng chỉ cần nhờ vào thực lực của đám người Diệp Thu Bạch là đã vượt qua thực lực của Phàm Nhân giới vào thời kỳ thượng cổ.

"Có vẻ như lân này Phàm Nhân giới rất có hy vọng."

Viện trưởng của Tiên giới học viện đi đến bên cạnh Hồng Anh, cười nói.

Hiện giờ mối quan hệ giữa Phàm Nhân giới và Tiên giới có thể nói là tình như thủ túc, hơn nữa còn có quan hệ sâu xa với Tiên Đế bọn họ.

Lâm phó viện trưởng của Hỗn Linh học viện nhìn thoáng qua phía Thần giới và Thương Huyên học viện, nói:

"Bây giờ còn chưa xác nhận được điều gì. Lần này người dự thi của Thương Huyền học viện và Ma Thú học viện đều khác với trước đây, càng đừng nói đến Thần Tích học viện."

"Huống chỉ đội hình ra trận của Thần Tích học viện lần này còn cường đại hơn những năm trước, cũng là vì Đăng Thân di tích."

Ninh Trần Tâm ở bên cạnh hỏi: "Tiền bối, rốt cuộc thì Đăng Thần di tích là cái gì?"

Lâm phó viện trưởng khoát tay áo đáp:

"Dựa theo địa vị mà xem thì ngươi là một trong những viện trưởng của Thanh Tiêu học viện, không cần gọi ta là tiền bối... Trong đó cụ thể có cái gì thì ta cũng không rõ lắm. Nhưng mà nói tóm lại, Đăng Thần di tích là một khu vực bị cắt xuống từ Phàm Nhân giới, Thần giới và Minh phủ."

"Nếu như nói chỉ là đơn thuần cắt ra một khu vực vô dụng thì nghe thật vô nghĩa, cho nên..."

Nghe đến đó, Hồng Anh và Ninh Trân Tâm hơi sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau, đều có thể nhìn ra sự ngưng trọng trong mắt đối phương.

"Nói cách khác, có lẽ nơi này đang cất giấu thân vật của Phàm Nhân giới, Thần giới và Minh phủ..."

Hồng Anh và Ninh Trân Tâm đều cùng nhớ đến một suy đoán.

Vì sao Thần giới lại âm thầm ra tay chặt đứt truyền thừa của Phàm Nhân giới?

Giống như Ma giới, sở dĩ Ma giới bị nhằm vào là vì huyết mạch Thánh Ma có uy hiếp đối với Thần giới.

Như vậy rất có thể Phàm Nhân giới cũng có huyết mạch nào đó, hoặc là có thần vật nào đó gây nên uy hiếp cho Thần giới.

Chỉ là đến bây giờ vẫn không hề có manh mối gì.

Chẳng lẽ...

Mục đích Thần Tích học viện tăng cường nhân thủ chính là vì điều này?

Lúc này, Hồng Anh đi đến trước một phòng tu luyện trên hải thuyền, vừa bước đến cửa thì bên trong đã có một giọng nói truyền ra.

"Chuyện gì?"

Hồng Anh trầm giọng nói: "Đến khi đám người đại sư huynh đi ra, rất có khả năng sẽ phát sinh xung đột chính diện với Thần giới."

Hồng Anh rất tin tưởng vào đám người Diệp Thu Bạch.

Nếu trong Đăng Thần di tích thật sự có thần vật của Phàm Nhân giới, như vậy tất nhiên đám người Diệp Thu Bạch có thể lấy được.

Bên trong phòng tu luyện im lặng một chút, sau đó cửa đá bị đóng kín được mở ra, Hồng Anh đi vào, nhìn Hoàng Thiên khoanh chân ngồi trong một trận pháp tràn ngập Thần Hoàng chi hỏa.

Hoàng Thiên bất đắc dĩ hỏi: "Các ngươi lại gây chuyện?"

Hồng Anh lắc đầu nói: "Bên trong di tích có lẽ còn cất giấu thứ của Phàm Nhân giới mà trước đây có thể uy hiếp đến Thần giới. Cho nên đến lúc đó chắc phải cân Hoàng Thiên tỷ ra tay.

Hoàng Thiên sửng sốt, lông mày hơi nhíu lại nói: "Ta hiểu rồi, một khi đã như vậy thì ta sẽ mở Thiên Lôi Độn Phù Trận ra trước."

Hiển nhiên Hoàng Thiên cũng giống như Hồng Anh, cũng rất tin tưởng vào đám Diệp Thu Bạch.

Chỉ là lo lắng sau khi bọn họ lấy được thần vật rồi thì người Thần giới sẽ không cho bọn họ rời đi dễ dàng như vậy. "Thiên Lôi Độn Phù Trận?" Hồng Anh sửng sốt.

Hoàng Thiên cười nói: "Tiểu tử Mục Phù Sinh kia làm cho."

Nói đến đây, Hoàng Thiên không khỏi cười khổ một tiếng, nói: "Có đôi khi ta thật sự không thể không khâm phục đầu óc của tên tiểu tử này.

Trước khi đi vào trong Đăng Thần di tích, Mục Phù Sinh đã dùng mấy ngàn tấm Thiên Lôi Độn Phù, cùng với Phương Khung làm ra một cái đại truyên thống trận lấy Thiên Lôi Độn Phù làm chủ đạo, có thể truyền tống cả con thuyền ra ngoài. Đương nhiên sư tôn của các ngươi cũng chỉ đạo một chút."

"Chính là để phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng đại trận này có quá nhiều phù triện, cần ta dùng một lượng tiên khí lớn để kích hoạt."

Nghe đến đó, Hồng Anh cười nói: "Mục sư đệ vẫn luôn rất cẩn thận. Người khác đi một bước tính ba bước, hắn thì đi một bước tính trăm bước..."

"Ừ, cũng không biết bọn họ cần bao lâu. Nhưng mà trong lúc này ta vẫn sẽ luôn ở đây để duy trì trận pháp, luôn sẵn sàng cho trận pháp khởi động."

"Vất vả cho Hoàng Thiên tỷ rồi."...

"Xem ra Thần giới muốn có được vật này. Có lẽ đây chính là thứ của Phàm Nhân giới có thể uy hiếp đến Thần giới."

Diệp Thu Bạch cầm tàn trang Sơn Hải Kinh, vừa đi đường vừa nhíu mày nói.

Vừa rồi Đàm Tông Chiếu đã nói lại những lời của Lâm phó viện trưởng với Diệp Thu Bạch.

Diệp Thu Bạch cũng theo đó mà suy đoán ra điều này.

"Vậy tiếp theo, chỉ sợ học viên của Thần Tích học viện sẽ nhằm vào Diệp huynh ngươi và tất cả những người lấy được tàn trang Sơn Hải Kinh này. Mục đích đến đây của bọn họ là lấy được thứ đó... Hoặc là phá hủy nó."

Đàm Tông Chiếu ở bên cạnh trâm giọng nói.

"Ừ, dù thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể để thứ này lọt vào tay Thần giới được."

Huống chi sư tôn cũng nhắc đến ba chữ Sơn Hải Kinh này, nếu mang nó về thì có lẽ sẽ có hữu dụng đối với sư tôn.

Trải qua nửa ngày đi đường.

Dựa theo manh mối, bọn họ đi đến nơi trung tâm nhất của Phàm giới.

Mà khi bọn họ đến nơi đây thì thấy đã có hơn hai mươi người đứng ở những cột đá bên ngoài.

Diệp Thu Bạch đến gân.

Ở đây có bốn cột đá cao chọc trời, phân biệt nằm ở bốn hướng đông tây nam bắc, vây quanh một cái hộp vuông được tạo thành từ băng tỉnh.

Bên trong hộp vuông đó đặt một thứ giống như họa côn của quyển trục.

Quyển trục bình thường đều dùng để vẽ, phía trên gọi là thiên côn, phía dưới gọi là địa côn.

Nhưng mà... Nếu là họa côn, vì sao chỉ có một cây? "Đại sư huynhI"

Đột nhiên có hai giọng nói thu hút sự chú ý của Diệp Thu Bạch.

Diệp Thu Bạch quay đầu nhìn lại, thấy đó là Thạch Sinh và Tiểu Thạch Đầu đang bước nhanh tới.

Vừa định chào hỏi thì Diệp Thu Bạch nhíu mày, trên người Thạch Sinh có rất nhiêu vết máu. Tuy rằng thương thế và khí tức đã ổn định lại nhưng vừa nhìn đã biết trước đó hắn đã có một trận ác chiến.

"Thạch sư đệ, có chuyện gì xảy ra?"

Thạch Sinh lắc đầu, nhìn về phía một người đang được thần quang bao quanh ở bên kia, ngưng trọng nói: "Ta đánh với hắn một trận, hắn đã cướp được một tàn trang."
Bình Luận (0)
Comment