Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế ( Dịch)

Chương 268 - Chương 1538: Huyết Vụ, Khổ Chiến!

Chương 1538: Huyết vụ, khổ chiến! Chương 1538: Huyết vụ, khổ chiến!Chương 1538: Huyết vụ, khổ chiến!

Đúng vậy, nếu như chỉ mãi yên lặng tu luyện ở Trường Sinh giới thì Tiểu Thạch Đầu không thể nào bồi dưỡng ra loại ý thức này được.

Nhưng mà... Mấu chốt là Tiểu Thạch Đầu là một người thích an phận thủ thường, ngồi yên một chỗ sao?

Trình độ gây rắc rối của hắn chỉ mạnh hơn Diệp Thu Bạch chứ không có kém hơn!

Trong mắt Lục Trường Sinh, trình độ gây họa của Diệp Thu Bạch mặc dù cao hơn các đệ tử khác một chút... m, chủ yếu vẫn là do thỉnh thoảng Hồng Anh sẽ quăng cho hắn một cái nồi nặng, trong đó còn bao gồm cả những tình huống mà Diệp Thu Bạch không biết...

Hơn nữa những lúc gây họa đều là những lúc xảy ra chuyện lớn.

Thế nhưng... tuy rằng rắc rối mà Tiểu Thạch Đầu gây ra không lớn như Diệp Thu Bạch, nhưng tần suất và phương pháp xử lý càng thêm phiên phức hơn nhiều!

Không phải Tiểu Thạch Đầu rất lợi hại vê không gian chi đạo sao?

Cho nên chắc chắn năng lực xuyên qua không gian của hắn cũng có thiên phú và được trời ưu ái.

Lúc đầu Tiểu Thạch Đầu chỉ hoạt động trong phạm vi ở Man Hoang giới vực, đi nhìn lén những thiên chi kiều nữ của mấy tông môn thế gia ở các giới vực vĩ độ thấp.

Sau đó dần dần nâng lên thành giả làm hài tử để tiếp cận đối phương... Ữm, không thể nói là giả bộ, phải nói vốn dĩ chính là suy nghĩ chưa trưởng thành.

Lúc trước cảnh giới hắn còn chưa cao như vậy, rất dễ bị phát hiện.

Bây giờ theo cảnh giới ngày một tăng cao, Tiểu Thạch Đầu cũng bắt đầu đi đến những thế lực lớn ở những khu vực cấp cao hơn.

Hiện tại, thậm chí ngay cả Tiên giới cũng khó thoát khỏi ma trảo của hắn.

Ở trong những vòng tròn đó, thậm chí Tiểu Thạch Đầu còn bắt đầu có danh tiếng...

Được người ta đặt cho biệt danh là Hái Hoa Ma Đồng.

Lần đầu tiên nghe đến cái tên này, Lục Trường Sinh suýt ngất xỉu, hai mắt tối sầm đi.

Ngược lại Tiểu Thạch Đầu thì chửi thâm ai đã đặt cho hắn cái biệt danh vừa quê mùa vừa thô tục lại không có phẩm chất như vậy.

Lục Trường Sinh lại muốn phun tào.

Này... Chẳng lẽ tiểu tử ngươi không thấy mình làm những chuyện này thì càng không có phẩm chất sao?

Vì thế mỗi lần như vậy, Lục Trường Sinh lại không thể không đi chùi đít cho hắn, Hoàng Thiên và Liễu Tự Như cũng đã không ít lần phải bất đắc dĩ làm thế.

Phải đè Tiểu Thạch Đầu ra xin lỗi người ta.

Đụng trúng những tông môn thế gia phổ phổ thông thông cứng đầu không cho phép xin lỗi là xong chuyện, thì còn phải bồi thường chút gì đó như đan dược. Đương nhiên, vì không muốn cho đan dược của mình chảy ra như nước lũ, Lục Trường Sinh cố ý sắp xếp bảo Mộc Uyển Nhi luyện chế mấy lò đan dược, để lại cho hắn dùng trong bất cứ tình huống nào.

Vẫn cẩn thận như vậy.

Nhưng vấn đề chính là ở đây!

Đương nhiên Tiểu Thạch Đầu sao có thể đứng yêu cho đám người Lục Trường Sinh, Hoàng Thiên và Liễu Tự Nhiên bắt được mình?

Cho nên mỗi lần hắn đều dùng hết toàn lực đi trốn.

Lúc trước chỉ đơn giản là trốn, sau này còn có thể mượn chuyện này mà thuận tiện luận bàn với Lục Trường Sinh và Hoàng Thiên một chút.

Rồi dân dần Liễu Tự Nhiên đánh không lại nữa.

Tiểu Thạch Đầu cũng đã có thể chống đỡ được với Hoàng Thiên trong thời gian dài.

Còn về phần Lục Trường Sinh... Ữm, mặc dù mỗi lần đều bị bắt, nhưng cũng có rất nhiều lần hắn tranh thủ được lúc Lục Trường Sinh không để ý mà tránh thoát được một chiêu.

Kinh nghiệm thực chiến của Tiểu Thạch Đầu chính là từ như thế mà có.

Rồi hắn lại tiếp tục đi theo Lục Trường Sinh tu luyện ở Trường Sinh giới, còn thông qua phương thức này để rèn luyện năng lực thực chiến.

Thực lực của Tiểu Thạch Đầu có thể không mạnh lên được sao?

Nhưng mà...

Nếu để cho người khác biết được đây chính là phương pháp mạnh lên của Tiểu Thạch Đầu.

Có lẽ sẽ hai mắt tối sâm, ngã quy mất.

Có kẻ nào rèn luyện năng lực thực chiến theo cách đó?

Nhưng mà cho dù bọn họ có muốn luyện cũng không có tài nguyên để mà luyện, có thể tìm ra người thứ hai có thực lực như Lục Trường Sinh để rèn luyện sao?

Trở lại vấn đề chính.

Giờ phút này, Chiêm Thanh nhíu mày nhìn ngón tay đã đứt gãy của mình, cảm nhận được cơn đau thấu tim thì chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt xanh mét nhìn Tiểu Thạch Đầu, gẳn từng chữ một nói: "Ngươi được lắm..."

Tiểu Thạch Đầu cười cười: "Ta cũng nghĩ như vậy..."

Kỳ Ngộ khoanh tay cười nhạt một tiếng, nói: "Thân Minh cảnh đánh với một tiểu hài tử mà cũng phải vất vả như thế sao, có vẻ người Thần giới cũng chỉ như vậy..."

Ừm, có rất nhiều thế lực ở Hỗn Độn giới không mấy thân thiện với Thần giới.

Nghe vậy, Chiêm Thanh hừ lạnh một tiếng, đáp: "Sẽ không xuất hiện tình huống như thế này nữa đâu, bây giờ ngươi phải chết!"

Nói xong.

Trong tay cầm chủy thủ của Chiêm Thanh có từng luông hồng quang hiện lên! Từng luồng hồng quang này giống như rắn độc phun lưỡi, khóa chặt vị trí của Tiểu Thạch Đầu như muốn cắn nuốt hắn!

Lúc này Chiêm Thanh cũng bộc phát ra sát ý vô tận, càng giống như một con dã thú đã đưa con mồi vào tâm ngắm mà vọt về phía Tiểu Thạch Đầu!

Tiểu Thạch Đầu thấy thế thì nhếch miệng cười, không gian sau lưng lại vặn vẹo lần nữa, định tiếp tục trốn vào bên trong không gian.

"Còn muốn chơi lại trò cũ sao?"

Chiêm Thanh thấy thế thì đồng tử tỏa định, duỗi tay về phía trước, nắm chặt hư không ở hướng của Tiểu Thạch Đầu!

Tức khắc, tại xung quanh Tiểu Thạch Đầu, những chủy thủ vô hình kia dần dân ngưng tụ lại, hóa thành những thanh chủy thủ màu đỏ như máu bắn về phía Tiểu Thạch Đầu!

Tiểu Thạch Đầu vội vàng trốn vào trong không gian.

Nhưng dường như mục tiêu của những thanh chủy thủ màu đỏ kia không phải là Tiểu Thạch Đầu mà là không gian!

Những thanh chủy thủ đỏ bộn phát ra uy lực vô tận, từng thanh một cắt qua không gian, để lại những vết nứt loang lổ lan rộng!

Không gian dần dần vỡ vụn, thân hình Tiểu Thạch Đầu cũng hiện ra.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, Chiêm Thanh đã vọt đến gần, dùng bàn tay đã cụt một ngón kia trực tiếp nắm lấy cổ Tiểu Thạch Đầu, quát lo một tiếng rồi hung hăng lôi hắn ra ngoài.

Ngay sau đó, chủy thủ trong tay Chiêm Thanh cũng đâm về phía ngực của Tiểu Thạch Đầu.

Nhìn thấy vậy, Tiểu Thạch Đầu cắn răng, có vẻ như không thể nào né tránh được, chỉ có thể chính diện đón địch.

Ở vị trí ngực của Tiểu Thạch Đầu bắt đầu có dao động không gian, từng tầng không gian dao động hình thành nên một lá chắn không gian!

Hắn lấy không gian chỉ lực rò rỉ ra từ không gian đã vỡ nát xung quanh để chồng lên ngực mình.

"Có tác dụng sao?" Chiêm Thanh nhếch miệng cười lạnh.

Chủy thủ trong tay hóa thành huyết ảnh, trực tiếp đâm vào lá chắn.

Lá chắn không gian hiện lên những đợt sóng dao động, sau đó từng tâng một dần tan vỡ.

Mấy tầng trước gần như là bị nghiền nát.

Tại hai tâng cuối cùng mới khiến cho thế đâm của chủy thủ chậm lại.

Nhưng điều này cũng giúp cho Tiểu Thạch Đầu tranh thủ được một con đường sống.

Chủy thủ đã đâm vào ngực, nhưng không tổn thương đến nội tạng, hắn lợi dụng không gian chi lực để lui vê saul

Tiểu Thạch Đầu ôm vết thương chảy máu trên ngực, sắc mắt có chút khó coi nhìn chằm chằm vào Chiêm Thanh.

Chiêm Thanh nở một nụ cười lạnh, đứng tại chỗ nhìn Tiểu Thạch Đầu, giơ chủy thủ trong tay lên, liếm vết máu dính trên đó, nhe răng cười nói: "Vậy bị khóa chặt..."

Lời này còn chưa dứt, Tiểu Thạch Đầu đã cảm nhận được trái tim của mình căng thẳng, giống như có thứ gì đó bóp chặt lấy trái tim của hắn, bất cứ khi nào cũng có thể bóp nát!

"Vốn dĩ không định dùng chiêu này để đối phó với kẻ hèn Bán Thần cảnh như ngươi... Nhưng mà coi như ngươi là trường hợp đặc biệt."

Nói đến đây, lấy Chiêm Thanh làm trung tâm, lĩnh vực dần dần bị huyết vụ lan tràn!

Mà Chiêm Thanh cũng biến mất trong huyết vụ!

Ở phía sau, Kỳ Ngộ hừ lạnh nói: "Đối phó với người cảnh giới thấp hơn mà phải dùng đến chiêu này, không có võ đức."

Diệp Thu Bạch nghe vậy thì hỏi: "Chiêu thức này có gì đặc biệt?"

Kỳ Ngộ liếc nhìn Diệp Thu Bạch một cái, cũng không mất kiên nhẫn mà giải thích cho hắn: "Vết máu vừa rồi dùng để khóa chặt khí tức. Đồng thời ngươi phải biết rằng, ta đã từng gặp qua người này, thủ đoạn công kích đều lấy sát thủ làm chủ..."
Bình Luận (0)
Comment