Chương 1546: Kế hoạch, cục diện!
Chương 1546: Kế hoạch, cục diện!Chương 1546: Kế hoạch, cục diện!
Sở Tường xếp thứ mười lăm trên Thương Huyền bảng, đương nhiên thực lực cũng không tầm thường.
Hắn ta tự tin như thế cũng là chuyện dễ hiểu, ngoại trừ những người đứng đầu kia ra, căn bản không có ai là đối thủ của Sở Tường.
Khi Sở Tường vừa xuất hiện, ánh mắt của Cửu Bạch Lộ khi nhìn thấy hắn lập tức trở nên lạnh băng.
Sau đó Cửu Bạch Lộ nghiêng đầu nhìn về phía Mục Phù Sinh, ánh mắt lạnh băng kia lại như được hòa tan, khẽ cười nói: "Ngươi định làm như thế nào?"
Chết tiệt.
Đối xử khác biệt quái
Sở Tường cảm giác như mình bị tát vào mặt.
Cẩn lương này khiến cho hắn vô cùng tức giận, trực tiếp bùng nổ.
Mục Phù Sinh tức giận liếc nhìn Cửu Bạch Lộ, giờ đã là lúc nào rôi mà còn cố tình đổ thêm dầu vào lửa chứ.
Sợ người ta không tung ra hết sức?
Quả nhiên, quanh thân Sở Tường bộc phát ra khí tức nửa bước Thần Minh cảnh, chậm rãi đi về hướng Mục Phù Sinh.
"Một khi đã như vậy, phải cho ngươi biết khó mà lui thôi."
Mục Phù Sinh lại ngạc nhiên hỏi: "Vì sao ngươi lại nghĩ rằng ta muốn cứng đối cứng với ngươi?"
Sở Tường hơi sửng sốt.
Cửu Bạch Lộ lại dường như nghĩ đến điều gì đó, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.
Chỉ nghe thấy Mục Phù Sinh nói tiếp: "Chắc ngươi cũng biết rõ về quy tắc trong khu rừng này đúng không? Nếu chúng ta có thể đến trước mặt ngươi, vậy cũng có nghĩa rằng ngươi chỉ có thể tiến lên mà không thể đi qua trái hay qua phải, cũng không thể lùi vê sau được, nhưng chúng ta lại có thể tự do hành động?”
"Lại nghĩ xa hơn một chút, có lẽ trên phương diện tốc độ, ngươi cũng bị áp chế giống như hai người chúng ta phải không? Dù sao ngươi và chúng ta đều là quân tốt, nếu theo quy tắc này thì cũng phải công bằng một chút mới được, nếu không tất cả chỉ là vô nghĩa."
Mục Phù Sinh càng nói thì Sở Tường càng khó chịu.
Bởi vì những gì Mục Phù Sinh nói đều đúng...
Kết quả, Sở Tường chỉ có thể bất đắc dĩ kích tướng nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn lùi bước trước mặt hoàng nữ điện hạ sao? Vậy chứng tỏ rằng ngươi không xứng đáng với hoàng nữ."
Mục Phù Sinh buông tay nói: "Ta muốn lui thì lui, cảnh giới của ta không đấu lại ngươi, rốt cuộc là ngươi ngu ngốc hay ta ngu ngốc đây?" Cửu Bạch Lộ ở bên cạnh còn bổ thêm một đao: "Có đầu óc vẫn tốt hơn."
Phốc phốc!
Sở Tường ôm ngực, cảm giác như trái tim mình đã bị đôi cẩu nam nữ này thọc cho hai đao.
"Khích tướng đối với ta vô dụng, cho nên ngươi vẫn là tự mình chơi ở đây đi. À đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, nếu như ngươi không bước qua Sở hà Hán giới thì sẽ không thể lui lại được."
"Rốt cuộc thì chúng ta cũng chỉ là quân tốt, quân tốt vĩnh viên không thể lui về phía sau."
Nói xong, Mục Phù Sinh vẫy vẫy tay như ra hiệu tạm biệt với Sở Tường, rồi lại đi qua bên kia.
Mà Sở Tường thì điên cuông muốn di chuyển về phía Mục Phù Sinh, nhưng hắn không thể làm được, cái đầu của hắn cứ luôn xoay qua bên kia, trông vừa buồn cười lại vừa quái dị.
Thế nhưng Sở Tường cũng chỉ biết tức giận một cách vô ích ở chỗ này, cuối cùng đành trơ mắt nhìn Mục Phù Sinh và Cửu Bạch Lộ dần dần biến mắt trong tâm mắt của hắn.
Nhưng mà khi hai người đó sắp hoàn toàn biến mất khỏi tâm mắt.
Cũng không biết là cố ý hay là "vô tình".
Cửu Bạch Lộ đột nhiên chủ động ôm lấy cánh tay của Mục Phù Sinh.
Con mẹ nói
Sở Tường giãm mạnh chân lên mặt đất những cũng không có bất kỳ tác dụng nào.
Một tiếng thét to phát ra từ cổ họng hắn.
"Không giết ngươi, Sở Tường ta thề không làm người!!!"
Tiếng rống giận vang xa.
Đám người Mục Phù Sinh đã đi xa nhưng vẫn có thể nghe được một chút tiếng vọng.
Nhìn Cửu Bạch Lộ chắp hai tay ra sau, đi đường mà như tung tăng nhảy chân sáo, Mục Phù Sinh bất đắc dĩ nói: "Ta nói này, sao lúc trước lại không phát hiện ra ngươi còn xấu bụng như thế?"
Cửu Bạch Lộ cười tươi, để lộ má lúm đồng tiền như hoa, đáp: 'Chẳng lẽ ngươi không biết nữ nhân là sinh vật hay thay đổi sao?"
Đột nhiên Mục Phù Sinh cảm thấy đầu óc hơi choáng váng.
Quả nhiên không nên chọc vào nữ nhân mà, quá phiên phức... ...
Hai người chậm rãi bước đi trong khu rừng rậm rạp, Cửu Bạch Lộ mỉm cười nhìn Mục Phù Sinh đi bên cạnh, sau đó lại nhìn cây cối xung quanh.
Mặc dù vẫn là cảnh tượng sương mù dày đặc, vô cùng u ám.
Nhưng giờ phút này, trong mắt Cửu Bạch Lộ, tất cả mọi thứ đều trở nên rực rỡ như ánh mặt trời.
Lúc này, Mục Phù Sinh vừa định nói gì đó thì Cửu Bạch Lộ đã nhanh chóng giơ tay ngăn cản hắn: "Câm miệng."
Mục Phù Sinh sửng sốt nhìn Cửu Bạch Lộ, nàng thở dài nói: "Tâm trạng tốt lại bị phá hỏng rồi."
"Phá hỏng? Ai làm?" Mục Phù Sinh không hiểu.
Ở đây cũng đâu có người thứ ba.
Chẳng lẽ là do hắn, nhưng hắn đâu có làm gì?
Cửu Bạch Lộ trợn trắng mắt, nói: "Nói đi, mới nãy ngươi định nói gì?"
Lúc này Mục Phù Sinh mới ném những suy nghĩ kia ra sau đầu, nói: "Ta nói này, cách chơi cờ tướng ở nơi này chắc là dựa theo quy tắc chơi của Hỗn Độn giới các ngươi. Cho nên muốn lấy được quân tướng thì tất yếu phải loại bỏ hai quân sĩ trước."
Quy tắc ở Hỗn Độn giới chính là như thế.
Nếu như không loại quân sĩ trước, vậy thì không thể tấn công quân tướng.
"Đồng thời bọn họ cũng có một khuyết điểm, đó là hai quân sĩ sẽ bị hạn chế tuyệt đối trong một khu vực, không thể nào đi ra ngoài. Cho nên việc chúng ta cần làm đó là tỏa định vị trí của đối phương, sau đó chờ người của chúng ta vượt qua Sở hà Hán giới."
"Nhưng ngược lại, đối phương cũng có khả năng sẽ tấn công quân tướng của chúng ta. Chúng ta đi vượt qua Sở hà Hán giới rồi, không thể lùi về sau, cho nên chỉ có thể nhanh chóng giải quyết."
Cửu Bạch Lộ nhàm chán gật đầu, sau đó nói: "Ngươi đó, ánh mắt tốt lên chút được không?”
Hả?
Mục Phù Sinh quả thật sắp phát điên đến nơi rồi.
Đây là chuyện gì nữa vậy.
Đây là lần đầu tiên Mục Phù Sinh cảm thấy rằng hắn không thể hiểu nổi suy nghĩ của một người.
Đương nhiên là ngoại trừ sư tôn ra.
Hai người tiến hành dựa theo kế hoạch, nhưng mà không phải đích thân thăm dò mà lấy khôi lỗi ra để khôi lỗi đi dò đường.
Đây là một trong những lỗ hổng của quy tắc.
Theo quy tắc cờ tướng, mỗi vị trí đều có hạn chế.
Nhưng nếu không phải là ngoại vật của bản thân quân cờ, vậy sẽ không bị ảnh hưởng bởi quy tắc này.
Cho nên những vật ngoài thân như khôi lỗi vẫn có thể điều khiển tùy ý.
Sau khi có khôi lỗi, trong lúc điều tra, quả thật họ đã thấy được những người khác, cũng gặp được những tượng thần điêu khắc quân cờ chưa được kích hoạt.
Nhưng mà khi khôi lỗi xâm nhập vào sâu bên trong.
Thì lại thấy có ba người đứng chung một chỗ.
Ba người này đều là người của Thần giới.
Mà người đứng ở chính giữa, cho dù đang quan sát thông qua khôi lỗi, Mục Phù Sinh cũng có thể cảm nhận được trên người hắn phát ra một cỗ khí tức nguy hiểm vượt xa người bình thường!
Cho dù là Sở Tường cũng còn xa mới bì kịp!
Không cần phải nói.
Ba người này chắc chắn là hai quân sĩ và quân tướng.
Nam nhân ở giữa có lẽ chính là người mạnh nhất của Thần Tích học viện lần này.
Mà muốn đi đến vị trí của bọn họ, ở giữa còn có hai quân tốt, một quân pháo, cùng với tượng và mã.
Quân xe thì không thấy đâu.
Nhưng mà cũng đúng, vì quân xe có phạm vi hoạt động rộng nhất và tốc độ di chuyển nhanh nhất.
Sau khi tìm hiểu được những thông tin này, Cửu Bạch Lộ nhìn về phía sau, nói: "Có người đến."
Mục Phù Sinh khẽ nhíu mày, quay người nhìn ra phía sau.
Ở nơi đó có sáu người cùng nhau đi tới.
Khi nhìn thấy bóng người đầu tiên, Mục Phù Sinh nở nụ cười.
"Xem ra đám người đại sư huynh cũng thành công xông qua rồi."