Chương 1547: Hai xe không ở đây, trúng kết
Chương 1547: Hai xe không ở đây, trúng kếtChương 1547: Hai xe không ở đây, trúng kết
Đúng vậy, đám người Diệp Thu Bạch Tiểu Hắc cũng đã đến nơi đây.
Mặt khác, bọn họ biết được cách chơi cờ tướng từ chỗ sư tôn, cho nên cũng có hiểu biết cơ bản về tình hình nơi này.
Mục Phù Sinh nói lại kế hoạch cho bọn họ một lần nữa, nhưng mà bởi vì đám người Diệp Thu Bạch đã đến, cho nên kế hoạch sẽ được điều chỉnh lại một chút.
"Các sư huynh sư đệ, mọi người lần lượt lấy được quân cờ gì?"
Diệp Thu Bạch lấy quân cờ của mình ra, là quân xe.
Tiểu Hắc là tượng, Thạch Sinh là mã, Tiểu Thạch Đầu là pháo, Phương Khung là tốt, Kỳ Ngộ cũng là quân tốt.
Cửu Bạch Lộ ở bên cạnh hỏi: "Nếu đã như vậy, chúng ta có thể trao đổi quân cờ với nhau hay không?”
Mục Phù Sinh sửng sốt, sau đó lập tức nói: "Nếu có thể được như thế thì kế hoạch có thể càng thêm linh hoạt hơn.”
Sau đó Mục Phù Sinh thử trao đổi quân tốt của mình với quân xe của Diệp Thu Bạch.
Chỉ là ngay khi vừa trao đổi xong, hai người đều cảm nhận được có một cỗ lực lượng thần bí nào đó chảy vào cơ thể bọn họ.
Mục Phù Sinh thử một chút, phát hiện ra bây giờ hắn đã có thể tự do di chuyển sang trái phải, đồng thời tốc độ cũng nhanh hơn một chút so với trước đây!
Còn Diệp Thu Bạch thì lại bị ảnh hưởng bởi những đặc điểm của quân tốt.
Vậy là đã chứng minh được họ có thể trao đổi quân cờ với nhau.
"Tốt, một khi đã như vậy thì kế hoạch sẽ điều chỉnh lại. Lúc trước bởi vì nhân số chúng ta đang trong hoàn cảnh xấu, cho nên biện pháp tốt nhất là tốc chiến tốc thắng. Trước khi đối phương đánh chết tướng của chúng ta thì ta phải diệt trừ tướng của đối phương trước."
"Nhưng mà bây giờ có thể thực hiện biện pháp tốt hơn rồi. Việc bảo vệ quân tướng sẽ giao cho người có khả năng chính diện ngăn cản đối phương."
Trước đó Kỳ Ngộ đã giới thiệu bản thân.
Mục Phù Sinh nhìn Kỳ Ngộ, nói: 'Kỳ Ngộ huynh, nhiệm vụ này giao cho ngươi được không?”
Tuy rằng bọn họ kế thừa đặc tính của những quân cờ, nhưng khi quyết đấu chính diện thì vấn phải dựa vào năng lực của mỗi người.
Kỳ Ngộ nghe xong cũng không có ý kiến gì, gật đầu nói:
"Được. Nhưng mà nghe các ngươi nói, đối phương có thể chính là tên Thẩm Hàm kia. Thực lực của hắn ở trên ta, là cường giả Thần Minh cảnh đã vượt qua tầng lôi kiếp thứ hai, các ngươi có nắm chắc bắt được hắn không? Huống chi bên cạnh đối phương còn có hai gã học viên khác của Thần Tích học viện, chắc chắn thực lực cũng không kém."
Mục Phù Sinh nói: "Ta sẽ có cách." Nghe vậy, dường như Kỳ Ngộ cũng đã hiểu được tính toán của Mục Phù Sinh, vì thế hắn gật đầu: "Nếu là như vậy thì ta không thành vấn đề."
Nếu muốn cho Kỳ Ngộ lui về phía sau thì hắn không thể câm quân tốt được, vì quân tốt không thể đi lùi.
Cho nên Mục Phù Sinh đã đưa quân xe trong tay mình cho Kỳ Ngộ.
Kỳ Ngộ nhận lấy, không nói thêm gì mà trực tiếp vượt qua Sở hà Hán giới, đi tìm vị trí của quân tướng phe mình.
Sau khi Kỳ Ngộ rời đi.
Tiểu Thạch Đầu ngây thơ hỏi: "Mục sư huynh, trong số chúng ta, thực lực của Kỳ Ngộ cũng tính là rất mạnh. Vì sao không để cho hắn trực tiếp đi với chúng ta để nhanh chóng xử lý tướng của phe địch? Không phải như thế càng nhanh gọn đơn giản hơn sao?”
Mục Phù Sinh lắc đầu nói:
"Thực lực của đối phương rất mạnh, cho dù cộng thêm Kỳ Ngộ vào, chúng ta cũng không thể nhanh chóng bắt được đối phương. Mà tướng bên ta lại không biết có thực lực như thế nào, chuyện này không thể đánh cược được. Dù sao không ai biết nếu thua sẽ có hậu quả gì. . Nhưng mà hiện tại xem ra muốn lấy được cờ của đối phương thì nhất định phải tiến hành chém giết."
"Điều thứ hai... Ta còn chưa tin tưởng hắn. Muốn nhắm vào tên Thẩm Hàm kia, tất nhiên phải dùng đến át chủ bài. Ta không muốn bại lộ quá nhiều cho một người ta không tin tưởng biết được."
Nói đến đây đã rất rõ ràng.
Mục Phù Sinh còn có át chủ bài có thể đối phó được với cường giả Thần Minh cảnh đã vượt qua hai tầng lôi kiếp.
Có lẽ Kỳ Ngộ cũng hiểu được điều này.
Nghe đến đó, Tiểu Thạch Đầu không nói gì nữa.
Cửu Bạch Lộ cười như không cười nhìn Mục Phù Sinh, nói: "Hóa ra ngươi còn ẩn giấu nhiều như vậy?"
Mục Phù Sinh học thông minh, dứt khoát ừ ừ mà cho qua.
"Được rồi, nếu đã phân chia xong thì chúng ta nên tiến lên thôi." Diệp Thu Bạch nói. ...
Lúc trước khi cho khôi lỗi đi điều tra, Mục Phù Sinh biết được đám người phía trước có tượng, pháo, mã tôn tại.
Muốn đến được chỗ của đối phương, nhất định phải giải quyết bọn họ.
Hiện giờ phe ta đông người, sợ cái gì.
Rất nhanh, những người sở hữu các quân cờ tượng, pháo, mã đã bị đám người Mục Phù Sinh giải quyết.
Lúc bọn họ dần dần đến gần.
Đã có thể nhìn thấy sự tồn tại của tướng. Chỉ thấy hai gã học viên của Thần Tích học viện canh giữ ở hai bên, mà người ở chính giữa thì được bao phủ dưới lớp áo choàng trắng, căn bản không nhìn rõ dung mạo, nhưng khí tức thể hiện ra cũng cho thấy người này không đơn giản.
"Ồ? Nhanh như vậy đã tìm được đến đây, quả nhiên trong đó có người có thể dựa vào những thủ đoạn đặc thù để thăm dò."
Một gã nam nhân trong số đó thoải mái cười nói: "Nhưng mà cho dù các ngươi có tìm đến thì cũng chỉ trơ mắt mà nhìn thôi. Mặc dù có quy tắc hạn chế, chúng ta không thể đi ra để đánh chết các ngươi, nhưng các ngươi cũng không thể làm gì được chúng ta."
Nữ tử bên cạnh cũng thản nhiên nói: "Chỉ cân các ngươi dám bước vào phạm vi hoạt động của chúng ta, đó chính là chết."
Nam nhân áo trắng ở giữa không nói lời nào.
Mục Phù Sinh nhìn thấy vậy thì khẽ nhíu mày, tâm quan sát bị cản trở trong màn sương mù dày đặc, nhưng hắn đã bố trí đầy khôi lỗi xung quanh.
Tuy nhiên cho đến bây giờ, hai quân xe của đối phương vẫn chưa thấy xuất hiện.
Mà người sở hữu một quân xe khác bên phe mình đã đến chiến trường.
Chính là Hổ Tích Niên của Ma Thú học viện, chỉ đứng sau Kỳ Ngội
Thật là kỳ lạ.
Hai quân xe của đối phương đều không có ở đây, chẳng lẽ muốn trực tiếp xông vào trận địa của phe mình để đánh chết quân tướng?
Có phải có chút không hợp lý rôi không?
Lúc này, nam nhân kia cười nói: "Làm sao thế, không dám tiến lên à? Nhưng cũng đúng thôi, có Thẩm sư huynh ở đây, cho dù các ngươi có nhiều người đi nữa thì cũng đâu làm gì được?"
Hổ Tích Niên đến gần, nhíu mày nói: "Các ngươi định làm như thế nào, cảnh giới của Thâm Hàm không phải là thứ chúng ta có thể so sánh được."
Đó chính là cường giả Thân Minh cảnh đã vượt qua hai tầng lôi kiếp.
Ngược lại, bên phe bọn họ, không hề có một người nào là Thân Minh cảnh.
"Có gì đó không ổn." Mục Phù Sinh lắc đầu nói.
Đám người Cửu Bạch Lộ, Diệp Thu Bạch nhìn Mục Phù Sinh, nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy?"
"Quân xe có tính linh hoạt cơ động nhất, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa thấy."
Có vẻ như Cửu Bạch Lộ cũng hiểu ý của Mục Phù Sinh, nói: 'Hẳn là đối phương muốn chủ động tấn công."
Mục Phù Sinh lại lắc đầu: "Đây mới là chỗ không thích hợp. Chắc chắn đối phương cũng có thủ đoạn để thăm dò, tất nhiên sẽ có hiểu rõ về tình hình phe ta, không thể nào không biết Kỳ Ngộ đang trấn thủ ở bên kia được. Mà trong ván cờ này, có bao nhiêu người có thể chống lại Kỳ Ngộ?"
"Chỉ có... Thẩm Hàm." Cửu Bạch Lộ đột nhiên nhìn về phía ba người kia, đồng tử nàng phóng ra hai luồng kim quang, bay thẳng đến chỗ ba người đói! Thế nhưng kim quang lại trực tiếp xuyên qua ba người kia.
Không có bất kỳ cảm ứng nhân quả nào.
Thấy cảnh như vậy, sắc mặt của mọi người đều có vẻ khó coi.
Trúng kế rồi.
Lúc này, nữ nhân kia cười lạnh một tiếng, nói: "Ồ? Không ngờ lại có thể phát hiện ra nhanh như vậy."
Chỉ thấy thân ảnh của ba người dần dần mơ hồ.
"Nhưng mà... Các ngươi đã không còn kịp nữa rồi."
Nói xong, thân ảnh ba người hoàn toàn biến mất, chỉ để lại ba con bù nhìn vải trắng rơi trên đất.
Những gì mà vừa rồi khôi lỗi thăm dò được chỉ là cạm bẫy mà đối phương cố tình tạo raI