Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế ( Dịch)

Chương 281 - Chương 1551: Sự Cẩn Thận Của Mục Phù Sinh

Chương 1551: Sự cẩn thận của Mục Phù Sinh Chương 1551: Sự cẩn thận của Mục Phù SinhChương 1551: Sự cẩn thận của Mục Phù Sinh

Nếu như Mục Phù Sinh tấn công mà không có biện pháp dự phòng, vậy thì hắn còn là Mục Phù Sinh sao?

Vừa rồi khi tung ra hai chưởng đánh trúng ngực và lưng Thẩm Hàm, không chỉ gây ra thương tổn cho hắn ta mà đồng thời Mục Phù Sinh còn dán phù triện lên hai vị trí này trên người Thẩm Hàm.

Trong hai phù triện ở trước ngực và sau lưng Thẩm Hàm, có hai lôi đình cự thủ khổng lồ nhô ra, nắm chặt lấy tay chân của Thẩm Hàm, hạn chế hành động của hắn ta.

Vẻ mặt Thẩm Hàm kinh biến, khí tức mạnh mẽ của Thần Minh cảnh hoàn toàn bộc phát, nhưng không thể nào phá hủy được hai lôi đình cự thủ này.

Thẩm Hàm quay đầu nhìn qua sáu con lôi đình cự long đã gào thét lao đến, hắn ta cắn chặt răng.

Căn bản không có thời gian để suy nghĩ vì sao phù triện của Mục Phù Sinh lại có cường độ cao như vậy, hai tay hắn cũng bị siết chặt không thể nhanh chóng rút kiếm, Thẩm Hàm hét to một tiếng.

Kiếm ý giống như đại giang đại hà, càn quét đến chỗ sáu con lôi đình cự long!

Trong khoảnh khắc đó, kiếm ý khổng lồ kia va chạm với sáu con lôi long.

Ngay lập tức, lôi quang bùng nổ, vô số những tia sét mang theo sức mạnh kinh người tràn ngập trong không gian này. Kiếm ý thì giống như một bức tường thành đang cố gắng ngăn lại cơn bão sét, ngăn cản sáu con lôi long đang va chạm mãnh liệt!

Vẻ mặt của Mục Phù Sinh cực kỳ lạnh nhạt, những lời hắn thốt ra đều chứa đầy sát ý: "Ngăn được sao...

Vừa nói, Mục Phù Sinh chậm rãi giơ tay lên, vươn một ngón tay chỉ ra. Trên đầu ngón tay của hắn có những tia sét nhỏ bé đang chớp lóe.

Nhưng tia sét nhỏ bé này, giống như một mồi lửa khiến cho sáu con lôi long càng bùng nổ dữ dội hơn.

Khi Mục Phù Sinh chỉ tay ra, tia sét nhỏ bé kia giống như một con rắn nhỏ, xâm nhập vào trong thân thể sáu con lôi long.

Chỉ trong nháy mắt, thân hình của sáu con lôi long càng thêm khổng lồ hơn vài phần, chúng đồng loạt há mồm, những tiếng long ngâm rít gào chấn động thiên địa!

Vẻ mặt Thẩm Hàm kinh biến, phun ra một ngụm máu tươi.

Trường thành kiếm ý do kiếm ý khổng lồ hóa thành cũng dần xuất hiện những khe nứt!

Từng đạo lôi đình chi lực nhanh chóng tràn vào qua những khe hở, không ngừng xâm nhập vào cơ thể Thẩm Hàm.

Thẩm Hàm không hiểu, mặc dù Mục Phù Sinh đã dùng phù triện để mạnh mẽ tăng cao thực lực lên lôi kiếp tâng thứ hai, nhưng chung quay vẫn cùng cảnh giới với hắn!

Vì sao bản thân đã dùng toàn lực chống đỡ công kích của đối phương mà vẫn phải chật vật như vậy?

Khi hắn đang suy nghĩ, sáu con lôi long nổi cơn thịnh nộ, gào thét vang trời. Lôi quang đang không ngừng va đập với trường thành kiếm ý, những khe nứt kia nhanh chóng lan rộng.

Theo một tiếng "răng rắc" rất nhỏ vang lên, trường thành kiếm ý đã bị đánh nát trong tích tắc.

Đồng thời sáu con lôi long cũng không biến mất mà tiếp tục lao về phía Thẩm Hàm!

Muốn hoàn toàn tiêu diệt hắn!

Nhưng chung quy lại thì Thẩm Hàm cũng không phải người bình thường. Trong thời gian trường thành kiếm ý ngăn cản sáu con lôi long, Thẩm Hàm đã cởi bỏ được trói buộc của hai tấm phù triện.

Hắn nghiến chặt răng, hai tay kết ấn.

Vào lúc này, thanh trường kiếm treo ở bên hông kia đã hoàn toàn ra khỏi vỏ, lập tức không ngừng xoay quanh Thẩm Hàm. Kiếm khí tỏa ra như những sợi tơ, tạo thành hình một cái kén bảo vệ cho hắn.

Khi sáu con lôi long đâm vào đó.

Cái kén kiếm khí khổng lồ kia bị đâm bay ra ngoài!

Lôi long đang liên tục ăn mòn từng sợi tơ do kiếm khí hóa thành!

Âm!

Cho đến khi nó đập xuống đất.

Trong giây phút này, mặt đất vốn kiên cố cũng bị đập ra vô số khe nứt, cái kén khổng lồ kia bị khảm vào trong đó.

Lôi long tiêu tán, hóa thành sáu loại Thượng Cổ Thần Lôi vây quanh Mục Phù Sinh.

Mà cái kén bị khảm trên mặt đất cũng bắt đầu vỡ ra.

Để lộ Thẩm Hàm cả người dính đầy máu.

Chỉ thấy Thẩm Hàm cầm trường kiếm, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Mục Phù Sinh.

Hắn ta mở miệng vừa định nói chuyện thì đột nhiên, có tiếng kim loại vỡ vụn vang lên trong không gian này.

Thẩm Hàm nhìn trường kiếm trong tay với ánh mắt không thể tin được.

Trường kiếm... Vậy mà lại bắt đầu nứt gấy thành từng khúc!

Phải biết rằng đây chính là bảo kiếm cấp Thần Minh thượng phẩm!

Thẩm Hàm cầm chuôi kiếm đã mất đi thân kiếm, loạng choạng bò dậy từ trong đống đất đá nát vụn. Hắn đi từng bước một về phía Mục Phù Sinh, thấy vẻ mặt của Mục Phù Sinh vẫn lạnh nhạt không đổi thì cắn răng nói:

"Cho dù ngươi có giết ta, thì Thần giới... Cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi."

"Đồng thời, mấy người đi theo ngươi cũng sẽ thân tử đạo tiêu." Khí tức Thẩm Hàm hỗn loạn, hơi thở dồn dập hổn hển, đòn tấn công mới nãy khiến hắn phải dùng toàn lực chống đỡ, đã tiêu hao hơn nữa thần khí của hắn. Bây giờ Thẩm Hàm được bị trọng thương, giống như hấp hối.

Có thể nói, bây giờ Mục Phù Sinh có thể dễ dàng giết được Thẩm Hàm!

Nghe Thẩm Hàm nói vậy, trong mắt Mục Phù Sinh lóe lên sát khít

"Đáng lẽ ngươi ngàn vạn lần không nên chọc giận ta vào thời điểm này."

Sát ý hiện lên trên gương mặt của Mục Phù Sinh, hắn đi tới trước mặt Thẩm Hàm, nói: "Nếu không, có lẽ ngươi còn có thể chống đỡ thêm được vài hiệp trong tay ta rồi."

Có lẽ Thẩm Hàm đã đánh giá thấp... Không, phải nói là hắn căn bản không hiểu được tâm quan trọng của các sư huynh đệ trong lòng Mục Phù Sinh.

Từ khi bái nhập sư môn, trải qua nhiều chuyện với các sư huynh đệ trong Thảo Đường.

Sự cẩn thận của Mục Phù Sinh đã dần dân không còn chỉ là cẩn thận vì riêng bản thân mình nữa.

Có lẽ chính hắn cũng không nhận ra, lúc sư huynh đệ của hắn gặp chuyện không may, hoặc là lúc bọn họ đang làm gì, Mục Phù Sinh đều đặt sự cẩn thận vì bản thân ở vị trí thứ hai mà thôi.

Cẩn thận không phải vì mình, mà là vì các sư huynh đệ Thảo Đường.

Nhìn biểu cảm thoáng có chút dữ tợn của Mục Phù Sinh, Cửu Bạch Lộ bất đắc dĩ cười nói: "Cũng chỉ khi nào các sư huynh đệ gặp chuyện không may thì ngươi mới chấp nhận bộc lộ ra hết lực lượng vốn có của chính mình..."

Nhưng mà... Nghĩ lại.

Đây thật sự là toàn bộ thực lực của Mục Phù Sinh sao?

Cửu Bạch Lộ không khỏi sửng sốt, nhưng sau đó lại lập tức cười lắc đầu.

Đôi mắt này của nàng, tuy rằng có thể nhìn thấy được một ít nhân quả, nhưng không đủ để nhìn thấu toàn bộ thực lực của Mục Phù Sinh.

Lúc nghe những lời này, Thẩm Hàm nhìn chằm chằm vào Mục Phù Sinh, sau đó đột nhiên bật cười.

"Cho dù ta chết, các ngươi... và toàn bộ Phàm Nhân giới cũng sẽ không thể thuận lợi tôn tại. Thần giới không cho phép kẻ có khả năng uy hiếp tôn tại."

Mục Phù Sinh không trả lời, xem ra hiện tại hắn phải nhanh chóng giải quyết Thẩm Hàm, sau đó chạy đến chỗ đám người đại sư huynh bọn họ. Nếu không có lẽ sẽ có nguy hiểm xảy ra.

Không có thời gian tự hỏi, hai tay Mục Phù Sinh kết thành hình chữ thập, sau đó đẩy ra. Lập tức, sáu loại Thượng Cổ Thần Lôi ngưng tụ thành một thanh diệt thế trường thương, không chút do dự mà đâm về phía Thẩm Hàm!

Hai mắt Thẩm Hàm híp lại.

Trong thời khắc mấu chốt, không gian giới chỉ trên ngón tay hắn chợt lóe lên, một trận pháp quyển trục bay ra từ trong đó. Trận pháp quyển trục mở ra tạo thành một tầng kết giới phòng ngự, ngăn cản được thế đâm của thanh Diệt Thế Trường Thương!

Ngay sau đó, cơ thể của Thẩm Hàm bắt đầu to lên!

Ở một bên, hóa thân Kỳ Lân của Kỳ Ngộ lớn tiếng quát: "Không ổn, hắn định tự bạo cơ thể, để thần hồn của mình thoát khỏi Đăng Thần di tích!"

"Ha ha, biết cũng có tác dụng gì? Quyển trục này có cấp bậc trên Thần Minh..."

Nhưng lời còn chưa nói xong, nụ cười của Thẩm Hàm cứng lại, ngơ ngác cúi xuống nhìn một đạo lôi đình xuyên qua ngực mình, để lại một cái lỗ máu lớn.

"Vì... Cái gì?"

Ở phía sau hắn có một tia lôi đình màu xám đang chớp lóe.

Vẻ mặt Mục Phù Sinh lạnh nhạt nói: "Ngươi cho rằng ta chỉ có sáu loại Thượng Cổ Thần Lôi thôi sao?"
Bình Luận (0)
Comment