Chương 1559: Hồng Mông Tù Thiên Công
Chương 1559: Hồng Mông Tù Thiên CôngChương 1559: Hồng Mông Tù Thiên Công
Mây đen dày đặc, sóng to gió lớn cuồn cuộn gầm thét.
Từng đạo lôi đình bổ xuống trong vòng xoáy trên mặt biển.
Vào lúc này, phía trên vòng xoáy, không gian đang vặn vẹo méo mó, sau đó có từng người lần lượt lao ra từ trong đó.
Người phụ trách dẫn đội của các học viện đều nhìn chằm chằm vào khung cảnh này, mắt mở to đến nỗi tròng mắt như muốn rớt ra.
Khi Đỉnh Huyền và các học viên hàng đầu khác của Thương Huyền học viện xuất hiện, trưởng lão của Thương Huyền học viện mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó gật đầu và nở nụ cười hài lòng.
"Tốt lắm Đỉnh Huyền, sau khi trở vê, học viện sẽ có khen thưởng cho các ngươi."
Người của các học viện khác cũng không thấy bất ngờ.
Thương Huyền học viện là học viện mạnh nhất Hỗn Độn giới, có thể giành được hạng nhất cũng là điều hợp lý. Duy chỉ có vẻ mặt của trưởng lão Thần Tích học viện là trông rất khó coi.
Sắc mặt của Đỉnh Huyền vẫn lạnh nhạt, các học viên khác thì hai mặt nhìn nhau với ánh mắt kỳ quái.
Bọn họ còn chưa nói gì.
Ngay sau đó, Tất Viêm và người của Ma Thú học viện đã xuất hiện.
"Thứ hai sao? Cũng được, còn chấp nhận được." Trưởng lão của Ma Thú học viện hừ lạnh một tiếng.
Sắc mặt của trưởng lão Thần Tích học viện càng thêm khó coi.
Mà những người khác thì càng bàn tán xôn xao hơn.
"Lần này vậy mà Thần giới lại không được nổi hai hạng đầu? Xem ra quả nhiên là xuất hiện biến cố cực lớn."
"Ngươi không thấy trên hải thuyền của Thương Huyền học viện, tất cả các hồn bài của học viên Thần Tích học viện đều vỡ nát hết sao."
"A? Ta không chú ý đến, nói như vậy... Lân này Thần Tích học viện xếp chót?"
"Đây chỉ xếp chóp, tất cả các học viện đều chết trong đó rồi, chỉ sợ lần này Thần Tích học viện sẽ điên lên... Không, phải nói là toàn bộ Thần giới đều sẽ chấn động."
Ngay sau đó, Thanh Minh học viện, Tiên giới học viện, Ma giới học viện đều lần lượt đi ra.
Chỉ còn lại Thanh Tiêu học viện của Phàm Nhân giới và Hỗn Linh học viện của Thiên Cơ đại lục là chưa đi ra. Đương nhiên còn có Thần Tích... Quên đi, học viên chết hết rồi thì còn nói gì nữa.
Người phụ trách của những học viện khác đứng trên hải thuyền thấy vậy thì đều gật gật đầu.
Có vẻ như kết quả này không chênh lệch quá nhiều so với suy đoán lúc trước của bọn họ. Hỗn Linh học viện thì lệch hơi lớn.
Nhưng Thanh Tiêu học viện đi ra cuối cùng là việc nằm trong dự đoán.
Trên hải thuyên của Thanh Tiêu học viện.
Lâm phó viện trưởng khẽ nhíu mày, nhìn về phía hai người Hồng Anh và Ninh Trân Tâm, nói: "Dựa theo thực lực của bọn họ, cho dù không lấy được hạng hai thì tổng thể thứ tự cũng không thể thấp như vậy đi?"
Hồng Anh hỏi: "Thứ tự là dựa vào ai ra ngoài trước để biết sao?"
Lâm phó viện trưởng sửng sốt, lắc đầu nói: "Cũng không nhất định, xếp hạng được ghi trên lệnh bài. Đương nhiên gần như mỗi lần đi ra thì đều dựa theo thứ tự trước sau mà xuất hiện."
Nghe vậy, Hồng Anh và Ninh Trân Tâm nhìn nhau cười.
Mộc Uyển Nhi ở một bên vỗ ngực nói: "Vậy thì không thành vấn đề."
Thấy thế, Lâm phó viện trưởng lắc đầu bật cười.
Lúc này, trên hải thuyên của những học viện khác cũng đang nói về chuyện này.
"Phàm Nhân giới mới trùng kiến chưa được bao lâu, có thể có tư cách tham gia đã là không tệ rồi, còn vọng tưởng lấy được hạng cao, đúng thật là không biết tự lượng sức mình." Trưởng lão của Thanh Minh học viện lắc đầu nói.
Trưởng lão của Thương Huyền học viện cũng hùa theo: "Nội tình vẫn còn kém chút, lần sau lại cố gắng hơn."
Ở một bên, các học viên đã đi ra ngoài nghe được những lời này thì đều thể hiện biểu cảm kỳ quái do dự, hoặc là lắc đầu bất đắc dĩ cười khổ.
Cho đến khi Đỉnh Huyền và Tất Viêm chủ động nói: "Trưởng lão, các ngươi nghĩ sai rồi. Lần này Thanh Tiêu học viện xếp hạng nhất, Hỗn Linh học viện xếp hạng hai."
Nghe được những lời này, trong một thoáng chốc, toàn bộ không gian trở nên tĩnh lặng.
Chỉ nghe thấy tiếng gầm thét mãnh liệt cuồn cuộn của sóng biển.
“Ngươi nói gì?"
Đôi mắt đục của trưởng lão dẫn đội Thanh Minh học viện chấn động, nhìn chằm chằm vào học viên trước mặt, hỏi: "Phàm Nhân giới xếp thứ nhất? Ngươi đang nói đùa sao?"
Trưởng lão của Thương Huyền học viện cũng hỏi Đỉnh Huyền với vẻ mặt đầy ngưng trọng: "Lời này là thật?"
Vẻ mặt Đỉnh Huyền vẫn lạnh nhạt, hắn gật đầu rồi lấy lệnh bài ra, nói: "Trên Đăng Thần Đài, bảy người đứng đầu đều là người của Thanh Tiêu học viện, người thứ tám là Cổ Thánh của Hỗn Linh học viện, còn ta..."
Trưởng lão của Thương Huyền học viện vội vàng cúi đầu nhìn, sau khi thấy được chữ "cửu" trên lệnh bài thì có chút khó có thể tiếp thu.
Đỉnh Huyền lấy được hạng chín đã khiến cho lão khó có thể chấp nhận được rồi. Dù sao với thực lực của Đỉnh Huyền, ngoài mặt mà nói thì cũng chỉ có Thẩm Hàm của Thần Tích học viện mới có thể so sánh với hắn. Điều càng khó có thể chấp nhận hơn nữa là, bảy hạng đầu đều là học viên của Thanh Tiêu học viện?
Vậy những lời bọn họ vừa nói lúc nãy không phải là tự vả vào mặt mình sao?
Hơn nữa... Sao cứ có cảm giác không chân thật?
Một học viện mới trùng kiến từ đống đổ nát trong tình huống truyền thừa bị chặt đứt, mới ổn định được một thời gian mà đạt đến cấp độ này?!
Người dẫn đội của những học viện khác cũng đã biết được tin tức, đều có biểu cảm giống như trưởng lão của Thương Huyền học viện.
Chỉ có trưởng lão của Thần Tích học viện là vẫn luôn vẻ mặt cau mày khó coi.
Đồng tử lão ta liếc trái liếc phải không biết đang suy nghĩ gì, sau đó vẫy vẫy tay ra hiệu cho một gã nam tử bên cạnh đến gần. Chỉ thấy miệng trưởng lão đó giật giật, nam tử kia gật đầu rồi biến mất tại chỗ.
Trên hải thuyên của Thanh Tiêu học viện.
Lâm phó viện trưởng không vui vẻ phấn khích lắm, trông vẻ mặt rất ưu sầu.
"Nếu như là thế, có lẽ Thần giới sẽ ra tay."
Lúc này người của Tiên giới học viện và Ma giới học viện cũng tiến lại gân, đều nhìn về phía Hồng Anh và Ninh Trân Tâm.
Hồng Anh truyên âm cho mọi người, nói: 'Đến lúc đó hãy tập hợp trên hải thuyền của chúng ta. Đại trận phù triện đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ những người khác đi ra mà thấy tình hình không ổn thì lập tức rời đi."
Tất cả mọi người đều gật đầu. ...
Cùng lúc đó, trong Đăng Thần di tích.
Đám người Diệp Thu Bạch vẫn đang chờ đợi, chỉ là sắc mặt càng thêm lo lắng.
Lỡ như Quý Thiên Dao xảy ra chuyện, bọn họ biết ăn nói với sư tôn thế nào đây!
"Hay là chúng ta đi tìm đi?" Phương Khung nói.
Diệp Thu Bạch lắc đầu: "Đăng Thần di tích này lớn như vậy, hơn nữa còn có ba khu vực. Lỡ như lạc vào trong khu vực khác thì chúng ta sẽ không biết thoát ra như thế nào."
Khi bọn họ thông qua truyền tống trận để tiến vào khu vực Thần giới, những truyền tống trận đó trên cơ bản đều là thông đạo một chiều.
"Gấp cũng vô dụng, chờ đi."...
Ở một nơi nào đó trong khu vực Thần giới.
Nơi này là một vùng không gian hư vô, không giống như những vùng không gian khác chỉ là một màu đen vô tận và tràn đầy gió lốc loạn lưu, nơi đây lại bao quanh bởi những dòng khí lưu màu tím tuyệt đẹp.
Giờ phút này.
Quý Thiên Dao đang khoanh chân ngồi trong vòng khí tím này. Từng sợi tử khí trong suốt như tơ lụa quấn quanh người Quý Thiên Dao. Một giọng nói chỉ có Quý Thiên Dao nghe được vang vọng trong thức hải nàng.
"Hồng Mông Tù Thiên Công, lấy Hồng Mông Tử Khí dẫn dắt, giam cầm thiên địa."
"Tử khí hóa ba ngàn đạo, giam cầm chư thiên quỷ thần."
Đúng vậy.
Khi Quý Thiên Dao tiến vào Đăng Thần di tích, vừa xuất hiện ở khu vực Thần giới thì Hông Mông Tử Khí trong cơ thể đã dẫn dắt nàng đi đến nơi này.
Sau khi trải qua khảo nghiệm, nàng đã nhận được công pháp truyên thừa này.
Mà muốn tu luyện công pháp này cần có một điều kiện cực kỳ hà khắc.
Phải là người có Hồng Mông Tử Khí mới có thể tu luyện được.
Chỉ với một điều kiện này, có lẽ trên thế gian này không có mấy ai có thể làm được.
Mà lúc này, tử khí cũng hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể của Quý Thiên Dao, một cỗ khí tức mạnh mẽ bùng nổ.
Cảnh giới của nàng đã trực tiếp đột phá đến Bán Thần cảnh trung kỳ!
Khoảnh khắc mở mắt ra, đồng tử của Quý Thiên Dao cũng hóa thành màu tím...
Lúc đứng dậy, Quý Thiên Dao cúi đầu nói: "Thỉnh câu của tiên bỗi, vấn bối sẽ hoàn thành."
"Chỉ là bây giờ nên đi tụ họp với mọi người..."