Chương 1568: Hành động của Hứa Dạ Minh
Chương 1568: Hành động của Hứa Dạ MinhChương 1568: Hành động của Hứa Dạ Minh
Không ai phát hiện ra luông khí tức này.
Chỉ duy nhất mỗi Hứa Dạ Minh là nhận thấy được.
Hắn sửng sốt, giống như có cảm ứng mà nghiêng đầu nhìn về phía Lục Trường Sinh đang quỳ rạp trên mặt đất.
Vì sao đối phương lại giúp hắn?
Không phải người này muốn có Sơn Hải Kinh sao?
Hay là nói vì không muốn cho Phượng Minh tông phát hiện ra, thế nên mới giúp hắn ở đây, sau đó lại nghĩ cách độc chiếm Sơn Hải Kinh?
Hứa Dạ Minh có suy nghĩ như vậy cũng rất bình thường.
Không đề cập đến việc bản thân Hứa Dạ Minh là người rất cẩn thận, hơn nữa có vẻ như đã trải qua một vài chuyện.
Cho dù là người bình thường, nếu có bảo vật trong người cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng một người xa lạ.
Hơn nữa, nơi đây chính là Hỗn Độn giới.
Tại Hỗn Độn giới, niềm tin là thứ không đáng giá nhất, chỉ có lợi ích mới là trên hết.
Lúc này, trong đầu Hứa Dạ Minh vang lên giọng nói của Lục Trường Sinh.
"Đừng quay đầu lại, đừng để lộ dấu vết."
Nghe vậy, Hứa Dạ Minh khẽ gật đầu. Cho dù như thế nào đi chăng nữa, hiện giờ tình cảnh cũng đang có lợi đối với hắn.
Nếu không, dưới áp chế huyết mạch của Phượng Vương, rất có thể sẽ bị lộ ra một vài thứ.
Khi đó hắn cũng không thể tiếp tục ở lại Phượng Minh tông nữa.
Hứa Dạ Minh gia nhập Phượng Minh tông là có mục đích.
Huyết mạch trấn áp kéo dài trong một nén nhang, sau khi cảm nhận được người ở đây đã chịu đựng tới giới hạn thì Phượng Vương mới thu hồi thần thông lại.
Ánh mắt hắn quét qua người từng tên đệ tử ở đây nhưng cũng không nhìn ra được gì, không khỏi khế nhíu mày.
Thế nhưng cảm ứng của tông chủ không thể nào sai được.
Nghĩ vậy, Phượng Vương ám chỉ nói: "Nếu như có người thức tỉnh huyết mạch thì có thể báo cho tông môn biết. Tông môn sẽ không bạc đãi ngươi, thậm chí còn có thể bồi dưỡng ngươi thành người thừa kế chức vị tông chủ."
"Nhưng mà... Nếu như giấu giếm tình hình thực tế, vậy tông môn sẽ thực thi biện pháp nào đó, coi ngươi như là kẻ có ý đồ phản bội tông môn. Hẳn là các vị nhận thức được tính nghiêm trọng trong đó?”
Nói xong, Phượng Vương cũng không ở lại lâu mà trực tiếp biến mất tại chỗ.
Khí tức huyết mạch nồng đậm trong không gian cũng tan biến không còn sót lại gì, giống như chưa từng xuất hiện.
Những đệ tử ở đây vẫn còn sợ hãi, vẻ mặt tái nhợt lần lượt đứng dậy.
Sự kinh sợ trong lòng lấn át sự suy yếu của cơ thể.
Theo như lời Phượng Vương nói, lúc Phượng hồn giáng lâm đã có người thức tỉnh huyết mạch. Nhưng người này không báo cho tông môn mà lại che giấu.
Điều này khiến cho bọn họ vô cùng khó hiểu.
Nếu như báo cho tông môn, tất nhiên tông môn sẽ không bạc đãi, vì sao phải che giấu chứ?
Mang theo sự khó hiểu trong lòng, mọi người giải tán theo lệnh của các trưởng lão.
Lục Trường Sinh và Hoàng Thiên cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài đại điện.
Tần Trạm lại ở phía sau hô: "Này này, đi vội như vậy làm gì, chờ ta với. Sau này còn có một nhiệm vụ cần làm với các ngươi mà."
Lục Trường Sinh không trả lời.
Sau khi rời khỏi đại điện một đoạn.
Lục Trường Sinh đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Tân Trạm ở phía sau, nói: "Ngươi phiền phức quá? Chuyện nhiệm vụ thì đợi khi nào tông môn gỡ bỏ phong tỏa rồi sau hãy tính, ta còn Có viỆc.'
Tần Trạm biết tính tình Đường huynh cho nên cũng không tức giận, cười nói: "Được rồi, vậy ta đi trước.
Sau khi Tần Trạm rời đi, Hoàng Thiên hỏi: "Vì sao phải đuổi hắn đi?"
Lục Trường Sinh không nói gì, chỉ phất tay thiết lập một trận pháp ngăn cách rồi đứng chờ tại chỗ.
Sau khi chờ đợi trong thời gian khoảng nửa chén trà.
Nhìn người đến, Hoàng Thiên liền hiểu ra ý đồ của Lục Trường Sinh.
Hứa Dạ Minh theo đến đây.
Không đợi Lục Trường Sinh hỏi chuyện, hắn đã đứng trước mặt Lục Trường Sinh, cúi người nói: "Đa tạ tiền bối."
Lục Trường Sinh nhướng mày, ánh mắt mang vẻ trêu chọc: "Cảm ơn ta?"
"Mặc kệ rốt cuộc thì tiên bối có mục đích gì, nhưng tiền bối đã giúp ta trong đại điện."
Hứa Dạ Minh nói: "Ta nợ tiền bối một ân tình. Đương nhiên nếu có liên quan đến Sơn Hải Kinh thì ta không thể đồng ý."
Nghe vậy, Lục Trường Sinh nở nụ cười: "Chẳng lẽ ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi ngay lúc này sao? Ngươi chết rồi, tự nhiên họa côn của Sơn Hải Kinh cũng sẽ thuộc về ta."
"Nếu tiền bối muốn làm như thế thì đã không còn vòng vo lớn đến vậy."
Hứa Dạ Minh bình tĩnh nói: "Lúc trước khi ở trong động phủ, ngài đã có thể dễ dàng giết chết ta, cũng không cần phải cố tình che giấu giúp ta lúc ở đại điện. Dù sao người có thể nhẹ nhàng chống đỡ được huyết mạch trấn áp của Phượng Vương thì đương nhiên cũng không phải nhân vật đơn giản." Nói xong, Hứa Dạ Minh lại chắp tay quay người rời đi.
Hoàng Thiên nhìn theo bóng lưng của Hứa Dạ Minh, cười nói: "Tốt, rất bình tĩnh, suy nghĩ rõ ràng.'
Lục Trường Sinh nói: "Được rồi, ngươi đi về trước đi. Ta sẽ ở lại điều tra Phượng Minh tông chút."
"A2?"
Hoàng Thiên ngạc nhiên: "Không phải lúc trước đã điều tra xong rồi sao?"
"Cẩn thận vẫn hơn, ta nghĩ nên điều tra lại."
Lục Trường Sinh thở dài, bất đắc dĩ che trán nói: "Ta cứ có cảm giác tiểu tử này định làm chuyện lớn gì đó.
Cảm giác này giống y như đúc khi tiểu tử thối Diệp Thu Bạch kia gây rắc rối!"
"Cũng đúng, dù sao cũng coi như ngươi đã có nhiều kinh nghiệm."
"Ai mà cần loại kinh nghiệm này chứ.......
Quả nhiên.
Sau khi Lục Trường Sinh điều tra Phượng Minh tông từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài lại một lần nữa.
Phượng hồn lại giáng lâm bên trong một sơn cốc, một cột sáng đỏ rực lại chiếu xuyên qua tầng mây, dừng tại trung tâm quảng trường!
Tiếng phượng miinh réo rắt cất lên, vang vọng khắp toàn bộ Phượng Minh sơn.
Toàn bộ cường giả trên dưới Phượng Minh tông đều hoảng hốt nhìn về phía sơn cốc.
Lần này huyết mạch có mức độ nồng đậm hơn trước không chỉ một đẳng cấp!
Khi các trưởng lão và Phượng Vương nhanh chóng đuổi tới, ánh mắt ngưng trọng nhìn hư ảnh Phượng hồn trong cột sáng đỏ rực.
So với lần trước thì hư ảnh càng thêm ngưng thực, gần như muốn hóa thành thực thểi
Thấy cảnh như vậy, Phượng Vương ngưng trọng nói: "Hai lần xuất hiện liên tiếp, thời gian cách nhau còn gần như vậy..."
Trưởng lão đứng một bên nghe thế thì sửng sốt.
"Trong chuyện này có vấn đề gì sao?"
"Có.
Phượng Vương gật đầu nói: "Giống như do người làm."
Có người ngưng tụ Phượng hồn?
Hơn nữa còn là Phượng hồn có huyết mạch thuần khiết như thế, toàn bộ trên dưới Phượng Minh tông đều không thể làm được!
"Dù thế nào đi chăng nữa thì các ngươi kiểm tra xung quanh trước đi. Điều tra xem có những ai đã đến gần nơi này trong khoảng thời gian gần đây." Phượng Vương ra lệnh.
Nghe vậy, các trưởng lão khác đều nghiêm túc gật đầu. Mọi người bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Trong bóng tối, Hoàng Thiên đứng cạnh Lục Trường Sinh, nhíu mày nói: "Đây là chuyện hắn muốn làm sao?"
"Mặc kệ như thế nào, bây giờ đang là thời điểm tông môn đề phòng nghiêm ngặt nhất. Lúc này mà gây chuyện thì có phải đã hơi nóng vội rôi không?”
Lục Trường Sinh quan sát tất cả động thái trong sơn cốc, gật đầu nói: "Đúng là có chút liều lĩnh. Dựa theo tính cách bình tĩnh của hắn thì sẽ không như vậy."
"Có lẽ bởi vì chuyện điều tra huyết mạch lúc trước khiến cho Hứa Dạ Minh không thể không đẩy sớm kế hoạch."
"Vậy ngươi không quan tâm sao?" Hoàng Thiên đã nhìn thấy vị trí của Hứa Dạ Minh.
Mặc dù hắn ẩn nấp rất kỹ, hơn nữa còn có pháp bảo đặc thù để che giấu khí tức của bản thân. Nhưng dưới sự tìm kiếm kỹ càng của các trưởng lão và Phượng Vương thì e rằng Hứa Dạ Minh không trốn tránh được bao lâu.
Lục Trường Sinh lắc đầu đáp: "Bây giờ hắn cũng đâu phải là đồ đệ của ta? Ta quan tâm hắn làm gì?"
"Huống hồ nếu cứ gặp chuyện gì ta cũng ra tay giải quyết cho hắn thì mức độ tin tưởng và cảm kích của đối phương sẽ không cao như vậy."
Giúp đỡ trước không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, càng có thể nắm được lòng người.
Hơn nữa, hắn cùng muốn nhìn xem rốt cuộc thì Hứa Dạ Minh định làm gì và có thể làm đến mức nào...