Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế ( Dịch)

Chương 305 - Chương 1575: Thần Hoàng Tố Mạch

Chương 1575: Thần Hoàng tố mạch Chương 1575: Thần Hoàng tố mạchChương 1575: Thần Hoàng tố mạch

Không ai biết được hành tung của Lục Trường Sinh. Có thể nói rằng chỉ cần hắn không muốn thì không ai ở giới này có thể phát hiện ra hành tung của hắn.

Thông qua sự chỉ đường của Hứa Dạ Minh, Lục Trường Sinh xé rách không gian đi đến nơi sâu thẳm trong một khu rừng.

Loại địa hình này không hiếm thấy ở Ma Thú đại Lục, nhưng không có bất kỳ khí tức tổn tại của ma thú hay những người khác.

Khung cảnh cực kỳ tĩnh lặng. Âm thanh duy nhất ở nơi đây chỉ là vài tiếng chim hót thỉnh thoảng vang lên, xuyên thẳng không gian trong khu rừng này.

Hứa Dạ Minh giải thích: “Nơi này đã cạn kiệt tài nguyên, cho nên không có ma thú nào muốn ở nơi này nữa” Theo phương hướng mà Hứa Dạ Minh chỉ, Lục Trường Sinh nhìn qua, có thể mơ hồ cảm nhận được hai luồng khí tức đã cực kỳ yếu ớt.

Hơi thở mong manh như có thể ngừng bất kỳ lúc nào. Đi xuyên qua những tán cây khổng lồ, giẫm lên mặt đất đầy lá rụng, vài tia nắng mặt trời chiếu xuyên qua tầng lá, rọi thành những chấm vàng trên nền đất.

Một căn nhà gỗ nhỏ trông rất đơn sơ hiện ra trong tầm mắt của mọi người.

Hứa Dạ Minh đi đến gõ cửa. Cho đến khi trong nhà vang lên một tiếng ho khan yếu ớt, giọng nói khàn khàn thì thào: “Vào đi...”

Hứa Dạ Minh đẩy cửa vào, dân theo Lục Trường Sinh và Hoàng Thiên vào trong nhà. Bên trong căn nhà gỗ rất tối, chỉ có chút ánh sáng te lói từ những kẽ hở đủ để cho mọi người thấy được có hai người đang năm trên giường. A, không đúng.

Là một người và một con hồ Lly Lông trăng.

Bị trọng thương suy yếu đến như thể, sao còn có thể duy trì hình dạng con người được?

Hứa Dạ Minh đi lên, vẻ mặt bi thương nói: “Phụ thân, mâu thân...” Bạch hồ có tám cái đuôi, trên mỗi một cái đuôi đều có những đường vân kim sắc. Nhưng bây giờ những đường vân này lại ảm đạm không chút ánh sáng.

Đôi mắt hẹp dài đặc trưng của hồ ty kia khẽ mở ra, nhẹ gật đầu rồi nhắm lại.

Nam tử to cao ở bên cạnh cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy hai người một nam một nữ sau lưng Hứa Dạ Minh thì hỏi: “Dạ Minh.... Bọn họ là ai?”

Hứa Dạ Minh trả Lời: “Phụ thân, hắn là sư tôn của ta” Sư tôn?

Nam tử liếc nhìn Lục Trường Sinh, không thấy có điểm nào đặc biệt, nhưng bây giờ hắn cũng không có sức lực để quan tâm đến những chuyện này, nhắm mắt lại nói: “Vị đạo hữu này, tiểu tử nhà ta ngu dốt, mong ngươi giúp đố nó.”

Khóe miệng Lục Trường Sinh hơi nhếch lên, quả nhiên phụ thân khắp thiên hạ khi đặp phải tình huống này đều có cùng một lý do thoái thác.

“Dù sao chúng ta cũng không còn sống được bao Lâu nữa....”

Vẻ mặt Hứa Dạ Minh càng thêm đau khổ.

Mỗi Lần hắn trở về thì đều thấy tình trạng cơ thể của phụ mẫu càng ngày càng suy yếu hơn. Nếu không phải trong những năm này Hứa Dạ Minh mạo hiểm đi đến nhiều nơi, lấy đan dược để kéo dài một hơi tính mạng của hai người thì chỉ sợ bọn họ đã sớm rời khỏi nhân thế.

Mà lần này tình trạng đã kém hơn rất nhiều so với trước đó.

Chỉ sợ họ sẽ thật sự không chịu đựng nổi nữa...

Nghĩ vậy, Hứa Dạ Minh vội quay đầu nhìn về phía Lục Trường Sinh, trong mắt tràn đầy khẩn cầu, nói: “Sư tôn, ngài....”

Còn chưa nói hết câu thì Lục Trường Sinh đã vòng qua Hứa Dạ Minh, đi đến mép giường.

Một ngón tay điểm ra.

Trên đầu ngón tay có hai sợi tơ mỏng màu vàng kim bay vào mi tâm hai người kia. Chỉ trong chớp mắt, Lục Trường Sinh đã hiểu rõ tình trạng cơ thể của phụ mẫu Hứa Dạ Minh.

Đan điền vỡ vụn, kinh mạch héo rút.

Có thể nói sinh cơ trong cơ thể đã bị cắt đứt.

Nhìn Lục Trường Sinh nhíu mày, trái tim của Hứa Dạ Minh như rơi xuống.

Nam tử từ từ nhắm hai mắt lại, khóe miệng lại hơi nhếch lên, giống như đã chấp nhận số phận, nói: “Được rồi, tình huống của chúng ta, cho dù là thần tiên cũng khó cứu. Nhi tử ta đã bái sư, sau này ngươi đi theo sư tôn tu luyện cho tốt... Đừng nghĩ đến chuyện báo thù nữa....” Thế nhưng vừa mới nói xong, nam tử đột nhiên mở bừng mặt.

Bạch hồ nằm bên cạnh cũng là như thế.

Trong cơ thể bọn họ và xung quanh đang có những luồng Lục quang lóe sáng rực rỡ. Là sinh chỉ ý!

Luồng sinh cơ khổng lổ như thế đang không ngừng cung cấp lực lượng cho cơ thể đang héo mòn của bọn họ. “Cái này...” Nam tử kinh ngạc nhìn Lục Trường Sinh. Loại sinh chỉ ý có đẳng cấp như thế này, cho dù hắn là người có kiến thức rất rộng rãi cũng chưa từng nghe nói có ai đạt được.

Không để ý đến Hứa Dạ Minh và hai người đang ngạc nhiên trên giường, Lục Trường Sinh quay đầu nhìn Hoàng Thiên, hỏi: “Thần Hoàng Chi Hỏa của ngươi có thể tái tạo Lại kinh mạch và đan điền của bọn họ không?”

Hoàng Thiên gật đầu nói: “Có thể được, nhưng mà...” “Nhưng mà?” Lục Trường Sinh ngẩn người.

“Cũng đâu chỉ cần mỗi ta chứ.” Hoàng Thiên tức giận trừng mắt nhìn Lục Trường Sinh.

“Huống hổ mặc dù Thần Hoàng Chi Hỏa cũng có tác dụng trùng sinh như Niết Bàn Chỉ Hỏa, nhưng với cảnh giới của bọn họ thì vẫn cần sinh chi ý của ngươi duy trì mới được.”

“Ngươi luyện chút đan dược không phải được rồi sao? Với trình độ luyện đan của ngươi còn không dễ dàng giải quyết?”

Lục Trường Sinh đen mặt nói:

“Không nói đến ta chưa nghĩ ra nên dùng loại đan dược nào, bây giờ ngươi thấy trên người ta có nguyên liệu nào không? Còn phải đi về nhà một chuyển đến dược viên mới được.”

Tuy rằng sinh chỉ ý có thể kéo dài mạng sống cho đối phương, cung cấp sức sống cho kinh mạch đã héo rút. Nhưng muốn tạo lại đan điền đã vỡ vụn thì vẫn cần đến đan dược.

Hoàng Thiên đỏ mặt, tiến lên phía trước nói: “Hứa Dạ Minh, ngươi tránh xa ra một chút.”

Hứa Dạ Minh chắp tay cúi người với Lục Trường Sinh và Hoàng Thiên, sau đó rời khỏi nơi này.

Thấy thế, Hoàng Thiên nhìn một người một thú trên giường, bình tĩnh nói: “Quá trình sẽ có chút đau đớn đấy”

Mặc dù không biết đối phương là ai, nhưng nam tử được tiếp thêm sinh cơ có sức lực để nhếch miệng cười nói: “Đã đi qua quỷ môn quan một lần rồi, nếu như có thể tái tạo lại đan điền, vậy thì chịu chút đau đón có là gì? Cứ tới đi.” Bạch hồ tám đuôi ở bên cạnh cũng mỉm cười, móng vuốt nhẹ nhàng đặt lên lồng ngực nam tử.

Thấy đối phương đã chuẩn bị xong.

Hoàng Thiên không chẩn chờ nữa, bộc phát khí tức huyết mạch trong cơ thể!

Hư ảnh Thần Hoàng nương theo Thần Hoàng Chi Hỏa mà trực tiếp đốt cháy căn nhà gỗ nhỏ, hư ảnh to lớn như chạm đến bầu trời!

Nếu như không phải Lục Trường Sinh đã để phòng trước mà bày ra trận pháp ở xung quanh để che giấu, thì với động tĩnh lớn như vậy sớm đã bị người ngoại giới phát hiện ra rồi.

Chỉ thấy Thần Hoàng Chỉ Hỏa như một cái lò luyện lớn, bao trùm một người một thú trong đó.

Lục Trường Sinh thì liên tục giải phóng ra sinh chỉ ý để hồ trợ.

Trong lúc này, Hứa Dạ Minh thậm chí còn không dám chớp mắt.

Hắn nhìn chằm chằm vào khung cảnh này. Mãi cho đến ngày thứ chín. Đôi mắt của Hứa Dạ Minh đã khô rát, tràn ngập tơ máu. Một luồng khí tức khổng tổ bùng nổi

Theo sau đó là một tiếng cười lớn.

Thần Hoàng Chi Hỏa dần tan biển.

Giữa không trung, một nam một nữ năm tay nhau, phóng xuất ra uy áp khổng lồ, bọn họ dần hạ xuống đất. Hứa Dạ Minh vội vàng chạy đến, nhìn phụ mẫu mình đã trở lại như xưa thì kích động không thôi.

Nam nữ cùng nhau tiến lên, quỳ xuống trước mặt Lục Trường Sinh và Hoàng Thiên. “Ốn cứu mạng của tiền bối, chúng ta suốt đời khó quên. Sau này chỉ cần có việc cần nhờ thì cứ đến tìm Hứa Thương Hải ta!”

Đáng lễ sau khi tái tạo lại đan điền thì hẳn là còn cần một khoảng thời gian dài nữa để có thể hoàn toàn khôi phục thực lực.

Nhưng Lục Trường Sinh đã dùng sinh chỉ ý để giúp bọn họ khôi phục thực lực lên thời kỳ mạnh nhất.

Bạch hồ cũng đã hóa thành hình người, lộ ra dáng vẻ ung dung cao quý.

“Tiểu tử ngươi, đến dập đầu với sư tôn đi!”

Hứa Dạ Minh vội vàng làm theo.

Sau một trận khách sáo, Hứa Thương Hải hỏi Lục Trường Sinh: “Tiền bối cũng là Nhân tộc sao? Cũng là người của Thương Huyền đại lục? Nhưng mà tại sao ta chưa từng nghe nói qua?”
Bình Luận (0)
Comment