Chương 1576: Ngươi cũng biết rồi, vốn dĩ...
Chương 1576: Ngươi cũng biết rồi, vốn dĩ...Chương 1576: Ngươi cũng biết rồi, vốn dĩ...
Nếu như ở Thương Huyền đại lục mà từng nghe qua tên tuổi của Lục Trường Sinh thì đó mới không bình thường.
Lục Trường Sinh không trả Lời.
Đương nhiên Hứa Thương Hải cũng hiểu ý mà không tiếp tục hỏi nữa.
Nhưng mà dựa theo tính cách của Lục Trường Sinh, hắn vẫn hỏi cặn kẽ tường tận thân phận của Hứa Thương Hải.
Dù sao cũng là phụ thân của đồ nhi minh, mà vừa nghe đã biết chính là loại người có thân thế phức tạp. Dù sao cũng nên hỏi cho kỹ trước, lỡ như sau này có xảy ra chuyện gì thì cũng có đối sách giải quyết.
Hứa Thương Hải cũng biết Lục Trường Sinh muốn tìm hiểu về thân phận của hắn nên không hề giấu giếm, nói ra hết toàn bộ.
Đơn giản mà nói thì.
Hứa Thương Hải đến từ một thế gia cổ xưa ở Thương Huyền đại lục - Hứa gia.
Ở Thương Huyền đại Lục, Hứa gia cũng được coi như là thế Lực hàng đầu. Về chuyện vì sao hắn lại Lưu lạc đến nỗi này thì Lục Trường Sinh vừa nghe đã bó tay cạn lời.
Hứa Thương Hải vốn là dòng chính của Hứa gia, thiên phú cũng đáng để kiêu ngạo, nhưng hắn không phải là người thừa kế vị trí gia chủ. Vậy nên Hứa gia đã sắp xếp cho Hứa Thương Hải thông hôn với một thế gia cổ xưa khác là Hiên Viên gia.
Trong lúc ởi rèn luyện bên ngoài, Hứa Thương Hải quen biết mẫu thân của Hứa Dạ Minh là Bạch Khuynh Tâm. Sau đó vì không được gia tộc đồng ý, Hứa Thương Hải đã dẫn theo Bạch Khuynh Tâm bỏ trốn. Điều này làm cho Hiên Viên gia kia rất tức giận, nữ tử của Hiên Viên gia được thông hôn với Hứa Thương Hải cảm thấy bị sỉ nhục cho nên đã đích thân đi truy đuổi.
Nói đến đây, vẻ mặt Hứa Thương Hải âm trầm nói: “Sau đó nữ tử kia không biết vì sao mà đã vẫn lạc, mọi manh mỗi đều chỉ về phía chúng ta. Thế nên Hiên Viên gia đã toàn lực truy sát, chúng ta mới biến thành tình trạng như hiện tại.” “Đúng là phức tạp.” Lục Trường Sinh bất đắc dĩ nói: “Chính là bị hãm hại chứ gì.” Hứa Thương Hải gật đầu nói: “Chỉ là cho đến bây giờ, ta còn không tìm được manh mỗi, rốt cuộc là thế lực nào đã ở đăng sau âm mưu...” “Nhưng mà chuyện này không cần phiền tiền bối giúp, tiền bối đã giúp chúng ta quá nhiều rồi.”
Lục Trường Sinh cạn lời. Làm hắn tưởng cần hỗ trợ. Sau đó Hứa Thương Hải nhìn Hứa Dạ Minh, nói: “Sau này ta và mẫu thân ngươi sẽ tiếp tục đi điều tra manh mỗi, ngươi đi theo sư tôn chăm chỉ tu hành đi”
Nhìn một màn kia, hắn đã biết Lục Trường Sinh là người không thể nhìn thấy, chỉ sợ thực lực còn vượt qua cả những nhân vật đứng đầu Thương Huyền đại lục.
Hơn nữa còn có một Thần Hoàng cam tâm tình nguyện đi theo.
Nhi tử bái nhập vào môn hạ của người này, sau này tiền đồ vô lượng.
Hứa Dạ Minh nghe xong cũng không nói muốn đi điều tra cùng phụ mẫu, chỉ đem chuyện này đè xuống đáy lòng, nghiêm túc gật đầu.
Dù sao hắn cũng hiểu được với thực lực của bản thân mình bây giờ, nếu đi theo phụ mẫu thì quả thật chỉ là gánh nặng cản trở mà thôi. Người mà bọn họ phải đối mặt là một thế gia cổ xưa khổng Llổ mà ngay cả cường giả Quân Thần cảnh như phụ thân cũng không thể chống Lại.
“Phụ mẫu yên tâm, nhất định hài nhi sẽ nhanh chóng trưởng thành, đến lúc đó ta sẽ có thể trợ giúp cho phụ thân mẫu thân”
Hứa Thương Hải và Bạch Khuynh Tâm mỉm cười gật đầu, sau đó không ở lại lâu nữa, dặn dò thêm chút việc rồi rời đi.
Sau khi hai người rời đi, Hoàng Thiên cười nhìn Hứa Dạ Minh, hỏi: “Sư tôn ngươi không giúp ngươi, ngươi không trách hắn à?”
Vẻ mặt Hứa Dạ Minh nghiêm túc nói: “Sư tôn làm thể đương nhiên có ý định của riêng mình. Nhất định là hắn muốn để ta lấy việc này làm động lực mà phấn đấu tu luyện, sau đó tự mình đi giải quyến ân oán”
Cơ thể Lục Trường Sinh hơi cứng lại một chút, nghiêng đầu dùng ngón tay gãi gãi mặt.
Hoàng Thiên: “...”
Nàng dám cược Lục Trường Sinh tuyệt đối không có suy nghĩ như thế.
Mọi người lại trở về Phượng Minh tông.
Dù sao, mục đích chính của Lục Trường Sinh vẫn là điều tra Sơn Hải Kinh.
Mà dựa theo lời nói của Hứa Dạ Minh, địa côn và tàn trang Phượng Hoàng của Sơn Hải Kinh có cộng hưởng với Phượng Minh sơn, có lẽ cũng là bởi vì bên trong Phượng Minh sơn có liên quan đến Phượng hồn.
Quay trở lại mười ngày trước.
Tại khu vực cực đông của Ma Thú đại Lục, nơi này là Lãnh địa của một trong tứ đại thú tộc - Kỳ Lân tộc.
Kỳ Ngộ quay đầu nhìn ba người sau lưng hắn, cười nói: “Cũng không tệ ởi?”
Tiểu Hắc nhìn bốn phía đáp: “Trông cũng được đấy.” Thạch Sinh gật đầu: “Tiên khí rất nồng đậm” Mục Phù Sinh không trả lời mà đang đánh giá tình hình xung quanh.
Những dãy núi cao lớn nổi tiếp san sát nhau, mỗi một ngọn núi đều cao xuyên thấu tầng mây, giống như một đám hồng hoang hung thú đang ẩn nấp, giấu gương mặt dữ tợn của mình trong những đám mây.
Nhưng cho dù khuôn mặt dữ tợn đã bị tầng mây che đi thì trong những khe núi, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng Kỳ Lân gầm thét vang vọng. Người nào có tâm chí không kiên định, nghe được âm thanh Kỳ Lân thét gào này, chỉ sợ đã bị dọa đến nỗi không đứng vững bước chân. Sau khi Kỳ Ngộ dẫn theo ba người đi vào sơn môn, dưới sự cung nghênh của thị vệ, bọn họ ngự không mà đi xuyên qua khoảng mười ngọn núi. Mãi cho đến khi tới một ngọn núi có thảm thực vật là bãi cỏ hoang vu, nhìn có vẻ rất trống trải thì mới đi lên, đi đến đỉnh núi xuyên trong tầng mây.
Bên trên đỉnh núi có một tiểu viện. Kỳ Ngộ dẫn ba người vào trong tiểu viện, nói: “Nơi này chính là chỗ ở của ta, bình thường các ngươi cứ tùy ý đi lại trên ngọn núi này, không ai dâm quản các ngươi.”
“Ta đi báo với tộc trưởng trước, các ngươi cứ tùy ý chọn phòng”
Nói xong, Kỳ Ngộ rời đi.
Để lại ba người Tiểu Hắc, Thạch Sinh và Mục Phù Sinh ở trong tiểu viện.
Sau khi ba người chọn phòng cho mình thì Mục Phù Sinh vẫn như cũ mà cẩn thận xem xét hoàn cảnh xung quanh.
Ừm, Kỳ Ngộ cũng hiểu ý, thời gian qua hắn đã biết bản tính của Mục Phù Sinh nân không cho người canh gác ở xung quanh.
Nhưng mà những gì nên có vân phải có.
Ví dụ như cầm theo phù triện cảm ứng nguy hiểm, bảo vệ bản thân...
Sau đó, Mục Phù Sinh gọi Tiểu Hắc và Thạch Sinh qua. Vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc, ngồi tại bàn đá trong đình, nói: “Hai vị sư huynh.... Lần này chuyên gia gây chuyện Đại sư huynh không có ở đây, hai người phải cẩn thận, hành xử thận trọng
lận 9Ã (eIn]UIs (6Ie1
Nghe vậy, Tiểu Hắc và Thạch Sinh không khỏi cười thầm trong lòng.
Trong Phàm Nhân giới, Diệp Thu Bạch đang bận chỉ dẫn Mộ Tử Tình luyện tập đột nhiên hắt xì một cái.
“Các ngươi cũng biết đấy, mục đích chuyến đi lần này của chúng ta là trợ giúp Kỳ Ngộ đoạt quyền, tiện thể tìm manh mỗi địa côn Sơn Hải Kinh. Cho nên cần phải khiêm tốn một chút” “Dù sao nơi này cũng là Lãnh địa của một trong tứ đại thú tộc, đối thủ còn là đại ca của Kỳ Ngộ. Một khi gây ra chuyện gì thì coi như sẽ gặp phiền phức Lớn.”
Trên đường đi, Kỳ Ngộ đã nói lại mọi chuyện rõ ràng với đám người Mục Phù Sinh. Đại ca của Kỳ Ngộ tên là Kỳ Xuyên.
Không chỉ là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Kỳ Lân tộc mà còn là cường giả Thần Minh cảnh đã trải qua ba tầng lôi kiếp. Bây giờ càng là người đáng chú ý trước mặt tộc trưởng. Thế lực và thuộc hạ dưới trướng người này còn khổng lổ hơn Kỳ Ngộ gấp mấy lần. Muốn trợ giúp Kỳ Ngộ đoạt quyền từ tay hắn, có thể nói là muôn vàn khó khăn, nguy hiểm chồng chất!
Thạch Sinh cười gật đầu. Nhưng Tiểu Hắc lại nhíu mày nói: “Mục sư đệ, ngươi quên mất một vài vấn đề.”
Mục Phù Sinh ngẩn người. “Đầu tiên, nếu chúng ta đến đây để giúp Kỳ Ngộ đoạt quyền, vậy ngay khi chúng ta đặt chân vào lãnh địa của Kỳ Lân tộc thì có lẽ đối phương đã biết được mọi hành tung của chúng ta”
“Thứ hai, nếu đã biết được hành tung, vậy tất nhiên sẽ đến thăm dò chúng ta” “Thứ ba, trong lúc thăm dò chắc chăn sẽ liên tục khiêu khích”
“Cuối cùng, ngươi biết tính tình của sư huynh ngươi mà, từ trước đến giờ tâm tính của ta không tốt lãm đâu” Mục Phù Sinh ôm mặt rơi lệ nói: “Ta hiểu rồi sư huynh, đừng nói nữa, đừng nói nữa” Nói nữa thì tâm cảnh của hắn cũng sụp đổ mất.