Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế ( Dịch)

Chương 321 - Chương 1591: Mục Sư Đệ Vẫn Rất Cao Lãnh

Chương 1591: Mục sư đệ vẫn rất cao lãnh Chương 1591: Mục sư đệ vẫn rất cao lãnhChương 1591: Mục sư đệ vẫn rất cao lãnh

Sau khi thần điện dâng lên, Tần Trạm ném Sơn Hải Kinh trong tay trả lại cho Hứa Dạ Minh.

Ngay sau đó, ánh mắt hắn nhìn lướt qua tất cả mọi người ở đây, nói: “Chắc hẳn các vị đều đã từng nghe nói qua Sơn Hải Thần Điện? Trong đó có huyết mạch mà các ngươi muốn, cho dù là Kỳ Lân, Cùng Kỳ hay là Phượng Hoàng. Chỉ cần các ngươi có năng lực lấy được.” Nghe được lời Tẩn Trạm nói, hô hấp của mọi người đều trở nên dồn dập hơn, ánh mắt lúc nhìn về Sơn Hải Thần Điện càng lộ ra vẻ tham lam. Đương nhiên bọn họ đã từng nghe về Sơn Hải Thần Điện. Sơn Hải Thần Điện được tạo nên từ lực lượng của Sơn Hải Kinh, trong đó có chứa tỉnh huyết thuần khiết chính thống nhất của bảy mươi lăm loại dị thú.

Nhưng mặc dù đã được nghe nói qua nhưng không có ai biết rốt cuộc Sơn Hải Thần Điện được giấu ở nơi nào. Lúc này mới đặt mục tiêu lên Sơn Hải Kinh.

Tại sao tứ đại thú tộc lại muốn có được Sơn Hải Kinh?

Sơn Hải Kinh có thể triệu hoán ra bảy mướơi lăm con dị thú. Kỳ Lân, Tất Phương, Thất tinh Bạch Hổ và Cùng Kỳ đều nằm trong số bảy mươi lăm con dị thú này. Chỉ cần dùng huyết mạch tương ứng để triệu hoán dị thú ra, vậy sẽ có khả năng đạt được huyết mạch thuần chính!

Nói cách khác, đối với tứ đại thú tộc mà nói, Sơn Hải Kinh chính là một kho tàng huyết mạch trời ban.

Ai có được Sơn Hải Kinh, vậy không chỉ đạt được huyết mạch thuần chính nhất của bản tộc mà còn có thể đạt được huyết mạch của các loài dị thú khác có cùng đẳng cấp.

Nếu làm thí nghiệm thử dung hợp những loại huyết mạch hàng đầu này lại với nhau, có lễ sẽ tạo nên một loại huyết mạch có đẳng cấp cao hơn!

Điều này có nghĩa là gì? Cũng chỉ có tứ đại thú tộc mới hiểu được.

Nếu như thật sự có thể hợp nhất những loại huyết mạch hàng đầu, có lẽ bọn họ sẽ siêu việt hơn Thương Huyền đại Lục.... Thậm chí có thể nâng cao lực lượng của Ma Thú đại lục để chống lại Thần giới, cuối cùng đứng trên đỉnh cao.

Nhìn Hứa Dạ Minh thu hổi Sơn Hải Kinh đi, người của tứ đại thú tộc đều nhìn chằm chằm vào hắn.

Bên cạnh Kỳ Xuyên, một Tử Viêm tướng hỏi: “Đại thiếu, không ra tay cướp Sơn Hải Kinh sao?”

Kỳ Xuyên lại lắc đầu nói: “Bây giờ đi cướp cũng vô dụng, ai lấy Sơn Hải Kinh trước chắc chắn sẽ bị người của tam đại thú tộc khác vây công” Nói đến đây, Kỳ Xuyên nhìn về phía Sơn Hải Thần Điện, nhíu mày nói: “Chúng ta sẽ tìm cơ hội sau khi đã vào thần điện...”

Tam đại thú tộc khác cũng không ra tay, giống như có cùng một suy tính với Kỳ Xuyên.

Lúc này, Kỳ Ngộ nhìn về phía ba người Mục Phù Sinh, vừa định bàn bạc chút đối sách thì đã thấy Tiểu Hắc, Thạch Sinh và Mục Phù Sinh đều có vẻ mặt hơi kinh ngạc. “Bị gì thế?” Kỳ Ngộ gãi đầu. Không chỉ ba người Tiểu Hắc, Hứa Dạ Minh ở bên dưới cũng ngẩn người, sau đó ánh mắt của bốn người đều giao nhau.

Tiểu Hắc và Thạch Sinh cười nhẹ, gật đầu với Hứa Dạ Minh một cái.

Hứa Dạ Minh cũng vội vàng đáp tê.

Hiển nhiên là Lục Trường Sinh đã lần Lượt truyền âm cho bốn người bọn họ. Nhưng mà.... Hứa Dạ Minh nhìn Mục Phù Sinh đứng bên trái Tiểu Hắc, thấy vẻ mặt của Mục Phù Sinh vẫn rất lạnh lùng, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn hắn một cái. Trong lòng Hứa Dạ Minh không khỏi thầm nghĩ có phải Mục sư huynh không coi trọng hắn không.... Hay là không công nhận thực lực của hắn gì đó....

Trong khi Hứa Dạ Minh đang suy nghĩ lung tung.

Tiểu Hắc nhìn Mục Phù Sinh, hỏi: “Mục sư đệ, sao ngươi không chào hỏi với Hứa sư đệ? Lại giả vờ cao lãnh nữa hả?”

Nghe được câu nói này của Tiểu Hắc, Mục Phù Sinh tức giận trợn trắng mắt, truyền âm nói:

“Cái gì mà giả vờ cao lãnh chứ, đây gọi là vì không để cho người khác phát hiện ra mối quan hệ của chúng ta. Bây giờ thân phận của chúng ta đều đang được mọi người chú ý, chỉ sợ mọi cử chỉ hành động đều bị tên Kỳ Xuyên kia giám sát, lỡ như bị phát hiện thì làm sao?” “Huống hồ Hứa sư đệ có Sơn Hải Kinh, Kỳ Xuyên và những thú tộc khác đều nhìn chằm chằm vào hắn như thú săn mỗi. Nếu như chúng ta che giấu quan hệ thì có lẽ đến lúc cần sẽ có hiệu quả!” Thạch Sinh giơ ngón cải lên, thán phục cười nói: “Vẫn là sư đệ suy nghĩ chu đáo.” Dường như trong lòng tất cả mọi người đều có một sự ăn ý.

Mọi người không nhắc gì về Hứa Dạ Minh và Sơn Hải Kinh, đều cùng nhìn về phía Sơn Hải Thần Điện.

Nhưng không biết từ lúc này, bóng dáng của Tần Trạm đã biến mất không thấy đầu. Ngay cả khí tức cũng tan biến hết sạch, căn bản không tìm được tung tích. Chỉ có Lục Trường Sinh lần theo luồng khí tức kia.... Dường như đã tiến vào trong Sơn Hải Thần Điện.

Lúc này, đại môn của Sơn Hải Thần Điện cũng chẩm chậm mở ra.

Một luồng không khí nống đậm tích tụ hương vị của năm tháng cổ xưa bay ra ngoài.

Lúc này, Tuần Lưu nhìn xuống những đệ tử Phượng Minh tông đứng bên dưới, giọng nói lạnh lùng ra lệnh: “Các ngươi, đi vào trước.” Cho dù ở nơi đâu, kẻ nào nhỏ yếu thì vĩnh viễn sẽ bị đẩy ra làm pháo hôi chuột bạch.

Mặc dù trên gương mặt của các đệ tử và trưởng lão Phượng Minh tông đều hiện vẻ không cam lòng, thể nhưng dưới sự áp đảo của chênh lệch thực lực tuyệt đối, bọn họ cũng đành bất đắc dĩ phục tùng.

Tông chủ Phượng Minh tông cũng không thể thay đổi chuyện này.

Tuy vậy, lão bước ra đằng trước, lớn tiếng nói: “Để ta mở đường, Phượng Vương bọc hậu sau cùng, các trưởng lão đi ở hai bên, toàn bộ thả thần thức ra, nâng cao cảnh giác!”

Phượng Vương không nói gì, chỉ đi ra phía cuối cùng. Các vị trưởng lão thấy thế thì mỗi người cũng vô cùng nghiêm túc mà đứng vào vị trí.

“Ha.... Thật khiến người ta cảm động đó.” Bạch Kiêu sờ cằm nói: “Nói thật, ta cũng có chút thưởng thức các ngươi.”

Trong đôi mắt của phần Lớn người ở tứ đại thú tộc cũng lộ ra chút thưởng thức. Nhưng mà....

Thưởng thức thì thưởng thức, pháo hôi thì vẫn phải làm.

Tông chủ Phượng Minh tông đi đầu tiên, dẫn đầu bước vào trong Sơn Hải Thần Điện.

Lúc này, tại chỗ của Kỳ Lân tộc.

Đột nhiên Kỳ Xuyên nhìn về phía Kỳ Ngộ, cười lạnh nói: “Xem ra trong cuộc đấu của hai huynh đệ ta, đến tột cùng ai có thể ngồi lên vị trí thừa kế tộc trưởng thì phải quyết phân thắng bại trong Sơn Hải Thần Điện này rồi.” Kỳ Ngộ hừ lạnh nói: “Ý ngươi muốn nói là gì?”

“Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, nếu bây giờ ngươi chịu từ bỏ cục diện dần suy bại này của mình thì có lễ còn giữ lại được chút thể diện cuối cùng. Đồng thời sau khi ta trở thành tộc trưởng, ta cũng có thể cho ngươi thành người phụ tá của ta”

“Ô? Nhưng đại ca ngươi cũng biết tính tình con người ta mà, ta sẽ không dễ dàng chịu thua đâu.” Nghe vậy, Kỳ Xuyên nhìn ba người Tiểu Hắc sau lưng Kỳ Ngộ, nhíu mày nói:

“Thật không biết ngươi lấy đâu ra tự tin đến mức đó? Xích Viêm Thân Vương không đến cùng ngươi đúng không? Chẳng lẽ ngươi định dựa vào ba tên Nhân tộc của Phàm Nhân giới này?”

“Thiên phú và thực lực của bọn hắn đều không tệ, nhưng mà.... Cũng không trưởng thành đến nỗi khiến cho ta không thể xử lý được.”

Kỳ Ngộ nhíu mày. Đúng vậy.

Hắn chỉ mang theo hai Tử Viêm tướng.

Mà Xích Viêm Thân Vương thì đã ở lại Kỳ Lân sơn mạch để chuẩn bị cho kế hoạch sau này. Lỡ như Kỳ Xuyên lấy được Sơn Hải Kinh thì cũng có thể từ đó ngăn chặn được.

Ngược lại, bên Kỳ Xuyên dẫn theo ba tên Tử Viêm tướng và Thanh Viêm Thân Vương... Hơn nữa thực lực của bản thân Kỳ Xuyên cũng rất cường đại. Từ những điều này mà suy xét, quả thật bên Kỳ Ngộ không có chút vốn liếng nào để chống lại.

Nhưng ba người Tiểu Hắc trông có vẻ vô cùng thong dong.

Nhìn vẻ mặt bình thản của ba người, Kỳ Xuyên nhíu mày nói: “Tâm tính của các ngươi cũng khá tốt đó. Hy vọng sau khi đi vào thần điện, các ngươi còn có thể giữ được vẻ mặt này.”

Lúc hẳn liếc nhìn Tiểu Hắc, trong đôi mắt Kỳ Xuyên hiện lên sát ý không hề che giấu! “Nhờ hồng phúc của ngươi mà trong yến tiệc ta đã mất không ít thể diện”

Nghe vậy, Tiểu Hắc nhếch miệng cười nói: “Vậy có lễ thể diện của ngươi sẽ rớt sạch ở đây luôn đấy”
Bình Luận (0)
Comment