Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế ( Dịch)

Chương 322 - Chương 1592: Nguồn Gốc Của Sơn Hải Ki...

Chương 1592: Nguồn gốc của Sơn Hải Ki... Chương 1592: Nguồn gốc của Sơn Hải Ki...Chương 1592: Nguồn gốc của Sơn Hải Ki...

Lúc này, tất cả mọi người của Phượng Minh tông đã tiến vào trong Sơn Hải Thần Điện.

Sau khi không phát hiện có cạm bấy øì, người của tứ đại thú tộc cũng bắt đầu nhanh chóng ởi vào trong đó.

Nhìn đám người đông nghìn nghịt chen nhau vào Sơn Hải Thần Điện, Kỳ Xuyên cũng bắt đầu hành động. Trước khi đi, hắn nhìn lướt qua Kỳ Ngộ và ba người Tiểu Hắc, cười lạnh nói:

“Lại cho các ngươi chút thời gian kéo dài hơi tàn

Nói xong, hắn dẫn người đi vào Sơn Hải Thần Điện.

Kỳ Ngộ hừ lạnh một tiếng rồi nhìn ba người Tiểu Hắc, nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”

Một bên khác, trong Sơn Hải Thần Điện.

Bên cạnh Hứa Dạ Minh, Lục Trường Sinh và Hoàng Thiên dịch dung ởi cùng hắn.

Bên trong thần điện không bày trí xa hoa.

Có những bức tường đá màu xám đầy cổ xưa, những cây cột đá phân bổ tứ tán. Bên trên mỗi cây cột đá đều có ngọn lửa màu u lam đang cháy, trở thành nguồn sáng duy nhất trong thần điện. Trước mặt bọn họ chỉ có một dãy hành lang dài thẳng tắp, hành lang dài hun hút không biết được phía trước có gì, cũng không biết dẫn đến đâu.

Lúc này, Hứa Dạ Minh truyền âm nói: “Sư tôn, bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Đối với Hứa Dạ Minh mà nói, hắn không có khát vọng quá lớn với Lực Lượng huyết mạch, dù sao hắn cũng không cần dựa vào thứ này. Hoàng Thiên càng không cần phải bàn, nàng đã có huyết mạch Thần Hoàng đẳng cấp cao nhất trong Phượng Hoàng tộc.

Lục Trường Sinh thì.... Không biết.

Lục Trường Sinh suy nghĩ một chút rồi nói: “Các ngươi đi theo đám đồng ởi, ta có chút chuyện cần xử tý.” Nghe vậy, Hoàng Thiên cũng không hỏi gì nhiều, chỉ gật đầu nói: “Cứ giao đám tiểu tử này cho ta”

Đương nhiên người mà Hoàng Thiên nói là Hứa Dạ Minh và đám Tiểu Hắc.

Sau khi Lục Trường Sinh nhẹ gật đầu thì đánh giá xung quanh.

Muốn hành động một cách hoàn toàn im lặng và rời đi mà không để cho bất cứ ai phát hiện ra cũng là một việc cần kỹ năng.

Tuy nói có thể trực tiếp xé rách không gian.

Nhưng có quá nhiều bí ẩn trong Sơn Hải Thần Điện này, còn có Tần Trạm kia nữa.

Lục Trường Sinh quyết định vẫn nên hành động cẩn thận một chút.

Trong tình huống không có ai phát hiện ra, ngón tay hăn điểm nhẹ vào không gian trước mắt.

Không gian liên tục vặn vẹo, bên trong vùng không gian văn vẹo đó còn có những tia chớp màu đen lóe lên!

Vẻ mặt của tất cả mọi người ở đây đều kinh biến.

Loại lực Lượng với trình độ này, cho dù là cường giả như Thân Vương của tứ đại thú tộc hay tông chủ Phượng Minh tông cũng có cảm giác bản thân vô cùng nhỏ bé. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều hơi hoảng sợ, hiện trường bắt đầu hỗn Loạn. Nhưng khi bọn họ đều hoảng hốt thì không hề phát hiện ra rằng có một bóng đen sát mặt đất đã lướt qua người bọn họ với một tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, xông vào sâu trong hành lang dài hun hút kia.

“Động tĩnh này.... Là sư tôn làm sao?”

“Tám thành là vậy, cũng chỉ có sư tôn mới có thể giải phóng ra loại lực lượng như thế này.”

“Chắc sư tôn đi điều tra chuyện gì rồi” Ba người Tiểu Hắc, Thạch Sinh và Mục Phù Sinh truyền âm nói với nhau.

Không bao lâu sau, động tĩnh dần tiêu tán, không gian lại khôi phục sự bình ổn.

Đám đông vẫn còn sợ hãi nhìn bốn phía, một Lúc Lâu vẫn không dám hành động. Sau khi xác định chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gÌ nữa thì Lúc này mới ra lệnh cho người Phượng Minh tông tiếp tục tiên phong tiến về phía trước. Bên trong đường hành lang. Lục Trường Sinh phóng ởi với tốc độ cực kỳ nhanh. Chỉ là khi đang phóng đi trong hành lang, cứ cách một đoạn thì hai bên sẽ - xuất hiện một cánh cửa gỗ cao lớn.

Bên trên cửa gỗ điêu khắc một bộ chân dung dị thú sinh động như thật.

Sau khi Lục Trường Sinh cẩn thận quan sát thì phát hiện ra những dị thú được điêu khắc đều là những dị thú được ghi lại trên Sơn Hải Kinh.

Có lẽ phía sau mỗi cánh cửa này là khảo nghiệm tương ứng với huyết mạch dị thú, ai thông qua khảo nghiệm sẽ có thể đạt được ban thưởng là tỉnh huyết phù hợp?

“Nếu không đoán không sai.... Có lẽ có bảy mươi lăm cánh cửa gỗ như vậy”

Quả nhiên, sau khi Lục Trường Sinh đi qua bảy mươi lăm cánh cửa gỗ, rốt cuộc cũng đi đến cuối hành lang. Một luồng bạch quang xuất hiện trong tầm mắt Lục Trường Sinh. Thấy vậy, Lục Trường Sinh vội vàng dừng lại, cần thận kiểm tra xung quanh, từ từ đi từng bước một về phía bạch quang.

Theo từng bước chân tiến về phía trước của Lục Trường Sinh, luồng bạch quang kia càng rõ ràng hơn.

Cuối cùng, khi Lục Trường Sinh đi xuyên qua hành lang thì thân hình cũng không tiến vào bạch quang.

Trước mặt hắn có một pho tượng khổng tổ.

Pho tượng đó giống y như đúc pho tượng ở trên mái vòm của Sơn Hải Thần Điện, cũng là một nữ tử mặc áo bào, tư thế vươn hai tay ra. Mà ở bên dưới nữ tử, Tần Trạm đang đứng đó.

Dường như cảm nhận được khí tức của Lục Trường Sinh, hắn chậm rãi xoay người lại. Lục Trường Sinh lại đối mặt với đôi mắt vô cùng tang thương kia lần nữa.

Quả nhiên.... Vẫn rất quen thuộc.

Không đợi Lục Trường Sinh lên tiếng hỏi, Tần Trạm đã cười nói: “Thế nào, còn không nhớ ra sao?”

Lục Trường Sinh nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai?”

Tần Trạm lắc đầu nói: “Ta? Ta chỉ là một Vô Căn nhân(Q) phiêu dạt trong dòng sông thời gian mà thôi.”

(

) Người không có gốc rễ nơi chốn, không có quê hương gốc gác.

Vô Căn nhân....

Hắn nhớ lúc trước Dược lão cũng đã từng nói lời như vậy. Rốt cuộc thì Vô Căn nhân nghĩa là sao?

Tổ chức?

Ba chữ này cũng không giống tên tổ chức.

Nếu như là tổ chức, vì sao lại dùng hai chữ Vô Căn như vậy?

“Nhưng mà, hẳn là ngươi phải từng gặp ta mới đúng... À đúng rồi, mặc dù bộ dáng hiện tại không phải diện mạo thật sự của ta, nhưng ngươi cũng chưa từng thấy qua diện mạo thật sự của ta.”

Chưa từng thấy qua diện mạo thật sự? Nghe vậy, Lục Trường Sinh sửng sốt.

Chưa từng gặp diện mạo thật sự, còn hỏi hắn: “Vẫn chưa nhớ ra sao?”

Vậy đã chứng minh rằng hai người đã từng gặp nhau. Mà chưa từng thấy qua diện mạo thực sự.... Chờ đã!

Vẻ mặt Lục Trường Sinh ngưng trọng nhìn chăm chăm vào đôi mắt kia của Tần Trạm, con ngươi dần dần co rụt lại.

Chưa từng thấy diện mạo, nhưng đã thấy đôi mắt!

Đó là con mắt to đã xuất hiện ở vách ngăn vĩ độ trên thông đạo Tiên giới!

“Thì ra ngươi là người?!” Lục Trường Sinh buột miệng nói. Nghe vậy, đôi mắt tang thương kia cũng Tẩn Trạm cũng hơi ngẩn ra một chút, lông mày giật giật.

“Cái gì mà thì ra là người.... Ta không phải người thì là cái gì?”

Lục Trường Sinh đáp: “Ta còn tưởng ngươi là cái loại giống như một sợi tàn hồn lưu Lại sau khi chết” Tần Trạm thở dài nói: “Ngươi không tò mò vì sao ta xuất hiện ở đây, vào Lúc này sao?” Lục Trường Sinh gật đầu: “Đương nhiên tò mò.”

“Vậy sao ngươi không hỏi?” “Hỏi làm gì?”

Lục Trường Sinh nói: “Nếu ngươi muốn nói cho ta biết thì sẽ nói. Còn ngươi không muốn nói thì chắc chắn sẽ trả Lời ta rằng cần phải tự đi tìm đáp án các kiểu”

Dù sao lúc trước cũng là như vậy... “Đúng là như thể.”

Tần Trạm gật đầu cười: “Nhưng mà nếu ngươi đã đến đây thì chắc cũng phải biết sự đặc biệt của Sơn Hải Kinh”

Lục Trường Sinh hơi sững sờ: “Nói như vậy.... Quả nhiên Sơn Hải Kinh đến từ....”

Tần Trạm lắc đầu: “Ta không biết Sơn Hải Kinh đến từ đâu, nhưng vị đại nhân ấy đã mang nó đến thế giới này.” Lúc nói, Tần Trạm nhìn lên pho tượng kia, trong mắt hiện đẩy sự tôn kính.

“Cũng nhờ có nàng mà trong Ma Thú đại lục mới có nhiều huyết mạch hàng đầu như vậy.”

“Gọi nàng là Thần Sáng Thế cũng không đủ...”

Thần Sáng Thể....

Sao mà nhân vật kiểu này xuất hiện càng lúc càng nhiều vậy.

Dựa theo kịch bản, chín mươi chín phần trăm các nhân vậy sẽ liên quan đến nhau!

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Lục Trường Sinh ngưng trọng hỏi: “Nàng... Là ai?”
Bình Luận (0)
Comment