Chương 1593: Nữ Oa
Chương 1593: Nữ OaChương 1593: Nữ Oa
Lục Trường Sinh thật sự không ngờ rằng đôi mắt to mà mình đã gặp ở bình chướng vĩ độ và thông đạo Tiên giới cứ như thế mà xuất hiện trước mặt hắn lần nữa. Trước đây hắn cũng từng nghĩ về thân phận của đôi mắt to kia, lúc đầu còn cho rằng đối phương là đại lão Tiên giới. Nhưng về sau khi đối phương nói đến chuyện liên quan đến đại kiếp, cũng chính là sau lần đầu tiên Lục Trường Sinh tiến đến Tiên giới, cướp đoạt Tinh Thần Tinh Phách vừa đưa cho Thạch Sinh.
Mắt to đã xuất hiện lần nữa, nói với Lục Trường Sinh một câu khiến hắn có ấn tượng rất sâu.
Tỉnh Thần Tinh Phách mang đến nhân quả cực lớn, nếu như hắn đưa Tinh Thần Tinh Phách cho Thạch Sinh, vậy nhân quả sẽ nghịch chuyển, nhân vật chính của đại kiếp Lục giới sẽ nghịch chuyển thành Thạch Sinh.
Sau đó mắt to không còn xuất hiện một lần nào nữa. Nhưng sau khi Lục Trường Sinh nghĩ đến một loạt chuyện phát sinh sau này, hắn không còn quy mắt to vào trong danh sách những người đứng đằng sau nữa. Lại không ngờ rằng hai người sẽ gặp nhau một cách qua loa như vậy...
Nghe câu hỏi của Lục Trường Sinh, Tần Trạm quay đầu lại nhìn, đôi mắt tang thương nhìn pho tượng nữ nhân đang vươn hai tay ra, giọng điệu do dự giống như đang cân nhắc có nên nói ra hay không.
Lục Trường Sinh không hối thúc hắn, chỉ đứng ở một bên im lặng chờ đợi Tần Trạm suy nghĩ.
Sau một nén nhang.
Tần Trạm thở dài, thu hổi ánh mắt, đôi mắt tang thương kia lại nhìn về phía Lục Trường Sinh: “Ta có thể nói cho ngươi một vài bí mật. Đương nhiên sau này ngươi vẫn phải tự mình điều tra.”
Lông mày Lục Trường Sinh giật giật, kiếp trước khi hắn đọc tiểu thuyết cũng thường xuyên gặp những tình tiết đứt đoạn như vậy, khi đó hắn còn cảm thấy rất bình thường. Nhưng khi thật sự xảy ra với mình rồi, Lục Trường Sinh lại thấy vô cùng khó chịu.
Nói thì nói mẹ ra đi! Cứ úp úp mở mở kiểu này thật là ngứa đòn! Nhưng mà tốt xấu gì cũng có được chút manh mối, Lục Trường Sinh bất đắc dĩ phất tay nói: “Được rồi được rồi, nói đi”
Lúc này Tần Trạm mới nói: “Trước đó đã nói, nàng đã mang đến vô số huyết mạch hàng đầu cho thể giới này. Trong thú tộc, gọi nàng là Thần Sáng Thế cũng chưa đủ.”
“Mà bản thân nàng thì có một cái bảo cáo()-*
Bảo cáo?
( ) Trong văn hóa Trung Quốc, từ "5#" (băo gào) có nghĩa là một bài văn tế hoặc bài khen ngợi. Nó thường được sử dụng trong các nghỉ lễ tôn giáo, đặc biệt là trong Đạo giáo, để ca ngợi các vị thần hoặc tổ tiên.
Lục Trường Sinh sững sờ, trong lòng thầm nghĩ không thể nào...
Mang đến vô số huyết mạch thú tộc, được xưng là Thần Sáng Thế của thú tộc, sau đó lại là bảo cáo....
Trong đầu Lục Trường Sinh mở hồ hiện lên một đáp án. Mãi cho đến khi Tần Trạm nói: “ Hồn Nguyên Vô Cực, Oa Hoàng Chí Tôn Thánh Mâu - Nữ Oa Nương Nương....”
Ẩm ầm.
Lục Trường Sinh như bị một tia sét đánh trúng, cả người ngây ra.
Mẹ nó.... Đây không phải là bảo cáo của Nữ Oa Thánh nhân sao???
Thật sự là Nữ OaI!!
Lúc Tần Trạm nói đến câu mang đến vô số huyết mạch thú tộc hàng đầu, Lục Trường Sinh đã cảm nhận được có gì đó quen thuộc. Bây giờ nhận được đáp án thì trùng hợp với từng suy nghĩ trong lòng hắn.
Trong thần thoại Hồng Hoang ở kiếp trước, Nữ Oa không chỉ vá trời, tạo ra con người mà còn có danh xưng là Vạn Yêu Chi Tổ.
Trên thế giới này, thú và yêu không phân biệt, càng giống như là kết hợp cả hai loại, gọi chung là thú.
Nhìn vẻ mặt vô cùng kỳ quái của Lục Trường Sinh, Tẩn Trạm không khỏi nghi ngờ hỏi: “Nhìn vẻ mặt này của ngươi sao không có chút ngạc nhiên nào vậy?”
Lông mày Lục Trường Sinh giật giật.
Cái gì mà không ngạc nhiên chứ, đã ngạc nhiên đến nỗi suýt ngất xỉu luôn đó.
Sơn Hải Kinh xuất hiện còn chưa tính.
Lúc nhìn thấy đám Côn Bằng, Chúc Long, Tương Liều, Lục Trường Sinh đã có nghỉ ngờ đoán rằng trên thế giới này tồn tại vật miêu tả dị thú như Sơn Hải Kinh. Hay thật, kết quả đúng là có Sơn Hải Kinh.
Sau đó hắn nghĩ Sơn Hải Kinh cũng có rồi, có phải có liên quan đến Sơn Hải Kinh ở địa cầu kiếp trước hay không?
Liệu có phải là do ai đó mang đến?
Tra nửa ngày thì ra được Nữ Oa Nương Nương...
Điều này khiến cho Lục Trường Sinh phải nói gì đây? Lục Trường Sinh xoa trán, bất đắc dĩ nói: “Ta nghĩ mình rất thích hợp để đi đoán mệnh” “Đoán mệnh?”
Tần Trạm ngẩn người, sau đó cười hỏi: “Vậy ngươi có muốn tính cho ta không?” “Đoán cho ngươi? Ngươi tính là cái khỉ gì chứ?”
Đôi mắt tang thương kia của Tần Trạm hơi ngẩn ra, mắt trợn tròn hơi một chút. “Mặc dù không hiểu ngươi đang nói øì, nhưng mà hình như không phải lời gì tốt đẹp thì phải?”
Lục Trường Sinh vẫy tay nói: “Không có gì không có gì Nhưng mà.... Nữ Oa cũng đã xuất hiện, không biết sau này có mấy nhân vật như Bàn Cổ, Tam Thanh lên sân không đây?
Lên thì lên đi, Lục Trường Sinh nghĩ rằng sau này nếu có nhân vật khác xuất hiện nữa thì hắn cũng không cảm thấy kỳ quái.
“Vậy bây giờ Nữ Oa đã...?” Tần Trạm nói: “Đương nhiên là còn sống, nhưng bây giờ ngươi không gặp được đâu. Không phải do thực lực không đủ mà vì thời gian chưa đến lúc.” “Vậy Sơn Hải Kinh này có liên quan đến Nữ Oa?” Lục Trường Sinh hỏi.
Tần Trạm gật đầu, sau đó nói: “Các một vài chuyện sau này ngươi sẽ tự biết. Nhưng mà ta muốn nhắc ngươi, có những chuyện ngươi có thể điều tra được nhưng đừng quá mức tra đến tận dùng. Những chuyện này đối với ngươi mà nói không có ác ý.”
“Còn nữa.... Những đệ tử của ngươi vẫn quá yếu. Trước đó ta đã nói với ngươi đại kiếp của Lục giới sắp đến, với chút thực Lực ấy hoàn toàn không đáng chú ý, nếu như không muốn.... Được rồi.” Nói được một nửa, Tẩn Trạm khẽ Lắc đầu: “Cứ thuận theo tự nhiên đi”
Lục Trường Sinh cũng hiểu, gật đầu nói: “Đơn giản lại mà nói thì các ngươi đã sắp xếp xong những chuyện này rồi, ta chỉ cần đi theo từng bước một là được chứ gì.” Nghe đến đó, Tần Trạm thở dài: “Có chút lệch hướng ởi” Lục Trường Sinh gật đầu: “Vậy là được rồi, sau này ta sẽ nỗ lực hơn để tranh thủ không cần phải đi theo con đường các ngươi xếp sẵn nữa.” Nghe vậy, đôi mắt của Tần Trạm hơi trợn to lên.
Không phải đã nói những sắp xếp này đều không có ác ý đối với ngươi sao?
Lục Trường Sinh nhìn biểu cảm của Tần Trạm, nhún vai nói: “Bình thường thôi. Mặc dù ta không thích phiền phức, nhưng cứ đi mãi theo sắp xếp của người khác ta cũng cảm thấy không thoải mái.”
“Một điểm càng quan trọng hơn là ta không biết lai lịch của các ngươi, dựa vào cái gì để ta tin tưởng các ngươi đây?”
Nghe vậy, đột nhiên Tần Trạm khẽ cười: “Cũng đúng, tính cách của ngài vẫn như vậy.”
Ngài?
Lục Trường Sinh khẽ nhíu mày.
Thế nhưng Tần Trạm cũng không đợi Lục Trường Sinh đặt câu hỏi, hai tay hắn mỡ ra, một màn ánh sáng xuất hiện trước mặt hai người. Phía trên có bốn khu vực phân biệt hiển thị thân ảnh của Tiểu Hắc, Thạch Sinh, Mục Phù Sinh và Hứa Dạ Minh.
“Được rồi, ngươi cứ ở đây xem những đệ tử của ngươi thể hiện rực rỡ đến cỡ nào đi.”
Lục Trường Sinh liếc nhìn rối bĩu môi nói: “Có gì đáng xem.”
Nói thì nói thế, nhưng ánh mặt hắn vẫn nhìn vào màn sáng kia.
“Bình thường trong loại tình huống này, ngươi vì muốn lấy được tin tưởng của ta, không phải nên cho chút cơ duyên to lớn nào đấy mới đúng chứ?” Giọng điệu Tần Trạm cứng Lại: “Cho thì cũng phải cho đệ tử của ngươi, với thực lực của ngưới và vật mà ngươi sỡ hữu, chắc sẽ chướng mắt đồ ta tặng”
Lục Trường Sinh nhướng mày: “Gì đây? Bố trí gặp mặt ở chỗ này cho thần thần bí bí vậy mà không có nổi chut Lễ gặp mặt sao”
Nghe được câu này, khóe miệng của Tần Trạm giật giật, sau đó ném một không gian giới chỉ cho Lục Trường Sinh.
“Đủ chưa?” Sau khi nhận lấy thì Lục Trường Sinh nói: “Còn mấy tên đệ tử của ta thì sao?” Đột nhiên Tẩn Trạm cảm thấy hối hận vì đã thiết lập ván cục này để gặp Lục Trường Sinh.
Mẹ nó cái tên này, coi hắn như cây rụng cơ duyên! Hơn nữa nhìn cái bộ dạng này, chắc chắn không lột sạch thì không bỏ qua.