Chương 1594: Tiểu Hắc: Mục sư huynh c...
Chương 1594: Tiểu Hắc: Mục sư huynh c...Chương 1594: Tiểu Hắc: Mục sư huynh c...
Nhưng mà một lúc sau.
Đôi mắt vốn đã tang thương kia của Tấn Trạm lại càng thêm vài phần tang thương, ngay cả cơ thể cũng còng xuống một chút.
Ngược lại, vẻ mặt của Lục Trường Sinh thì Lại rất rạng rỡ, khóe miệng hơi cong lên, nụ cười mỉm mang theo đắc ý khi mưu kế được như ý. Lục Trường Sinh vỗ vỗ bả vai Tần Trạm, cười nói: “Được rồi được rồi, không phải chỉ bảo ngươi đưa chút lễ gặp mặt thôi sao. Nhìn cái dáng vẻ như là muốn mạng của ngươi vậy.” Không phải sao?
Mẹ nó, lễ gặp mặt gì mà suýt chút nữa lột cả quần hắn rồi.
Tần Trạm cười khổ một tiếng, nói: “Không sao, còn chịu được.”
Cái gì, còn chịu được?
Lục Trường Sinh nghe mà vui mừng, lập tức đưa tay ra nói: “Có vẻ như túi tiền của ngươi cũng dày đấy. Lão đăng(), Lại nổ chút đi?”
(
) # (Laodeng) là một từ trong phương ngữ Đông Bắc, có nguồn gốc từ tiếng Mãn và ban đầu có nghĩa là "ông già" Trong văn hóa vùng Đông Bắc, “Laodeng” không chỉ là một danh hiệu đơn thuần mà còn là biểu hiện tình cảm, thể hiện sự tôn trọng, gần gũi.
Mặc dù không hiểu câu “Lão đăng, lại nổ chút đi” của Lục Trường Sinh có nghĩ tà gì, thế nhưng nhìn cái bộ dạng này của hắn thì Tần Trạm cũng đoán ra được một chút.
Tần Trạm phất tay nói: “Không phải, không chịu nổi được nữa, không chịu nổi được nữa.” Lúc này Lục Trường Sinh mới buông tha cho Tần Trạm.
Nói đùa, dám thiết kế bố cục cho hắn, không nổ chút kim tệ làm sao ắn để yên chứ?
Lục Trường Sinh liếc nhìn không gian giới chỉ, trong đó nguyên liệu tạo trận pháp, phù triện và dược liệu chiếm đa số. Phía trên mỗi một vậy đều có những luồng lực lượng huyền diệu hóa thành vòng sáng vờn quanh.VipTruyenGG.net - Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !
Nhưng mà.... Lục Trường Sinh bĩu môi nói: “Còn tưởng rằng quý giá lãm chứ. Ai ngờ đám dược thảo kia còn không có dược lực cao băng đám dược thảo trồng trong vườn rau của ta” Cơ thể Tần Trạm lại hơi lảo đảo một chút, khóe miệng lại bắt đầu co giật.
Lục Trường Sinh thấy thì thì ân cần hỏi: “Sao vậy, ngươi lại trúng gió hả?”
Tần Trạm quyết định tạm thời không nói chuyện với Lục Trường Sinh nói, hãn sợ mình bị tức chết.
“A... Ha ha, nhìn đi. Có vẻ những đệ tử của ngươi có xung đột”
Lúc này Lục Trường Sinh mới tha cho Tần Trạm, ánh mắt nhìn về phía màn sáng. Bên trong màn sáng.
Tiểu Hắc, Thạch Sinh, Mục Phù Sinh và Hứa Dạ Minh đều cùng tập hợp trong một đại điện.
Trong đại điện với bọn họ còn có Kỳ Lân tộc và Phượng Minh tông.
Dường như tam đại thú tộc khác đã biết bí mật của bảy mươi lăm gian phòng trong hành lang kia, đều đi đến đại điện tương ứng với huyết mạch của tộc mình.
Bây giờ chỗ mà bọn họ đang đứng chính tà gian phòng trong cánh cửa gỗ có khắc hình Kỳ Lân.
Về phần Phượng Minh tông... Lại bị Kỳ Lân tộc kéo đến làm pháo hôi dò đường. Nhưng bây giờ xem ra, từ khi đẩy cửa gỗ ra cho đến khi bước vào đại điện Kỳ Lân cũng không thấy cạm bấy gi. Trong tòa đại điện mà mọi người đang đứng không có bất kỳ thứ gì cả. Nhưng trên mặt đất mà bọn họ đặt chân lên thì có những vòng đường vân huyền diệu.
Từng vòng đường vân này không ngừng kéo dài vào trong đại điện, nhìn qua giống như toàn bộ đại điện này là một tòa tế đàn!
Mà đường vân kéo dài đến trung tâm, trên mặt đất ở đó có một bức họa Kỳ Lần rất to lớn!
Lúc trước, Kỳ Xuyên đã nhỏ giọng ra lệnh cho người của Phượng Minh tông ởi quanh đại điện một vòng. Nhưng vẫn như cũ không phát hiện ra cạm bẫy hay cơ quan nào.
Giống như trong đại điện hoàn toàn trống rỗng.
Thể nhưng.... mọi người nghi ngờ, những vòng đường vân này không phải dùng thứ gÌ đó để vẽ nên mà là từ từng đầu Lỗ khảm tạo thành. Chỉ là hiện tại trong những đầu lỗ khảm nhỏ bé này không chứa bất kỳ vật gì.
Nếu vậy cũng không biết làm cách nào để lấy được tinh huyết Kỳ Lân. “Chẳng lẽ... Trước đó người kia đã lừa chúng ta?” Thanh Viêm Thân Vương đứng cạnh Kỳ Xuyên nhíu mày nói.
Kỳ Xuyên lại lắc đầu: “Không có lý do gì để lừa chúng ta, cũng không thể nào là vì muốn kéo dài thời gian của chúng ta”
Nhớ đến từng hành động lúc trước của Tần Trạm, Kỳ Xuyên nhíu mày nói: “Với thực lực của người kia, muốn ngăn cản chúng ta thì căn bản không cần phí chút tâm tư ấy”
Cho nên, trong tòa đại điện Kỳ Lân này chắc chắn có một loại cơ quan nào đó tồn tại, chỉ Là bọn họ vẫn chưa phát hiện ra mà thôi.
Lúc này, Tiểu Hắc và Thạch Sinh đã nhích lại gần về phía của Phượng Minh tông, mà Hứa Dạ Minh cũng nhích đến gần bọn họ. Tại nơi giao nhau giữa người của Kỳ Lân tộc và người của Phượng Minh tông, ba người chạm mặt.
Đương nhiên chỉ có Mục Phù Sinh là còn xụ mặt đứng yên tại chỗ.
Hứa Dạ Minh truyền âm hỏi: “Hai vị sư huynh, Mục sư huynh....Có thành kiến với ta sao?” Tiểu Hắc phất tay áo, thản nhiên nói: “Không có 8Ì, đừng để ý đến hắn, hắn là người thích ra vẻ như vậy đó.”
Truyền âm giữa hai người cũng truyền đến trong tai của Mục Phù Sinh.
Lông mày Mục Phù Sinh giật giật.
Rốt cuộc thì ai thích ra vẻ chứ...
“Hứa sư đệ, ngươi vừa nói ngươi có cách kích hoạt cơ quan ở đây?” Thạch Sinh nhìn Hứa Dạ Minh hỏi. Sở dĩ bọn họ lại gần nha, một là vì muốn quan sát vị Hứa sư đệ này ở khoảng cách gần.
Một mặt khác cũng là bởi vì Hứa Dạ Minh truyền âm nói cho bọn họ là có lẽ hắn biết nên làm như thế nào để kích hoạt cơ quan ở đây. Hứa Dạ Minh gật đầu nói: “Những lỗ khảm này liên tục kéo dài đến bức họa Kỳ Lân nằm ở nơi trung tâm nhất của đại điện. Mà ở mi tâm và thú hạch của chân dung Kỳ Lân đều có một cái lỗ khảm hình tròn. Có lẽ chỉ cần rót huyết dịch chứa một tia huyết mạch Kỳ Lân vào trong đó, đổ đầy hai cái lỗ khảm kia là được”
Mà Sơn Hải Kinh của hắn vừa lúc có thể làm đến bước này, có thể thông qua tàn trang Kỳ Lân, thông qua Sơn Hải Kinh để triệu hoán Kỳ Lân!
“Nhưng mà cái này chẳng có tác dụng gì đối với ta”
Hứa Dạ Minh nhìn đám Tiểu Hắc, nói: “Ta thấy các sư huynh khá thân cận với Kỳ Lân tộc, cho nên muốn hỏi một chút, các ngươi có muốn làm vậy hay không.” Đúng lúc Tiểu Hắc và Thạch Sinh định nói gì đó.
Kỳ Xuyên đột nhiên nói: “Kỳ Lân tộc nhân, rót huyết dịch vào lỗ khảm!”
Xem ra không chỉ có Hứa Dạ Minh nhận ra mà Kỳ Xuyên cũng phát hiện ra điều này. Nghe được Kỳ Xuyên ra lệnh, đám Kỳ Lân tộc nhân bắt đầu làm theo.
Rót máu của mình vào bên trong Lỗ khảm!
Rất nhanh, những vòng lỗ khảm cũng bắt đầu có huyết dịch lưu động!
Thế nhưng sau khi đã rót máu vào trong lỗ khảm rồi thì mỗi người của Kỳ Lân tộc đã đặt bàn tay mình vào trong Lỗ khảm để rót máu đều lập tức cảm giác được có một lực hút to lón, hút chặt bàn tay bọn họ cố định trong Lỗ khảm!
Đồng thời lực hút này còn đang điên cuồng rút máu trong cơ thể bọn họ ra ngoài!
Đều này khiến cho mọi người của Kỳ Lân tộc đều hoảng hốt!
Có người đã thử cố rút tay ra những không thể được! Đại điện quá lớn, lỗ khảm quá dài, thậm chí còn không thấy điểm cuối.
Kỳ Xuyên nhíu mày.
Nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ đám Kỳ Lân tộc nhân sẽ bị hút khô máu!
Quả nhiên trong lực hút mạnh mẽ này, rất nhanh đã có những người với thực lực không đủ cao trong Kỳ Lân tộc không chịu nổi nữa, cơ thể dần khô quắt lại, không còn sức để kêu lên mà ngã xuống.
Vẻ mặt Kỳ Xuyên khó coi, quát lớn: “Nếu như đã bắt đầu thì không thể dừng lại! Đây chính tà cơ hội ngàn năm có một của Kỳ Lân tộc chúng ta! Thức tỉnh tinh huyết Kỳ Lân, đến khi đó các ngươi cũng sẽ có khả năng đạt được huyết mạch Kỳ Lân thuần chính nhất!” Đám người nghe vậy cũng cắn răng đưa tay vào trong Lỗ khảm.
“Tiếp tục như vậy cũng không ổn...” Thanh Viêm Thân Vương nhìn cảnh này, nhíu mày nói.
Kỳ Xuyên gật đầu: “Ta biết.... Đây là con đường chết, nhưng còn có một phương pháp khác”
Nói đến đây, Kỳ Xuyên nhìn về phía Hứa Dạ Minh.
“Ngươi đã có Sơn Hải Kinh, vậy chắc có thể triệu hoán Kỳ Lân đúng không? Vậy thì triệu hoán Kỳ Lân ra đi” Triệu hoán Kỳ Lân, lấy huyết mạch Kỳ Lân thuần chính, đương nhiên có thể thức tỉnh tỉnh huyết Kỳ Lân bên trong Kỳ Lân đại điện dễ như trở bàn tay.
Kỳ Lân do Sơn Hải Kinh triệu hoán ra cũng có huyết mạch thuần chính nhất.
Sẽ không xung đột với tỉnh huyết Kỳ Lân ở nơi đây.
Thứ như tỉnh huyết, tất nhiên có càng nhiều càng tốt.
Dù sao trên dưới toàn bộ Kỳ Lân tộc cũng có nhiều tộc nhân như vậy.