Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế ( Dịch)

Chương 328 - Chương 1598: Chìa Khóa Hắc Kim Mộc Hạp

Chương 1598: Chìa khóa Hắc Kim Mộc Hạp Chương 1598: Chìa khóa Hắc Kim Mộc HạpChương 1598: Chìa khóa Hắc Kim Mộc Hạp

Ở một nơi khác, Tần Trạm nói: “Đại Hoang Thú Tâm vốn có năng lực tiếp nhận tất cả các loại huyết mạch trong thiên hạ. Hơn nữa còn có thể hấp thu huyết mạch để tiến hành dung hợp” “Đương nhiên hấp thu huyết mạch có đẳng cấp càng cao thì càng yêu cầu nhục thân và cảnh giới của Hứa Dạ Minh cũng phải cao tương ứng.... Không chỉ như thế, Đại Hoang Thú Tâm cũng cần tu Luyện”

Ánh mắt Lục Trường Sinh nhìn Tẩn Trạm đầy thâm sâu: “Ngươi biết rõ ràng quá nhỉ?” Tần Trạm cười nói: “Ngươi chỉ cần biết rằng ta không có ác ý đối với ngươi là được rồi. Có một số việc sau này sẽ biết”

Lục Trường Sinh thản nhiên nói: “Con người ta trời sinh tính đa nghi.”

Tần Trạm nói: “Vậy ngươi có thể hạ cấm chế cho ta” Nghe vậy, Lục Trường Sinh trực tiếp chỉ tay vào mi tâm của Tần Trạm. Dưới ánh mắt ngơ ngác kinh ngạc của hắn, Lục Trường Sinh đã hạ cấm chế vào trong thức hải.

“Ta chỉ nói Lời khách khí thôi mà ngươi làm thật sao?”

Lục Trường Sinh thả tay xuống nói: “Ta vốn đã có ý định này, ngươi chủ động nói ra vừa đúng lúc.”

Tần Trạm: “...”

Được rồi được rồi, dù sao cấm chế này cũng không có tác dụng øiì.

Dù sao hắn phản bội ai cũng không có khả năng phản bội Lục Trường Sinh.

Ở bên khác, trong Kỳ Lân đại điện. Tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh Hứa Dạ Minh hấp thu tỉnh huyết Kỳ Lân, một uống khí tức mạnh mẽ càn quét khắp toàn bộ đại điện! Nhưng chỉ một lúc sau, sau khi luồng khí tức này hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể Hứa Dạ Minh thì cảnh giới của hắn cũng sắp đột phá, nhưng vừa dâng đến ngưỡng cửa thì đã bị Hứa Dạ Minh kiểm lại.

Dù sao hiện giờ cũng không phải thời điểm thích hợp để độ lôi kiếp.

Kỳ Xuyên nhìn thấy cảnh này thì vẻ mặt rất dữ tợn. Đây chính là tỉnh huyết Kỳ Lân đói

Có một giọt tỉnh huyết này, cho dù chỉ là một giọt! Thì đối với hắn mà nói cũng có ích lợi to lớn!

Thế nhưng khi ánh mắt hung ác nhìn Hứa Dạ Minh đụng phải Hoàng Thiên thì cũng chỉ có thể nghiến răng nuốt cơn giận vào trong bụng. Không còn cách nào khác. Đối phương không ra tay tận diệt đã coi như hắn có mạng Lớn. Kỳ Ngộ cũng không hiểu rõ về tình huống của Hứa Dạ Minh, nhìn một màn này với biểu cảm khiếp sợ.

“Không phải hắn là người của Phượng Minh tông sao? Vì sao có thể hấp thu tỉnh huyết Kỳ Lân được? Không sợ xung đột huyết mạch, cơ thể nổ tung mà chết?”

Đám Mục Phù Sinh cũng không rõ về tình huống của Hứa Dạ Minh là như thế nào. Nhưng thấy đã không có vấn đề gì thì không quan tâm nhiều nữa.

Sau đó Kỳ Xuyên quay đầu dẫn người rời đi.

Không lấy được tinh huyết Kỳ Lân, người mà hắn mang tới cũng không đủ sức cướp đoạt Sơn Hải Kinh với Hoàng Thiên, chỉ có thể rời đi ngay lập tức.

Kỳ Ngộ thấy thể cũng không ngăn cản, nhưng không vì vậy mà thả lỏng cảnh giác. “Sau khi Kỳ Xuyên trở lại trong tộc, tất nhiên sẽ tìm đủ mọi cách để cướp được Sơn Hải Kinh. Chỉ sợ trên đường về chúng ta sẽ gặp phiền phức.”

Mục Phù Sinh nói: “Không phải vì để phòng chuyện này nên mới để Xích Viêm Thân Vương ở lại trong tộc sao?” Kỳ Ngộ lắc đầu: “Ta hiểu rõ đại ca, chắc chắn hắn còn có kế hoạch che giấu, nhất định hắn cũng biết Xích Viêm Thân Vương vẫn ở trong tộc, không thể nào không để phòng chuyện này được.”

“Huống chỉ.... Tam đại thú tộc khác vẫn còn đây, bọn họ cũng có ham muốn mãnh liệt đối với Sơn Hải Kinh.” Lúc này, Tiểu Hắc đi tới nói: “Được rồi, đi đến đâu tính đến đó. Không ai có thể cướp được Sơn Hải Kinh.” Dù sao bây giờ Sơn Hải Kinh là đồ của Hứa sư đệ.

Sau khi được Tiểu Hắc truyền âm giải thích, Kỳ Ngộ cũng đã biết Hứa Dạ Minh thật ra là đệ tử của Lục Trường Sinh.

Sau khi bàn bạc xong, đám người rời khỏi Kỳ Lân đại điện, đi vào đường hành lang.

Không có Kỳ Xuyên bắt ép, tông chủ Phượng Minh tông định đi đến đại điện đại diện cho Phượng Hoàng để thu hoạch tỉnh huyết Phượng Hoàng. Kỳ Ngộ nói: “Chúng ta về nhanh được không? Chỉ cần về tộc thì Kỳ Xuyên muốn ngăn chúng ta cũng không kịp.”

Tiểu Hắc vừa định nói gì đó thì có một giọng nói vang lên trong thức hải.

Đám người Mục Phù Sinh, Thạch Sinh, Hứa Dạ Minh và Hoàng Thiên cũng nhận được.

Là Lục Trường Sinh.

Thế là Tiểu Hắc nói: “Ngươi dẫn người đến cửa thần điện chờ một chút, chúng ta còn có vài việc.” Kỳ Ngộ nhíu mày: “Hiện giờ tam đại thú tộc khác còn chưa ởi ra, nếu chúng ta không tranh thủ ởi bây giờ mà đợi đến khi bọn họ đi ra rồi thì khó mà thoát thân” Tiểu Hắc lại nói: “Sư tôn tới.”

A?

Lục tiền bối?

Vậy thì yên tâm.

Kỳ Ngộ lập tức cười nói: “Vậy ta chờ các ngươi ở cửa thần điện” Nói xong, Kỳ Ngộ dẫn người quay đi ra hướng bên ngoài thần điện.

Lo xa rồi, Lục tiền bối đã đến đây thì còn sợ khỉ gì nữa.

Mặc dù trong những ngày ở Phàm Nhân giới, hắn mới chỉ gặp qua Lục Trường Sinh một lần và Lục Trường Sinh không cũng hoàn toàn thể hiện hết thực lực.

Chỉ nói riêng lúc Lục Trường Sinh ném đan dược cho hắn thôi.... Đan dược người ta tiện tay cho đã vượt xa bất cứ loại đan dược nào khác mà Kỳ Ngộ từng gặp qua. Điều này còn gì để nói sao? Nếu Lục Trường Sinh không phải là người ngốc lắm tiền nhiều của, không biết nhìn hàng cho nên mới tùy tiện cho hắn đan dược quý giá như vậy.

Thì Là do ánh mắt của Lục Trường Sinh quá cao, những thứ quý giá trong mắt bọn họ chẳng qua chỉ là mấy thứ vụn vặt tầm thường đổi với Lục Trường Sinh, cho ai cũng được.

Kỳ Ngộ càng tin đoạn sau hơn. Người có thể tùy tiện lấy ra đan dược có cấp bậc như vậy thì thực lực không có gì để nghi ngờ.

Đi xuyên qua hành lang rất dài, cuối cùng đám Mục Phù Sinh, Tiểu Hắc, Thạch Sinh, Hứa Dạ Minh và Hoàng Thiên cũng đi đến cuối hành lang. Ở nơi đó, Lục Trường Sinh và Tần Trạm đang nhìn màn sáng.

Hoàng Thiên mỉm cười, tiến lên tranh công khoe: “Ngươi thấy được hết đúng không, ta thể hiện cũng không tệ nhỉ?”

Không tệ?

Lục Trường Sinh nhíu mày nói: “Xem ra khi trở về ta phải dạy dõ lại ngươi cách chiến đấu mới được.”

“22?” Gương mặt Hoàng Thiên tràn đầy dấu chấm hỏi.

Nhưng nhìn vẻ mặt không hài lòng của Lục Trường Sinh, Hoàng Thiên hai tay ôm ngực, nhếch môi.

Lúc này, bốn người Tiểu Hắc tiếng lên chắp tay chào: “Sư tôn” Lục Trường Sinh khẽ gật đầu: “Nhận biết nhau rồi đúng không?”

Đương nhiên Lục Trường Sinh đang nói đến Hứa Dạ Minh.

Đám người khẽ gật đầu.

“Sư tôn gọi chúng ta đến là vì?” Mục Phù Sinh hỏi.

Lục Trường Sinh nhìn sang Tần Trạm, chậc lưỡi nói: “Không phải ta gọi các ngươi đến, là hắn”

Đám người đều nhìn về phía Tần Trạm. Chỉ thấy Tần Trạm khẽ cười: “Gọi các ngươi đến là muốn đưa cho các ngươi một phần cơ duyên”

Nghe vậy, Lục Trường Sinh trợn mắt nói: “Không phải ngươi đã cho ta hết rồi sao? Không phải ngươi nói đã bị lột sạch đến nỗi quần cũng không còn à?”

Tần Trạm cố tình không để ý đến tên bóc lột Lục Trường Sinh này.

Hắn nhìn đám người, nói: “Có lẽ những cơ duyên này không tốt bằng của sư tôn các ngươi cho. Nhưng cũng tạm thời thích hợp để các ngươi sử dụng”

Nói xong, đầu tiên Tần Trạm nhìn về phía Tiểu Hắc, vung tay về phía hẳn.

Một luồng u quang lóe lên, Tiểu Hắc nhanh chóng nhận lấy, con ngươi hơi co lại.

Là một chiếc chìa khóa. Nhìn qua có vẻ đã rất cổ xưa, thế nhưng bên trên vẫn ánh lên hắc kim sắc rực rỡ. “Đây là...”

Đột nhiên Tiểu Hắc nghĩ đến cái hộp kia.

Tiểu Hắc khẽ gật đầu, nói: “Đây chính là chìa khóa để mở ra cái hộp đó. Bây giờ chắc ngươi có thể chịu được vật trong đó.”

Tiểu Hắc nghe vậy thì chấn động.

Đây chính tà chìa khóa của Hắc Kim Mộc Hạp, thứ đã khiến cho mấy thế lực ở giới vực vĩ độ cao liên thủ với đám người Ma Kỷ để hãm hại hắn. Là chiếc chìa khóa của Hắc Kim Mộc Hạp mà Ma Thiên Thiên vẫn luôn cất giấu.

Lúc ấy, Ma Thiên Thiên đã nói tới thời điểm mới có thể mở ra.... Nghĩ đến đó, gương mặt Tiểu Hắc ngưng trọng nhìn Tần Trạm: “Rốt cuộc thì tiền bối là ai?”

Bình Luận (0)
Comment